Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 12: An ủi




Thương Mặc không muốn khách sáo, hỏi thẳng: “Cậu tới đây làm gì?”

Người vừa tới hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn không phải đến đây xem người nào đó chết chưa à? Nếu biết người ta chưa chết, tôi cũng chẳng phải nhọc lòng đến đây làm gì.”

Thương Mặc nghe vậy, không giận mà chỉ cười, cậu nói: “Để cậu thất vọng rồi. Nếu đã vậy, mời Nghiêm tiểu công tử đi về cho.”

Người tới đúng là Nghiêm Diệc. Hắn hất cằm, mặt không vui hỏi: “Tôi đi hay ở thì liên quan gì đến cậu?”

Thương Mặc bĩu môi, đơn giản mặc kệ hắn, nằm xuống cắm tai nghe nghe nhạc.

Nghiêm Diệc thấy thế, tức đến khó thở mà mắng vài câu, nhưng hắn cũng không động tay động chân mà chỉ nói mấy lời khó nghe rồi rời đi.

Thương Mặc thấy hắn đi rồi mới bỏ tai nghe xuống, thở dài: “Quả nhiên vẫn chỉ là một cậu nhóc.”

Thương Mặc nằm trên giường ngủ lúc nào không biết, khi tỉnh lại đã thấy Đỗ Thác đang ngồi bên giường cậu đọc tài liệu.

Đỗ Thác nghe thấy tiếng cậu ngồi dậy, ánh mắt chuyển từ giấy tờ sang mặt Thương Mặc, ôn nhu nói: “Tỉnh rồi?”

Thương Mặc gật đầu, vừa xoa mắt vừa nói: “Nếu anh bận thì không cần đến đâu, em không có chuyện gì nữa rồi.”

Đỗ Thác đặt tài liệu sang một bên, hắn vò tóc cậu rồi cong khóe môi nói; “Tôi đã nói tối sẽ qua thăm em.”

Thương Mặc nhìn về phía hắn, cậu bĩu môi không nói chuyện, sau đó đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.

Xong xuôi đâu đấy, Đỗ Thác đưa cậu đến một nhà hàng, giúp cậu gọi mấy món thanh đạm. Đợi khi đồ ăn được mang lên, Đỗ Thác mới nhìn Thương Mặc nói: “Ngày mai tôi phải sang Mỹ công tác, có lẽ phải tuần sau mới về được.”

Thương Mặc thản nhiên “Vâng” một tiếng.

Đỗ Thác bất mãn nhìn cậu, hắn đứng dậy, ngồi về phía Thương Mặc, dùng môi giữ lấy miệng cậu, hôn đến khi đôi mắt Thương Mặc ướt át, tứ chi nhũn ra mới thả người. Hắn vuốt ve mặt cậu, ôn nhu cười nói: “Em không có gì muốn nói với tôi à?”

Thương Mặc bất mãn nhìn hắn, oán hận nói: “Không có!”

Đỗ Thác chỉ nghĩ cậu không thật lòng, hắn tiếp tục xoa mặt cậu, còn muốn tiếp tục hôn cậu.

Đúng lúc này người phục vụ bưng đồ ăn vào phòng, thấy hai người đang dây dưa cùng một chỗ, nhất thời tiến không được mà lùi cũng không xong.

Cuối cùng Thương Mặc phải đẩy Đỗ Thác ra, người phục vụ mới dám bưng đồ ăn tới.

Bữa cơm này Thương Mặc rất buồn bực, bởi Đỗ Thác ngồi đối diện liên tục nhìn cậu bằng ánh mắt rực lửa, khiến cả người cậu không thoải mái.

Hơn nữa cậu phát hiện, sau khi sống lại, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Ví dụ như chuyện gặp gỡ Hứa Ý và Nghiêm Diệc, hay như chuyện tai nạn lần này, còn chuyện Kiều Lẫm muốn lồng ghép vũ đạo vào buổi biểu diễn cùng chuyện Đỗ Thác đi Mỹ công tác, tất cả đều không xảy ra ở đời trước.

Xem ra sau khi sống lại, thế giới cũng không hề vận động theo quỹ đạo cũ, chỉ sợ sau này sẽ còn nhiều chuyện ngoài ý muốn* xảy ra.

Bản gốc là “Xuất hồ ý liêu”

Sau khi ăn xong, Thương Mặc định mang đồ ăn về cho Viên Diệp, Đỗ Thác lại cười, săn sóc nói: “Tôi đã bảo Giản Anh mang qua rồi.”

Thương Mặc ừ một tiếng, Đỗ Thác làm sao có thể quên Viên Diệp.

Nhưng cậu nhớ đến trưa nay Viên Diệp vẫn phải nhờ Kiều Lẫm đút cơm, mà Viên Diệp lại không quen Giản Anh, với tính tình của y, chắc chắn sẽ không để gã giúp. Vì thế cậu nói: “Tay chân Diệp tử không tiện, em hơi lo, giờ em về bệnh viện xem một chút.”

Đỗ Thác yên lặng nhìn cậu vài giây, sau gật đầu cười: “Tôi đưa em về.”

Thương Mặc không từ chối. Tuy rằng hắn nói đưa cậu về, nhưng có lẽ mục đích chính hẳn là thăm Viên Diệp.

Khi cậu đến phòng Viên Diệp, lọt vào tầm mắt Thương Mặc là Kiều Lẫm đang giúp Viên Diệp ăn cơm. Thấy cậu cùng Đỗ Thác đi vào, Kiều Lẫm ngừng tay, nhìn Đỗ Thác nói: “Xin chào Đỗ tổng.”

Đỗ Thác khoát tay: “Không cần khách khí như vậy.”

Thương Mặc đi về phía Kiều Lẫm, chuẩn bị nhận lấy đồ trên tay gã để tiếp tục đút cho Viên Diệp. Nhưng Kiều Lẫm lại không cho, anh nhìn cậu nói: “Ở đây có tôi rồi, cậu đưa Đỗ tổng ra ngoài đi dạo đi.”

Thương Mặc không còn gì để nói. Nếu cậu nhớ không nhầm, chiều nay Kiều lẫm cũng nói với cậu chuyện này rồi.

Đỗ Thác lại cong môi nói: “Không cần, Mặc Mặc cũng mệt rồi, huống hồ trên người vẫn còn vết thương. Em ấy nên ở đây nghỉ ngơi. Mai tôi còn có việc, giờ về nhà xử lý một chút.”

Thương Mặc nhún vai với Kiều Lẫm, ý bảo kim chủ đại nhân cũng không cần cậu đưa đi dạo.

Kiều Lẫm liếc Thương Mặc rồi lại nhìn Đỗ Thác nói: “Vậy Đỗ tổng đi cẩn thận.”

Đỗ Thác chỉ cười, nhìn Thương Mặc: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Thương Mặc nhẹ giọng vâng một tiếng.

Đỗ Thác đi rồi, Thương Mặc đi đến cầm lấy đồ ăn trên tay Kiều Lẫm, nói: “Em giúp Diệp tử ăn, anh về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh cũng mệt rồi.”

Kiều Lẫm không từ chối: “Bao giờ xong thì về phòng mình nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Thương Mặc gật gật đầu.

Kiều Lẫm lúc này mới quay sang Viên Diệp, dịu giọng: “Cậu cũng đừng nóng vội, thân thể là quan trọng nhất. Chuyện quan trọng bây giờ là nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Viên Diệp rũ mắt, không nói chuyện.

Kiều Lẫm ném cho Thương Mặc một ánh mắt, ra hiệu cho cậu mau khuyên nhủ Viên Diệp.

Thương Mặc hiểu ý, nhân lúc Viên Diệp còn đang cúi đầu cậu lén gật đầu với người đại diện.

Chờ Kiều Lẫm đi rồi, Thương Mặc xúc một thìa cơm cho Viên Diệp, thấy y vẫn cúi đầu, cậu bèn mở miệng nói: “Nào, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm trước đã.”

Viên Diệp nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Thương Mặc: “Xin lỗi.”

Thương Mặc sửng sốt, sau hiểu ý của Viên Diệp mới cười nói: “Sao cậu phải xin lỗi, chuyện tai nạn này không thể trách cậu được. Hơn nữa, ngày biểu diễn còn xa, không cần nóng nảy. Tập luyện tất nhiên phải làm, nhưng thân thể phải khỏe mạnh mới làm được! Cho nên cậu cứ an tâm dưỡng thương đi, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều.”

Viên Diệp lắc đầu: “Tớ biết, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với cậu.”

Thương Mặc đưa thìa cơm đến bên miệng Viên Diệp, tủm tỉm cười: “Lỗi lầm cái gì, trước đây tớ cũng vì những chuyện khác mà làm chậm trễ chuyện ca hát bao nhiêu lần, cậu cũng không trách tớ, bây giờ tại sao lại tự trách mình.”

Viên Diệp há miệng ăn cơm, nuốt xong mới đáp: “Chuyện đó không giống. Trước đây chỉ là ghi hình, còn đây là buổi biểu diễn đầu tiên.”

“Hơn nữa,” – Viên Diệp nhìn cậu – “Chúng ta ra mắt chưa lâu, công ty đã tổ chức biểu diễn cho chúng ta, nếu làm không tốt, chỉ sợ về sau trong công ty khó có thể sống yên ổn.”

Thương Mặc xúc thêm một thìa đồ ăn cho Viên Diệp, nói: “Không thể tin cậu lại nghĩ nhiều thế, tớ cứ tưởng chỉ có Kiều Lẫm mới nghĩ nhiều như vậy thôi.”

“Xem ra” – Thương Mặc vui mừng nói tiếp – “Diệp tử của tớ trưởng thành rồi.”

Viên Diệp đỏ mặt không nói, cúi đầu ăn cơm.

Thương Mặc rất thích bộ dáng nhu thuận này của y, cậu cười đến hai mắt híp lại thành một đường thẳng: “Thế này mới ngoan. Những cái đó là chuyện của Kiều Lẫm, chuyện của cậu là hát cho tốt.”

“Nhưng mà” – Thương Mặc đảo mắt – “Diệp tử nhà chúng ta thiên phủ dị bẩm, đương nhiên là sẽ hát thật hay rồi.”

Viên Diệp ngượng ngùng nói: “Nào có, đừng nói hươu nói vượn.”

Thương Mặc tiếp tục đèo lái câu chuyện: “Tớ chưa nói sai bao giờ đâu nhé.”

Nói xong còn nháy mắt mấy cái để thể hiện sự chân thành.

Viên Diệp liếc cậu, miệng nhét đầy đồ ăn đến phồng lên, nói: “Lần trước cậu cam đoan sẽ không làm vỡ bát trong lúc rửa, kết quả thì sao…”

Thương Mặc xấu hổ cười: “Chuyện quá khứ rồi. Lần sau tớ rửa cho cậu xem, chắc chắn không vỡ cái nào.”

Viên Diệp hoài nghi nhìn cậu, không nói gì, biểu tình rõ ràng là không tin.

Một bát cơm trong lúc nói chuyện đã được xử lí sạch sẽ. Thương Mặc đắp chăn cho Viên Diệp, dặn dò: “Mau ngủ đi, không còn sớm.”

Viên Diệp nhu thuận gật đầu, vùi đầu vào trong chăn. Thương Mặc thu dọn đồ, đóng cửa lại rồi mới đi ra.

Cậu trở về phòng chưa được bao lâu thì chị gái hộ sĩ buổi sáng rút kim truyền cho cậu quay lại kiểm tra. Thương Mặc biết mình không bị nặng, hỏi cô: “Bao giờ em có thể xuất viện.”

Chị gái hộ sĩ nói: “Khả năng là ngày mai hoặc ngày kia.”

Thương Mặc lại hỏi  bao giờ Viên Diệp có thể xuất viện.

Chị gái hộ sĩ cau mày nói: “Diệp tử thì chị không rõ lắm, nhưng cậu ấy bị thương khá nghiêm trọng, không thể ra viện trong tuần này.”

Nghe vậy, Thương Mặc mặc dù kinh ngạc nhưng ngoài miệng vẫn gật đầu nói cảm ơn.

Chị gái hộ sĩ đỏ mặt, giúp cậu đóng cửa sổ, tắt đèn, còn nói thêm câu ngủ ngon mới đi ra ngoài.

Hết chương 12.