Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 91: 91: Khánh Công Hạ





Màn đêm lạnh lẽo tựa như vết mực nổi bật trên trang giấy, đen đặc đến mức không thể pha loãng.
Vệ Cẩm Dương dựa nửa thân người ngâm mình trong ôn tuyền ở Chiêu Dương Điện, vừa hưởng thụ nước nóng tẩy đi một thân phong trần mệt mỏi cùng với mùi mồ hôi do thời gian dài mặc khôi giáp bức bí sinh ra, vừa dùng tay không ngừng xoa bóp huyệt thái dương đang đau nhức khó nhịn, trong lòng thì hung hăng mắng Vệ Cẩm Hoa một trận.
Tên khốn này thật sự quá hỗn đản có được không? Nguyên bản trước khi cung yến bắt đầu hắn đã bị một đám người vây quanh chuốc rượu, bụng rỗng uống đến sắp phun ra.

Kết quả, tên khốn này rõ ràng muốn trả thù việc hắn vừa nghe phụ hoàng mẫu hậu giá lâm liền ném xuống y bỏ chạy, cư nhiên sau khi hắn vừa tránh thoát một vòng mời rượu liền không ngừng tìm lý do buộc hắn tiếp tục uống.
Loại rượu trong cung yến bởi vì chủ yếu dùng để trợ hứng cho các loại xã giao nên số độ thường rất thấp, vậy mà Vệ Cẩm Dương hắn tự nhận tửu lượng không tồi lại ngạnh sinh sinh bị Vệ Cẩm Hoa rót đến đầu choáng mắt hoa, cho nên có thể biết là tên khốn này đáng bị mắng thế nào rồi đó.
Mấu chốt nhất chính là Vệ Cẩm Hoa liền xem chuẩn nếu y ở trước mặt nhiều người như vậy mời rượu, hắn bởi vì không muốn ngày mai trong triều truyền lưu lời đồn đãi rằng Kiêu Kỵ Vương mới tấn phong cùng Thái tử bất hòa nên không có khả năng sẽ từ chối.
Chẳng có cái gì so với việc này càng hại người được không? Vệ Cẩm Dương hiện tại vừa nhớ tới hành động hố đệ đệ của đại ca nhà hắn liền cảm thấy nước mắt đầy mặt.
"Đại...!Đại ca?" Vệ Cẩm Dương một bên hưởng thụ ôn tuyền của Chiêu Dương Điện mà có lẽ sau khi phong vương kiến phủ rời khỏi cung liền không còn cơ hội gặp lại, vừa trong đầu không ngừng oán giận Vệ Cẩm Hoa.

Đang mắng đến máu chó phun đầu thì nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, hắn quay đầu lại liền xuyên qua hơi nước trông thấy một cái Vệ Cẩm Hoa người thật liền đứng ở trước mặt mình, Vệ Cẩm Dương thật là bị dọa nhảy dựng, phải dùng sức xoa xoa đôi mắt đã có chút mơ hồ mới không dám xác định hỏi.
Người trước mặt lại không đáp lời, chỉ đi đến bên bờ ôn tuyền chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt gắt gao khóa lại vô số vết sẹo ngang dọc không đồng đều trên ngực Vệ Cẩm Dương, đau lòng đến muốn mệnh, thanh âm cũng run rẩy, "Sao lại thế này?"
Vệ Cẩm Hoa nhớ rõ trước kia da thịt của đệ đệ tuy không tính là trắng nõn nhưng cũng trơn bóng tinh tế, vậy mà hôm nay ở trên ngực bảo bối của y lại đều bị bao trùm bởi không biết bao nhiêu vết sẹo to nhỏ xấu xí, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy sẽ đau đến xuyên tim.
Vệ Cẩm Hoa không dám tưởng tượng đến miệng vết thương phải sâu thế nào thì bây giờ mới có thể lưu lại vết sẹo dữ tợn như vậy.

Đệ đệ từ nhỏ mềm mại thuần lương tựa như một chú cừu con của y lúc đó là như thế nào có thể chịu đựng được.
"Cái gì sao lại thế này?" Vệ Cẩm Dương đầu óc bởi vì tác dụng của men say đã trở thành một mảnh hỗn độn, mở to một đôi mắt bị hơi nước cùng mùi rượu huân đến ướt dầm dề lại có chút ửng đỏ, không rõ nguyên do mê mang nhìn Vệ Cẩm Hoa.
"Hiện tại còn sẽ đau sao? Lúc ấy có phải thực sợ hãi hay không? Những vết thương này..." Vệ Cẩm Hoa thật cẩn thận chạm vào vết sẹo xấu xí trên ngực của Vệ Cẩm Dương, sợ chính mình thoáng dùng một chút lực cũng có thể làm đau hắn.
Đao kiếm chém qua, bị tên bắn trúng, các loại vết thương đan chéo bên nhau, tuy rằng đã kết vảy nhưng bởi vì hơi ẩm của nước nóng mà đỏ lên, phá lệ đáng sợ.

Vệ Cẩm Hoa lúc này tận mắt nhìn thấy chúng nó mới xem như chân thực minh bạch nguyên lai y không biết bao nhiêu lần thiếu chút nữa liền vĩnh viễn mất đi Vệ Cẩm Dương.
"Đánh trận sao, mấy vết thương này có là gì.

So với những huynh đệ đã tử trận thì đệ đã may mắn hơn nhiều.

Huống chi mỗi vết sẹo ở trên người nam nhân đều là huân chương, đặc biệt là vết sẹo bởi vì bảo vệ quốc gia lưu lại càng là vinh quang hiếm có." Vệ Cẩm Dương mơ hồ hồi lâu, thấy Vệ Cẩm Hoa thật cẩn thận sờ lên ngực mình mới xem như hiểu được y muốn hỏi cái gì, có chút không sao cả mà trả lời.
Thời điểm miệng vết thương này vừa mới kết vảy, Dược Tọa còn từng vui đùa hỏi hắn có cần y đưa một lọ Băng Cơ Ngọc Phu Lộ để tiêu trừ vết sẹo hay không, hắn nghe xong liền một ngụm từ chối, này đều là kỷ niệm đáng lưu lại a.
Nhìn thiếu niên năm nay mới mười chín tuổi, nhưng khi nhắc đến này đó vết thương cơ hồ suýt nữa lấy đi tánh mạng của chính mình lại chỉ dùng mấy câu vân đạm phong khinh như vậy, trái tim Vệ Cẩm Hoa liền như bị ai đó bóp chặt đến phát đau, cảm xúc chua xót cũng từ trong mắt mạnh mẽ trào ra ngoài.
Y cảm thấy bản thân sinh ra một cổ hối hận mà từ xưa đến nay chưa từng có, hối hận năm xưa bản thân nghĩ sai thì hỏng hết, tự tay đem bảo bối của mình đưa lên con đường thống khổ bất kham như vậy.
Nhưng hối hận lại có ích lợi gì đâu? Vệ Cẩm Dương lý tưởng sớm đã thành hình, y lại luyến tiếc bẻ gãy hai cánh của đệ ấy, cho nên chỉ có thể cầu nguyện cùng tự mình nỗ lực để Tử Vân từ nay về sau sẽ không bao giờ phát sinh chiến sự...
Mà hiện tại, Vệ Cẩm Hoa bức thiết muốn dùng phương thức nào đó chứng minh bảo bối của y hiện tại còn êm đẹp ở bên cạnh y.
Vệ Cẩm Hoa cởi bỏ y phục, chậm rãi men theo bậc thang đi vào trong nước.

Sau đó nghiêng đầu, không mang theo bất luận dục niệm gì mà thành kính hôn lên vết sẹo vô cùng dữ tợn trên ngực Vệ Cẩm Dương.
Đầu óc mơ hồ cùng bị nhiệt khí bốc hơi huân đến gần như không có ý thức, Vệ Cẩm Dương cảm giác được môi lưỡi của đối phương từng chút từng chút chậm rãi liếm láp da thịt trước ngực mình, mang theo một trận xúc cảm lệnh người run rẩy tê dại.


Hắn theo bản năng muốn vươn tay đẩy đi cái đầu đang chôn trước ngực, nhưng nề hà lại không hề có một tia sức lực nào để nâng tay lên.
Cuối cùng, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể vô lực dựa vào thành ôn tuyền, tự sa ngã để mặc cho đối phương khinh bạc.
Vệ Cẩm Hoa nhận ra Vệ Cẩm Dương không có ý tứ giãy giụa phản kháng, hành động cũng càng thêm lớn mật.

Y lập tức rời khỏi ngực một đường hôn lên trên, cuối cùng biến thành vừa hôn vừa gặm cắn lớp da cổ đã bị phơi đến biến thành mạch sắc.

Hai tay cũng không nhàn rỗi, men theo xương sống bắt đầu như có như không âu yếm vuốt ve, ngón tay còn nhiều lần cố tình nhẹ nhàng quét ngang khu vực nằm giữa kẽ mông của Vệ Cẩm Dương.

Hô hấp của chính mình cũng bị y áp chế, không nghĩ phát ra động tĩnh lớn làm bừng tỉnh giấc mộng này.
Không khí giữa hai người nguyên bản còn vô dục vô sắc cũng trở nên ái muội không rõ.

Hơn nữa đây là ôn tuyền, khắp nơi mờ mịt hơi nước nóng hôi hổi, cơ thể hai người cũng càng ngày càng nhiệt lên.

Vệ Cẩm Dương rất nhiều lần mơ hồ cảm giác được mồ hồi của Vệ Cẩm Hoa rơi xuống trên cơ ngực trần trụi của hắn.

Nhưng đối phương lại không chút để ý, chỉ tập trung cẩn thận mở ra hạ thể của hắn, dùng ngón tay thử thăm dò khuếch trương nơi tư mật kia.
Xúc cảm quỷ dị khi có dị vật xâm nhập thân thể thế này tưởng chừng đã quên đi thật lâu, Vệ Cẩm Dương có chút do dự muốn hay không lên tiếng ngăn lại, nhưng cuối cùng hắn cũng không biết là xúc động bởi vì ánh mắt chuyên chú của Vệ Cẩm Hoa, vẫn là phóng túng bản thân với dục vọng đã biến mất hơn một năm, cho nên liền cứ như vậy tùy ý đối phương cần gì cứ lấy (1).

Mà kết quả của một đêm phóng túng chính là sáng hôm sau thức dậy đầu đau muốn nứt ra, thanh âm nghẹn ngào không tính, ngay cả địa phương khó mở miệng phía dưới kia cũng từng trận độn đau tê tâm liệt phế, phần da thịt bên trong đùi càng là một mảnh xanh tím trải đầy dấu vết bị gặm cắn...
Toàn thân trên dưới quả thực là thảm không nỡ nhìn.

Vệ Cẩm Dương nhớ rõ tối hôm qua kỳ thật thời điểm bọn họ ở trong nước làm lần đầu tiên vẫn là thực ôn nhu, thực bình thản.

Sau đó chuyển trận địa đến trên giường, làm tiếp được vài lần thì có khả năng hai người bị cái gì đó thượng não, động tác mới bắt đầu kịch liệt hung mãnh lên, càng về sau càng giống như cắn xé lẫn nhau.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa còn đang ngủ say bên cạnh, có da thịt trắng nõn của y làm nền cho nên dấu vết gặm cắn trên người y nhìn qua càng khủng bố gấp trăm lần so với chính mình, Nhị hoàng tử điện hạ tâm tình lúc này mới xem như cân bằng không ít.

Dù sao lão tử cũng không thiếu cắn y, kẻ tám lạng người nửa cân, không chỉ thân thể của ta là không thể gặp người.
Lại lần nữa cúi đầu xem qua thân thể của chính mình, Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Hắn xem như thật sâu minh bạch, đối với sự tình do chính mình làm ra thì chính mình phải hoàn toàn phụ trách.

Vệ Cẩm Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt thử đưa một ngón tay thăm dò vào nơi tư mật đêm qua, chỗ đó bởi vì đền bù một năm thiếu hụt dục vọng mà bị hai người sử dụng quá độ.
Sau đó phát hiện nơi này sớm đã được rửa sạch, thậm chí còn bôi qua dược.

Xem ra Vệ Cẩm Hoa người này cách hơn một năm vẫn là tiến bộ không ít.

Nhị hoàng tử điện hạ đối với nhận định này thật sâu biểu đạt vui mừng.

"Tiểu Dương, đệ không sao chứ?" Trong lúc Vệ Cẩm Dương bắt đầu lâm vào miên man suy nghĩ, người nằm bên cạnh đột nhiên có chút lười biếng vạn phần từ trong ngủ mơ chậm rãi mở mắt, tay dọc theo cẳng chân của Vệ Cẩm Dương sờ lên hắn mông, ngữ khí ôn nhu hỏi.
"Đệ khá tốt, không có việc gì a.

Nhưng thật ra đại ca ngươi không sao chứ?" Vệ Cẩm Dương chợt hoàn hồn, đầu óc còn chưa thanh tỉnh, nhìn trên người Vệ Cẩm Hoa một mảnh hỗn độn dấu răng liền ma xui quỷ khiến lại hỏi ra một câu như vậy.
Dựa theo đối lập về thể lực cùng kinh nghiệm thực chiến mà nói, Vệ Cẩm Dương hắn so với Vệ Cẩm Hoa hẳn là phải mạnh hơn rất nhiều mới đúng.

Tối hôm qua hai người đều điên cuồng mất khống chế...!Thái tử điện hạ sẽ không có việc gì đi? Đây là ý nghĩ đầu tiên nhảy lên trong đầu Vệ Cẩm Dương khi nhìn thấy người tỉnh lại.
"Đứa nhỏ ngốc", Vệ Cẩm Hoa đang khẽ sờ soạng gương mặt của hắn, nghe được câu này lại không khỏi bật cười ra tiếng, "Đệ đều không có việc gì, ta lại như thế nào sẽ có việc đâu?"
Vệ Cẩm Dương: "..." Cũng đúng, y nói thế nào cũng chỉ chịu ngoại thương, lão tử còn bị nội thương nữa a.
Thấy Vệ Cẩm Hoa cười đến vui vẻ như vậy, Vệ Cẩm Dương đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của bản thân khi hỏi ra câu đó thật sự có chút ngu đần.
...
"Nhị hoàng tử điện hạ, không, hiện tại phải gọi là Kiêu Kỵ Vương điện hạ, lâu nay vẫn ổn (2) a?" Thương Lãng thong thả ung dung đi tới cùng Vệ Cẩm Dương chào hỏi.

Vu Cổ giáo chủ hiện tại đã không còn dùng loại mặt nạ quỷ dữ che đậy toàn bộ dung nhan mà đổi qua loại nửa mặt chỉ che giấu vết sẹo, lộ ra sườn mặt còn lại hoàn mỹ không tỳ vết.
"Không việc gì, không việc gì..." Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn người tới, cả kinh đến cằm đều phải rớt xuống đất.

Quả thực phải cảm thán một câu "thế sự vô thường" a.
Lần đó xem Thương Lãng dùng biện pháp như vậy đối phó bọn họ, Vệ Cẩm Dương cơ hồ cho rằng sau khi lọt vào tay đại ca nhà mình thì khẳng định là không chết cũng bị bái một tầng da.

Không nghĩ rằng Vu Cổ giáo chủ hiện tại cũng đã gia nhập đội ngũ thủ hạ của Thái tử gia.

Thật đúng là khiến hắn bất ngờ a.

Thế giới này biến hóa quá mức nhanh chóng rồi, hắn cảm thấy bản thân đều sắp không theo kịp thời đại.
Trông thấy Vệ Cẩm Dương biểu tình ngốc nghếch đáng yêu, Thương Lãng còn muốn đến gần nói thêm vài câu trêu đùa hắn, Vệ Cẩm Hoa lại một bước xa tiến lên, không dấu vết đem Vệ Cẩm Dương chắn ở phía sau, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Sự tình giữa giáo phái của ngươi cùng Du Ly đã xử lý như thế nào rồi?"
"Còn có thể như thế nào? Ở Tử Vân bản thổ tranh đoạt thế lực, Du Ly rốt cuộc vẫn là khách ngoại lai, đương nhiên là thua kém bọn ta a." Thương Lãng dùng ánh mắt bỡn cợt đáp lễ liếc nhìn Vệ Cẩm Hoa một cái, ám phúng Thái tử gia dấm kính (3) thật đại, sau đó mới chính sắc đáp lời, "Nhưng một đoạn thời gian gần đây Du Ly Dược Tọa vẫn luôn đóng giữ ở Tử Vân, đã có không ít hảo cổ của giáo ta chết vào tay vị thiên hạ đệ nhất thần y này.

Nếu không tìm được biện pháp mà nói, hẳn là sẽ có chút phiền toái nhỏ."
"Du Ly Dược Tọa sao?" Vệ Cẩm Hoa mí mắt cũng không nâng, "Y thật ra cũng là một nhân vật, nghe nói lúc trước Tục Mệnh Cổ mà các ngươi xưng là trấn phái chi bảo cũng bị y nghiên cứu chế tạo thành công, thậm chí một lần dùng tận mười con đền bù một con bị đánh cắp kia."
"Ta cùng y nếu không phải đứng ở hai phe lập trường đối lập, ngược lại cũng có thể trở thành huynh đệ kết nghĩa cũng chưa biết được.

Rốt cuộc, một người trên phương diện cổ độc cùng dược liệu có thể cùng giáo ta xứng chức đối thủ chính là thế gian khó tìm." Thương Lãng ngữ khí không chút che giấu sự kính trọng đối với vị võ lâm tiền bối này.

Thật vậy, đối với sở hữu người có quan hệ cùng cổ độc y thuật mà nói, Du Ly Dược Tọa chính là Hạnh Lâm (4) thần thoại, kiêu căng như Thương Lãng cũng không thể không chịu phục tài hoa của y.
Mà chứng kiến hai người trước mặt dùng thái độ nghiêm túc cùng kính trọng nhắc đến Dược Tọa, Vệ Cẩm Dương chỉ muốn bật cười.


Này còn không phải là quá khôi hài hay sao? Đặc biệt là những lời này vẫn là thốt ra từ miệng của Thương Lãng đại giáo chủ.

Hắn còn nhớ rõ Dược Tọa cái tên này còn tương đương với Vân Mạch nha.

"Kia...!giáo chủ từng gặp qua Dược Tọa sao?" Nếu đã gặp qua thì quả thật chính là trò đùa lớn nhất thiên hạ.

Chân ái mà hắn đã từng muốn chết muốn sống, không tiếc nguy hiểm bắt cóc hoàng thất cũng muốn gặp lại, có một ngày thật sự đứng trước mặt hắn nhưng hắn không hề nhận ra...
"Còn chưa từng gặp qua.

Trước giờ vẫn luôn là thuộc hạ của y cùng giáo đồ của ta giao thủ.

Bất quá, ta đoán rằng có lẽ không lâu nữa chúng ta hẳn là có cơ hội gặp mặt." Thương Lãng nghe Vệ Cẩm Dương hỏi đến, cho rằng tiểu bằng hữu này chỉ là thập phần tò mò về vị thần y trong truyền thuyết cho nên cũng không nghĩ nhiều mà trả lời.
"Kia Vân Mạch thì sao? Giáo chủ hiện giờ còn muốn tìm y nữa không?" Nhìn cái này Thương Lãng trước mắt đã bình tĩnh đến có điểm vô tình, Vệ Cẩm Dương không khỏi nhớ tới một cái khác Thương Lãng năm đó vì ái nhân mà lâm vào điên cuồng, có chút chần chờ hỏi.
"Vân Mạch?" Thương Lãng vừa nhắc tới cái tên này, sắc mắt lập tức lạnh xuống, vạn phần kiêu căng nói, "Bổn tọa sớm đã không nhớ rõ tên của y.

Người này bất quá cũng chỉ là tên nam sủng thôi, còn là một tên không có giá trị gì ở Du Ly bị đưa tới chỗ bổn tọa làm quân cờ.

Trong lòng y đã không có bổn tọa, bổn tọa cần gì phải đối y si tâm không bỏ (5).

Hiện giờ bổn tọa muốn cái dạng gì nam sủng còn sợ sẽ thiếu sao?"
"Y có thể xem là cọng hành nào đâu?" Thương Lãng nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, hai mắt đỏ ngầu đến cơ hồ muốn xuất huyết ra tới.
Không biết vì sao, rõ ràng biết kết cục này đối với Thương Lãng cùng Vân Mạch mà nói đều là tốt nhất, nhưng Vệ Cẩm Dương lại vẫn khống chế không được nhìn người nam nhân hùng hổ mạnh miệng trước mắt mà trong lòng chua xót.
Tình, thứ này thật sự là nhất đả thương người.
Nó có thể khiến một người không có hạn cuối vì một người khác điên cuồng như vậy, cũng có thể khiến chính người này cảm thấy tan nát cõi lòng cùng vô cùng tuyệt vọng đến mức không thể không từ bỏ.

Nó tựa như hoa anh túc, cho dù biết rõ là độc dược nhưng cũng vô pháp từ bỏ.

Chỉ là thứ cảm giác như vậy bản thân hắn lại chưa bao giờ tự mình trải qua.
Vệ Cẩm Dương tâm tình phức tạp nhìn sang người đang đứng bên cạnh mình, thật không biết khi Vệ Cẩm Hoa yêu một người đến điên cuồng thì sẽ có bộ dáng như thế nào...!Sau đó liền phát hiện đối phương tựa hồ cũng đang xúc động nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, tay của y cũng từ bên dưới ống tay áo vươn tới, ở sau lưng không người thấy được, lặng yên nắm lấy tay hắn.
Thứ ấm áp riêng thuộc về Vệ Cẩm Hoa lập tức bao phủ lấy hắn, còn khẽ cào một chút lòng bàn tay, Vệ Cẩm Dương lúc này cảm thấy lực lượng mà đối phương truyền tới cơ hồ có thể thay chính mình xua tan hết thảy âm u lạnh lẽo trong lòng.

Hắn tưởng, chỉ cần có đôi tay nguyện vì hắn mang đến ấm áp này vẫn luôn tồn tại, có lẽ chính mình cả đời đều chẳng có cơ hội đi thể nghiệm cái gì tình yêu khắc cốt ghi tâm cũng chưa chắc là không thể tiếp thu.
...
Phong vương xong liền phải kiến phủ.

Tử Vân quan viên làm việc hiệu suất vẫn là rất cao, Kính Hòa Đế vừa mới hạ chỉ không đến mấy ngày, tiểu Lâm tướng liền phân phó xong người cùng tài vật bắt đầu khởi công xây dựng Kiêu Kỵ Vương phủ.

Trong lúc này, Vệ Cẩm Hoa còn đưa ra không ít phong cách kiến trúc mà y ưa thích ra làm tham khảo, sau đó còn trực tiếp hướng bên trong phủ của hắn...!tắc đồ.
Đúng vậy, không sai.

Thái tử gia thích cái dạng phong cách gì đó không đem đi trang hoàng trong cung hoặc ở phủ riêng của chính y, cư nhiên trắng trợn táo bạo liền hướng phủ đệ của Kiêu Kỵ Vương mà trang hoàng.
Đối với tình huống quỷ dị như vậy, Vệ Cẩm Dương quả thực đã vô lực phun tào.


Kia cái gì...! Đại ca, ngươi đây là ở phủ đệ của ta còn chưa xây xong đã làm tốt chuẩn bị muốn trường kỳ đến ở nhờ sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ta đã trở về, moah moah.
~~~~~
(1)
"Dữ thủ dữ cầu" (予取予求): ta (dữ) lấy (thủ) thứ ta cần (cầu), ta cần ta cứ lấy.
(2)
"Biệt lai vô dạng" (别来无恙): chia tay (biệt) đến giờ (lai) không có (vô) bệnh tật (dạng), từ lúc chia tay đến bây giờ không có gì xấu xảy ra, lâu nay không có việc gì.
(3)
"Dấm kính" (醋劲): sức ghen.
(4)
"Hạnh Lâm" (杏林): rừng mơ; tên của cộng đồng y học cổ truyền Trung Quốc, dùng để ca ngợi thầy thuốc.
i.

Xuất phát từ "Đông Phong" trong "Thần Tiên Truyện" (神仙传) của Cát Hồng (葛洪), một vị học giả Đạo giáo vào thời Đông Tấn.

Bộ truyện này gồm mười tập, kể về việc làm của chín mươi hai vị thần bất tử trong truyền thuyết cổ đại Trung Hoa.
i.

Tương truyền vào thời Tam Quốc, nước Ngô có vị thầy thuốc tên là Đông Phong (董奉), tự Quân Di (君异), đi khắp thiên hạ để chữa bệnh cứu người.

Khi đi đến Chung Li (nay là Phượng Dương, An Huy), ông nhìn thấy người dân nơi đây quá nghèo khổ và bệnh tật nên đã quyết định lưu lại giúp đỡ.
Đông Phong không chỉ chữa bệnh mà còn truyền bá kỹ thuật nông nghiệp.

Dựa theo điều kiện địa lý và khí hậu địa phương, ông đề nghị người dân trồng cây ăn quả phía nam sông Dương Tử, đặc biệt là trồng cây mơ trên các sườn đồi cằn cỗi.

Tuy nhiên dân chúng không tin tưởng hiệu quả của việc trồng loại cây này nên chẳng ai nghe theo.

Đông Phong nghĩ ra một biện pháp, ông sẽ không thu tiền khám bệnh, nhưng người bệnh nếu khỏi hẳn thì phải quay lại trồng năm cây mơ trên sườn đồi nơi ông ở tạm, bệnh nhẹ thì trồng một cây.
Nhờ tài năng và ý đức của Đông Phong, vô số người trong khắp thiên hạ tìm đến đây nhờ ông chữa bệnh.

Chỉ qua mấy năm, ngọn núi ông sinh sống đã bao phủ hơn một vạn cây mơ, thành một rừng mơ (hạnh lâm).

Khi mơ chín, ông viết thông cáo rằng ai muốn mua mơ thì không cần tìm ông, chỉ cần để lại một thùng kê liền có thể tự hái một thùng mơ đem đi.

Sau đó, ông lại dùng số hạt kê đổi được này cứu trợ người nghèo.

Người ta nói rằng mỗi năm có từ hai vạn đến ba vạn người nghèo và bệnh nhân nhận được sự giúp đỡ từ Đông Phong.
Về sau, người ta thường gọi thầy thuốc là "Người trong Hạnh Lâm" (杏林春暖) lấy ý khen ngợi tài năng và y đức của họ.
(5)
"Vọng phó si tâm" (妄付痴心): vọng tưởng xa vời giao phó trái tim yêu đến điên dại..