Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 40




Trần Dục Nhiên chậm rãi đi về phía nhà chính của Trần gia, trên mặt mang theo mỉm cười. Tâm tình cậu khá tốt, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm quan tâm cậu hôm nay sẽ phải gặp người Trần gia nên không kiên trì dạy cậu bơi. Mỗi lần Hoắc Hành Nhiễm dạy cậu bơi, cậu đều có cảm giác thoát một tầng da, đáng sợ nhất chính là ánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu lúc đó, làm cho lòng người ta phát run phải tuân lệnh, nhưng vừa thâm thúy lại…… vừa mê người……

Mỗi lần Trần Dục Nhiên muốn khống chế xúc động đều phải tiêu tốn khí lực rất lớn. Cho nên khó có được một ngày được buông tha, cậu phá lệ vui mừng khôn xiết.

Bất quá khi cậu nhìn thấy người đang đứng chờ ở cổng nhà, Trần Thụ vẻ mặt tươi cười nhìn cậu. Vô luận như thế nào cũng cảm thấy không muốn đi vào.

“Đại thiếu gia, mời vào trong.” Trần Thụ mở miệng, trước sau như một, trong mắt không có lấy một tia tôn kính kính cẩn với chủ nhân. Như thể là ở trước mặt Trần Dục Nhiên ông ta mới là chủ nhân.

Trần Dục Nhiên tùy ý gật gật đầu. Cậu không sợ bất luận kẻ nào của Trần gia, bởi vì đối phương quả thật không có gì để uy hiếp cậu. Trừ phi bọn họ có thể bức người thuê cậu đuổi cậu ra khỏi công ty – trên ti vi đều là diễn như vậy. Trước kia Trần Dục Nhiên tựa hồ không hay xem phim lúc tám giờ cảm thấy thật sự là mới mẻ. Bất quá phương pháp này đã bị Hoắc Hành Nhiễm thoải mái phủ quyết. Trước không nói Trần Dục Nhiên đang làm việc tại Á Thánh, Hoắc Hành Nhiễm nhất định không thèm để tập đoàn Phong Diệp của Trần gia vào mắt, loại cách nói Trần gia buộc hắn xa thải Trần Dục Nhiên này là không thể thành sự thật. Cho dù Trần Dục Nhiên làm việc ở công ty khác, nhưng nếu công ty này không có quan hệ hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Phong Diệp thì bình thường sẽ không để ý tới yêu cầu của Trần gia. Hơn nữa, chẳng lẽ lại còn khua chiêng gõ trống đối phó với trưởng tôn* của chính mình? Trừ phi Trần Dũng không cần mặt mũi nữa.

(*): cháu trai trưởng

Trần Dục Nhiên ở đại sảnh cổ kính đối mặt với một đoàn người Trần gia, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ.

Trần Dũng ngồi ở trên chủ vị là một ghế dựa lớn làm bằng gỗ Lê Hoa, thong thả bưng chén trà uống. Trần Huy ngồi bên phải ông, nhìn chằm chằm Trần Dục Nhiên, sắc mặt không vui. Ninh Thanh Thanh đứng phía sau Trần Huy, có vẻ rất ngoan ngoãn vâng lời. Hai anh em sinh đôi đứng bên trái Trần Dũng. Trần Ngọc Dung nửa quỳ ở bên cạnh bàn trà bằng gỗ Lê Hoa, hết sức chuyên chú pha trà.

Ở nhà chính của Trần Dũng, khi có chuyện quan trọng cần thương nghị, nữ nhân không thể ngồi, chỉ có nam nhân được ngồi. Hai anh em sinh đôi Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên rất được Trần Dũng coi trọng, ngồi ở vị trí còn quan trọng hơn cả Trần Huy. Bất quá bởi vì mẹ Ninh Thanh Thanh phải đứng cho nên bọn họ cũng đứng luôn, lấy tôn trọng làm đầu.

“Trần Dục Nhiên, nhìn xem mày làm gì với em gái của mày?” Trần Huy dẫn đầu mang theo tức giận mở miệng.

Hiện tại đã là tám giờ tối. Người cha trên danh nghĩa này không hỏi con mình vừa trở về con đã ăn cơm hay chưa, trước tiên để cho cậu ngồi nghỉ ngơi một chút, mà lại chỉ trích cậu đã làm gì với em gái Trần Ngọc Dung này. May là Trần Dục Nhiên chưa từng trông cậy vào người một nhà này. Bởi vì đến biệt thự Trần gia khá xa nên Hoắc Hành Nhiễm quyết định tự mình cùng cậu qua Trần gia, cùng cậu ăn cơm chiều rồi mới đưa cậu đến đây. Lúc này Hoắc Hành Nhiễm còn ở bên ngoài chờ. Tuy rằng hai người vừa mới bắt đầu có tình cảm với nhau nhưng cũng không gây trở ngại Hoắc Hành Nhiễm tỏ ra quan tâm săn sóc xứng với cái chức tình nhân.

Có đối lập, Trần Dục Nhiên càng cảm thấy không muốn nói chuyện vô nghĩa cùng với người Trần gia, sớm một chút chấm dứt rồi cùng Hoắc Hành Nhiễm về biệt thự ở lưng chừng núi.

“Các vị gọi tôi trở về có chuyện gì?” Trần Dục Nhiên đi thẳng vào vấn đề.

“Trần Dục Nhiên, mày đây là cái thái độ gì thế? Ba hỏi mày mày cũng không đáp! Mày có biết lễ phép là gì hay không?” Trần Huy cả giận nói. nnt đứng ở sau lưng hắn nguyên bản trông có vẻ biết vâng lời hơi hơi ngẩng đầu, khóe môi gợi lên nho nhỏ.

“Tôi không biết là mình đã làm gì với cô ta. Này ông phải hỏi cô ta.” Trần Dục Nhiên nhún nhún vai.

“Nhìn xem, đây là có thái độ gì! Ba, nó có điểm nào giống con cháu Trần gia?” Trần Huy chau mày nói với Trần Dũng.

“Được rồi, anh không quan tâm chăm sóc, cũng đừng vọng tưởng con mình sẽ cho mình mặt mũi.” Trần Dũng chậm rãi nhấp một ngụm trà, khuôn mặt bình tĩnh nói.

“Con làm sao không có chăm sóc nó? Ăn, mặc, ở, đi lại của nó không phải do con chu cấp sao?” Trần Huy phản bác.

“Hỏi vợ của anh đi.” Mí mắt Trần Dũng cũng không thèm nâng. Kỳ thật ông đối với Trần Huy trước sau cưới hai người vợ cũng không vừa lòng. Đinh Di vốn là do ông tự mình chọn lựa, gia thế cũng khá tốt, nhưng sai ở chỗ lại một lòng đặt trên người Trần Huy, không thể dễ dàng tha thứ cho sự không chung thủy của Trần Huy. Thân thể sau khi sinh hạ đứa nhỏ đầu tiên không tốt, Ninh Thanh Thanh này lại ở trước mặt không thèm cho mặt mũi, nháo loạn cả lên, cô không chịu nổi kích thích mà ngất đi, sau đó thì buông tay rời khỏi nhân gian, hoàn toàn chặt đứt sự hợp tác của Đinh gia với Trần gia. Ninh Thanh Thanh lại càng không cần nói, chỉ biết ra vẻ nhu nhược cao quý, trong lòng lại vô cùng hẹp hòi. Nếu không phải là sinh ra hai đứa con trai, Trần Dũng tuyệt đối sẽ không cho cô ta vào cửa Trần gia, cho dù cô ta được Trần Huy thích đến thế nào cũng không được. Bất quá xem ở phân thượng hai cháu trai xuất sắc, Trần Dũng miễn cưỡng đối với cô ta mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không quá khác người, ông cũng sẽ không quản. Nhưng có chút thông minh lại dùng không đúng chỗ, liên quan đến cả đứa con gái Trần Ngọc Dung vẫn luôn biểu hiện khá tốt trật đường……

Ninh Thanh Thanh nheo mắt, vội vàng cúi đầu, không dám nâng lên nữa.

“Thanh Thanh?” Trần Huy quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thanh Thanh một cái, “Ba, trước đó ngài đều cập qua với con, con đã hỏi Thanh Thanh. Cô ấy với Dung Dung đều làm rất tốt, tuyệt đối không có bạc đãi Trần Dục Nhiên!”

Trần Dũng hừ nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói với Trần Dục Nhiên: “Dục Nhiên, cháu nói xem?”

Trần Dục Nhiên vẫn nghe đối thoại của Trần Huy với Trần Dũng, bọn họ hai người đều đen mặt, thậm chí nói đến cả chuyện ‘dưỡng dục chi ân’ mấy năm nay, không phải là muốn biết chuyện tình trước kia Ninh Thanh Thanh cùng với Trần Ngọc Dung cắt xén tiền sinh hoạt phí của cậu đấy chứ? Trần Dũng bày ra một bộ chủ trì công đạo, nếu cậu nói mẹ ké cùng với em gái đối với cậu không tốt, Trần Dũng sẽ có ý tứ phạt một chút, từ đó cậu sẽ không thể nói mẹ kế cùng với em gái khắt khe với cậu nữa. Nếu cậu không nói, vậy thì càng không ổn, hết thảy mà Trần Dục Nhiên trước kia phải chịu sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.

“Nếu là ông nội, vậy ngài sẽ nói thế nào?” Trần Dục Nhiên đem vấn đề giao cho Trần Dũng.

Trong ánh mắt Trần Dũng hiện lên một chút đăm chiêu, ngân nga nói: “Một bút không biết ra được hai chữ Trần, ông nội cháu già rồi, tự nhiên hy vọng người một nhà hòa thuận với nhau.”

Đủ loại sự kiện trước kia Trần Dũng đều không để ở trong mắt, Trần Dũng là ngầm đồng ý hay là thờ ơ lạnh nhạt? Ninh Thanh Thanh cùng Trần Ngọc Dung dám làm đến loại quá phận này hoàn toàn là bởi vì Trần Dũng chẳng thèm quan tâm.

Hiện tại nhìn thấy cậu tựa hồ có giá trị lợi dụng, lại bắt đầu giả thành người tốt yêu cầu cậu trở lại Trần gia, cùng với những người bỏ qua cậu vắng vẻ cậu khi dễ cậu trở thành người một nhà?

Trần Dục Nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Cậu sờ sờ cái mũi nghĩ: Chẳng lẽ nhìn mình rất dễ bị lừa?

“Cháu nghĩ là ông nội đã muốn biết lựa chọn của cháu.” Trần Dục Nhiên nhìn Trần Cảnh Nhiên trong hai anh em sinh đôi. Tuy rằng bộ dáng sinh đôi giống nhau như đúc, nhưng cậu vẫn là liếc mắt một cái có thể phân biệt được người nào là Trần Cảnh Nhiên, người nào là Trần Phách Nhiên. Lúc ấy Trần Cảnh Nhiên gặp Hoắc Hành Nhiễm, nhắc nhở Trần Dục Nhiên cậu là người Trần gia, ý tứ là hy bọn Trần Dục Nhiên ở trước mặt Hoắc Hành Nhiễm biện hộ cho Trần Ngọc Dung. Dù sao vô luận thế nào Trần Ngọc Dung đều là em gái của cậu. Cho dù không vì Trần Ngọc Dung, cũng vì thanh danh của Trần gia. Bất quá Trần Dục Nhiên không chút do dự cự tuyệt. Cậu không tin Trần Cảnh Nhiên chưa nói chuyện này cho Trần Dũng biết.

Trần Dũng chậm rãi gạt lá trà trong chén, dùng ngữ khí thực bình thản chậm rãi nói: “Nếu ta một lần nữa cho cháu hai sự lựa chọn thì sao?”

“Ngài nói.” Trần Dục Nhiên nhún nhún vai.

“Thứ nhất, cháu trở về, thúc đẩy việc kết hôn giữa Dung Dung và Hoắc Hành Nhiễm, cùng với việc Phong Diệp hợp tác với Á Thánh, ta cho cháu cơ hội cạnh tranh công bằng quyền thừa kế Phong Diệp với Cảnh Nhiên và Phách Nhiên. Thứ hai, ta cho cháu năm trăm vạn, cho phép cháu mang di sản* của mẹ cháu đi, cháu buông tha quyền thừa kế Phong Diệp.” Trần Dũng buông chén trà, bí hiểm nhìn cậu.

(*): tài sản để lại

“Ba!”

“Lão gia!”

Trần Huy cùng Ninh Thanh Thanh đồng thời kinh hô! Hai điều kiện này bọn họ đều không thể đồng ý! Trần Huy là luyến tiếc di sản của vợ trước, chỗ kia khoảng chứng năm trăm ngàn vạn, sau khi Đinh gia đoạn tuyệt quan hệ với Trần gia, Đinh gia không có thu chỗ đó lại, làm như là bồi thường đối với Trần Dục Nhiên. Trần Huy vẫn vụng trộm dùng, hiện tại đột nhiên bắt hắn mang ra, hắn tự nhiên vô cùng đau lòng. Hơn nữa Trần Dũng ở bên ngoài đều có ý là không cho hắn kế thừa Phong Diệp. Ninh Thanh Thanh còn lại là tính toán một phần vạn khả năng cũng không cho phép Trần Dục Nhiên dính đến quyền thừa kế của hai con trai cô ta!

Trần Dũng hé mắt: “Chuyện này Cảnh Nhiên, Phách Nhiên cùng Dung Dung đều đồng ý. Hai anh chị là người làm cha làm mẹ, không cần chỉ có lợi ích trước mắt.”

“Cái gì?” Hai vợ chồng cùng nhau nhìn về phía Trần Ngọc Dung. Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên luôn luôn ngạo khí, cũng không e ngại tranh đoạt quyền thừa kế với Trần Dục Nhiên, đối với Trần Dũng cũng đủ hiếu thuận. Nhưng Trần Ngọc Dung luôn luôn không thích Trần Dục Nhiên, như thế nào lại có khả năng đồng ý với Trần Dũng dùng điều kiện ‘hậu đãi’ như vậy đối với cậu?

“Cháu nghĩ, ông nội còn chưa nói xong có đúng không?” Trần Dục Nhiên nhìn thẳng Trần Dũng. Trần Dũng cái gọi là lựa chọn thứ nhất, căn bản là ép buộc. Vô luận người của Trần gia đối với quan hệ của cậu và Hoắc Hành Nhiễm hiểu biết boa nhiêu, bọn họ dựa vào cái gì cho rằng cậu có thể can thiệp đến hôn nhân của Hoắc Hành Nhiễm? Trần Ngọc Dung đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ không hơn không kém, huống chi trước đó Trần Ngọc Dung đã có hành vi làm Hoắc Hành Nhiễm không thể nào dễ dàng tha thứ. Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Chính Nghiệp không có ra tay trả thù đã muốn tính là khách khí! Còn si tâm vọng tưởng* đến vị trí phu nhân tổng tài Á Thánh? Nghe đến đây, Trần Dục Nhiên xưa nay không chút để ý đến những thứ khác đều cảm thấy tức giận! Lựa chọn thứ hai có thể suy nghĩ một chút. Trần Dục Nhiên vốn đối với Trần gia không có hảo cảm, vừa lúc có thể ra đi. Bất quá cậu không tin Trần Dũng lấy lợi ích làm đầu sẽ hào phóng như vậy, để cho trưởng tôn là cậu có được từng đó ưu việt mà rời đi!

(*): hy vọng hão huyền

Trên khuôn mặt của Trần Dũng hiện lên một chút tán thưởng nhàn nhạt: “Nhưng thật ra ông nội vẫn luôn bỏ qua cháu……” Ông đã rất nhiều năm không có để ý đến trưởng tôn này.. Lúc này nhìn cậu một thân khí chất bình yên bình tĩnh, cũng là một phen phong thái khác. Nhưng ông chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình. Theo ngôn hành cử chỉ của Trần Dục Nhiên, Trần Dũng đã ý thức được hiện tại muốn thử vãn hồi quan hệ với nó đã là quá muộn. Nếu sự tình đã đến nước này, ông chỉ biết nghĩ biện pháp đem tổn thất đến mức thấp nhất.

Trần Dục Nhiên bất vi sở động. (không có động tĩnh)

Trần Dũng lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta nghe Dung Dung nói, quan hệ của cháu cùng với Hoắc Hành Nhiễm khá tốt. Cảnh Nhiên cùng Phách Nhiên cũng chứng thật điểm này……” Trần Ngọc Dung chỉ nói đứa con Hoắc Đình của Hoắc Hành Nhiễm thực thích Trần Dục Nhiên, Cảnh Nhiên cùng Phách Nhiên nói cử chỉ của Hoắc Hành Nhiễm với Trần Dục Nhiên rất thân mật, chỉ sợ quan hệ có điểm mờ ám.

Trần Dũng luôn lấy lợi ích làm đầu, nếu Trần Dục Nhiên trợ giúp cho Trần gia, ông sẽ không thể để ý người có thể câu dẫn Hoắc Hành Nhiễm tôn thiếu gia của Hoắc gia ở kinh là cháu gái hay là cháu trai của mình. Đáng tiếc Trần Dục Nhiên chỉ sợ đối với Trần gia hoàn toàn không có hảo cảm.

Điều mà Trần Dũng kiêng kị chỉ có Hoắc gia ở kinh thành. Hoắc Hành Nhiễm thực sự rất tốt, nhưng ông có thừa lực để đối phó với hắn. Hoắc gia ở kinh thành kia lại là một hồ nước quá sâu, Trần gia không có đủ căn cơ để đối kháng. Nếu thực theo như lời Trần Ngọc Dung nói, Hoắc gia ở kinh thành trong tương lai sẽ do Hoắc Hành Nhiễm nắm trong tay. Trần Dục Nhiên này không từ thủ đoạn tiếp cận Hoắc Hành Nhiễm, liền trở nên ý vị sâu xa. Nó tiếp cận Hoắc Hành Nhiễm là có mục đích gì? Vì danh vì lợi hay là…… muốn trả thù Trần gia?

Vì danh là không có khả năng. Lấy thân phận con trai làm tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm, thanh danh là hoàn toàn hỏng rồi. Vì lợi, vậy Trần Dũng có thể dùng lợi để đối phó với cậu. Nếu vì trả thù Trần gia, như vậy Trần Dũng sẽ dùng thủ đoạn nghiêm khắc để làm cho cậu đánh mất ý niệm này! Bất quá nếu sau lưng Trần Dục Nhiên có Hoắc Hành Nhiễm làm chỗ dựa, đối phó với hắn có điểm khó giải quyết. Cho nên Trần Dũng muốn thử thái độ của cậu một chút, nếu có khả năng xem có thể kéo cậu về Trần gia bên này hay không……

Bất quá cuối cùng, Trần Dũng đã muốn nhìn ra là không quá có khả năng.

Khi Trần Dũng nói quan hệ Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Hành Nhiễm khá tốt, Trần Ngọc Dung vẫn im lặng pha trà ngẩng đầu, oán hận nhìn Trần Dục Nhiên, bên môi gợi lên nụ cười tràn ngập ác ý.

Trần Dục Nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, cảm thấy một ngày nào đó Trần Ngọc Dung cho cậu sắc mặt hòa nhã mới là chuyện lạ. Bất quá cậu có chút tò mò chờ câu tiếp theo của Trần Dũng.

“Cho nên?”

Thấy trên mặt Trần Dục Nhiên hoàn toàn không có chút xấu hổ nào, mãn nhãn thản nhiên không sợ, tựa hồ không để ý chuyện này gây ảnh hưởng cho cậu, không chút sợ hãi, Trần Dũng nặng nề nói: “Nếu cháu chọn lựa chọn thứ hai, cháu có thể nhận được tổng cộng là năm ngàn năm trăm vạn. Nhưng ta có một điều kiện. Cháu ở bên cạnh Hoắc Hành Nhiễm, phải cam đoan Hoắc Hành Nhiễm sẽ không đối phó Trần gia, vô luận là về công hay tư, Á Thánh đều phải tránh Phong Diệp. Nếu cháu có thể làm được, ta sẽ gửi tiền theo từng giai đoạn cho cháu, một năm một trăm năm mươi vạn, cho đến khi nào hết thì thôi. Nếu không, cháu chỉ có hai bàn tay trắng, Trần gia sẽ không cung cấp bất cứ cái gì hết……”

Trần Dục Nhiên sớm có chuẩn bị tâm lý Trần gia sẽ lấy thủ đoạn cắt đứt kinh tế của cậu để ép buộc cậu, nhưng chân chính nghe được, có chút buồn cười nhưng trong lòng cũng dâng lên một chút phẫn nộ: “Các người dựa vào cái gì cho rằng tôi có năng lực ảnh hưởng tới tổng tài của Á Thánh đến trình độ này?” Này căn bản lại là một cái ép buộc khác có được không?

“Đó là chuyện của cháu.” Trần Dũng không hề chuyển biến, “Hoặc là cháu đáp ứng rời khỏi Hoắc Hành Nhiễm, cả đời không có liên quan gì đến Hoắc gia hay Trần gia nữa. Ta sẽ một lần đem toàn bộ năm ngàn năm trăm vạn cho cháu. Nếu cháu đổi ý, ta đều có thể có biện pháp làm cho cháu hai bàn tay trắng!”

“…… Các người dùng tôi không được nên muốn dùng những thứ này để uy hiếp tôi?” Trần Dục Nhiên nghe được, trong lòng chấn động, khuôn mặt bình tĩnh nhìn những người Trần gia khác ở đây.

Trần Cảnh Nhiên, tpc tiếp tục im lặng. Kỳ thật bọn họ đối với chuyện này cũng có phản đối qua, nhưng Trần Dũng cùng Trần Ngọc Dung kiên trì muốn làm như vậy để nắm bắt Trần Dục Nhiên, không cho cậu có cơ hội gây ra bất lợi cho Trần gia.

Trần Huy cùng Ninh Thanh Thanh nghe đến mấy điều kiện phụ này, đã cảm thấy yên tâm. Không có Hoắc Hành Nhiễm ở sau lưng ủng hộ Trần Dục Nhiên là bọn họ có thể tùy ý xử trí Trần Dục Nhiên! Đến lúc đó còn có thể nhận được tiền hay không cũng không phải do nó quyết định!

Có ai có thể buông tha cho năm ngàn năm trăm vạn mà lựa chọn một nam nhân không tính là kết giao đã lâu không? Hơn nữa tình nhân này đối với cậu tình cảm còn thấp, khả năng là chơi bời cũng khá lơn, cung cấp sự trợ giúp chính là ngân phiếu khống……

======================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hoắc Hành Nhiễm: Năm ngàn năm trăm vạn, tâm động sao?

Trần Dục Nhiên [ sờ cằm ]: Ách……