Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 38: Chu phụ cần nữ tứ tương lai




Chờ thêm năm sáu ngày cũng không thấy Ân Lục hiệp trở về, ta vô cùng lo lắng sợ hãi, sợ Ân Lục hiệp chịu đả kích quá lớn mà xảy ra chuyện, tuy xem tính cách Ân Lục hiệp thì không có khả năng, nhưng khi thương tâm thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, thực khiến cho người ta không yên lòng. Ân Lục hiệp nếu xảy ra chuyện gì chẳng phải là ta đã hại hắn hay sao? Cứ tưởng có thể thay đổi kịch tình, ai ngờ được là lại có chuyện.

Lòng lo lắng Ân Lục hiệp nhưng ta vẫn quan tâm đến cha hết sức chu đáo, dùng chuột trúc làm thuốc cho cha ăn mấy ngày, thân thể quả nhiên đỡ đau hơn hẳn, sắc mặt cha cũng hồng nhuận sáng sủa hơn rất nhiều, có thể thấy hiệu quả không tồi, ta liền đem chỗ chuột trúc còn lại chế thuốc, ước chừng có thể đủ uống trong hơn một năm, tin rằng quá một năm thân thể cha sẽ tốt hơn rất nhiều.

Còn rất nhiều bộ da lông chuột trúc cũng không thể để lãng phí, tuy trong hai năm săn thú ta kiếm được không ít da tốt, nhưng da lông chuột trúc so với những bộ da bình thường vừa đẹp vừa mềm mại hơn, có thể dùng làm áo rét cũng không tồi. Nghĩ vậy, ta liền đem những tấm da nhỏ đó xử lý sạch sẽ, tiêu chế, phơi khô, chuẩn bị đến mùa thu là có thể may làm áo lạnh dùng.

Trong nhà mọi việc đều rất tốt, nhưng hôm nay cha lại có vẻ không vui chút nào, hình như là từ khi lên Võ Đang trở về, là Võ Đang có người chọc cha giận hay sao? Nhưng mọi người vốn đều rất tốt, ta nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng không buồn lòng, cha nuôi ta mười hai năm, có điều gì chưa từng xảy ra chứ.

Nghĩ lại, ta vào nhà rót một chén trà ấm, lấy một chút bánh điểm tâm đặt lên khay cẩn thận bưng ra sân. Cha đang nằm trên võng dưới bóng cây vờ ngủ, mày nhăn đến khổ, ta đem chén trà đặt lên chiếc bàn bằng đá bên cạnh, nói: “Cha, đừng ngủ, nếm thử xem loại bánh con mới làm có hợp khẩu vị không, nếu ăn không ngon con đi làm lại.”

“Muốn hỏi ý kiến hả? Nha đầu nhà ta làm gì cũng ngon, cha chưa bao giờ thấy ăn không ngon cả.” Cha quả nhiên không có ngủ, nghe ta nói liền ngồi dậy, cầm lấy chén trà uống hai ngụm, nhưng không đụng đến chút bánh nào.

Xem ra cha đang không có khẩu vị, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Cha hôm nay làm sao vậy? Không vui chút nào, mày nhíu sắp siết chết cả muỗi rồi, có việc gì có thể nói với con, cha con ta cùng nhau nghĩ biện pháp.”

“Cha còn gì phải lo chứ, ở đây cơm áo không lo, không cần lo lắng thuế má, cũng không sợ Thát tử khi dễ, nhiều năm qua chưa bao giờ cha được sống tốt như hai năm nay, chỉ là cha nghĩ năm nay con đã mười hai tuổi rồi, thời gian trôi thật nhanh a!” Cha lại nhấp thêm ngụm trà, cảm thán nói.

Thấy cha tuy nói như vậy nhưng vẻ rầu rĩ trên mặt vẫn không hết, ta biết đó không phải lời thật trong lòng ông, trong lòng thắc mắc, giả giọng tiểu hài tử hỏi: “Con mười hai tuổi thì sao ạ? Không phải càng lớn thì càng giúp được cha làm nhiều việc, hiếu kính cha được tốt hơn hay sao? Chẳng lẽ cha không muốn con mau lớn ạ?”

“Đâu phải vậy, Chỉ Nhược lớn lên cha vui mừng còn không kịp đâu, cha chỉ nghĩ sau khi con lớn lên sẽ như thế nào? Cùng cha ở mãi trên núi cũng không tốt, con theo Thất hiệp đọc sách, cũng nghe bọn Thanh Thư kể không ít chuyện, chẳng lẽ không tò mò thế giới dưới kia như thế nào, không muốn theo chân bọn họ phiêu lưu giang hồ sao? “ Cha vỗ vỗ đầu ta hỏi.

Lòng ta thầm xem thường nghĩ, chẳng lẽ quan tâm ta nên không phải là muốn ta xuống núi học bước chân vào giang hồ đấy chứ? Không thể được, ta không nghĩ muốn xuống núi, dưới chân núi loạn như vậy, làm sao có cuộc sống nhàn nhã thoải mái như trên này được. “Cha không cần vỗ đầu, sẽ không lớn được. Kể chuyện là kể chuyện, cuộc sống là cuộc sống, khi chúng ta còn ở Hán Thủy con đã không cảm thấy được cuộc sống tốt đẹp gì. Cha cũng đừng nghe người khác khoác lác, nghe nói giang hồ hở chút là lại đánh đánh giết giết, chết người đó, con không nghĩ xuống núi tìm phiền toái, ở trên núi vui vẻ hơn bao nhiêu!”

“Trên núi có cái gì tốt, ngoài ở cùng cha cấy cày làm ruộng thì còn có thể làm gì? Đáng tiếc Võ Đang không thu đệ tử, bằng không có thể học được bản sự, cùng bọn Thanh Thư đi kinh lịch nhiều nơi.” Cha cảm thán nói.

Trong lòng ta khẽ giật mình, cha hôm nay làm sao vậy, sao lại nói đến chuyện xuống núi, không phải là muốn ta xuống núi chứ? Nghĩ đến đây ta bồn chồn hỏi: “Cha, hôm nay cha làm sao vậy? Xuống núi là sao ạ, không phải bắt con xuống núi đấy chứ? Dưới chân núi có gì tốt, Thát tử xung quanh hoành hành ngang ngược, áp bức giết hại dân chúng, có cái gì tốt?”

“Ai! Nếu là bình thường cha cũng không muốn con rời khỏi mắt cha đâu, nhưng con cũng đã mười hai tuổi rồi, hiện giờ thiên hạ đều loạn, nếu không có bản sự gì làm sao có thể sống tốt được. Cha đã già rồi, chẳng còn sống được mấy năm nữa, chúng ta có thể dựa vào Võ Đang che chở sống được vài năm nhưng chẳng lẽ có thể dựa vào người ta cả đời được sao?” Cha vẻ mặt chua xót nói, chén trà trên tay run run.

Thấy cha vẻ mặt xúc động, sợ cha nóng nẩy hại thân thể, ta không dám nói thẳng nữa, nhỏ giọng mềm mại nói: “Cha, sao cha tự nhiên lại nói chuyện này, có phải nghe trên Võ Đang có ai nói bàn tán gì nên giận sao? Hay cha cảm thấy cuộc sống ở đây buồn bã khổ cực? Là con lo lắng không chu đáo, không nghĩ đến suy nghĩ của cha.”

“Cha có cái gì buồn khổ đâu, phái Võ Đang mỗi người đều khiêm cung có lễ, làm sao có chuyện bàn tán linh tinh gì, chỉ là hôm trước nói chuyện cùng Trương chân nhân cha mới nghĩ đến, cha chẳng nghĩ được gì cho con. Mẹ con là người thế gia lớn, con lại rất giống mẹ, khác với người làm nông như cha, hiện giờ con cũng đã mười hai tuổi, đã gần lớn rồi, so với mẹ còn xinh đẹp hơn vài phần. Từ xưa có câu hồng nhan bạc mệnh, nếu con có dáng vẻ bình thường giống như dân chúng bình thường thì cha đã chẳng phải lo, nhưng lại… Ai!” Cha lại thở dài.

Trương Tam Phong thân là Bắc Đẩu võ lâm, là người đại độ chính nghĩa, đã một trăm mười mấy tuổi, tuyệt đối sẽ không làm việc gì tiểu nhân, lại càng sẽ không bao giờ nói lời tổn thương người. Ta biết kiếp này của mình cũng không kém, hẳn là xinh đẹp hơn nhiều so với kiếp trước, lại thêm trường kỳ tự tu luyện, tập Yoga mà hình thành khí chất tự nhiên, kiếp trước rõ ràng không thể nào so sánh được.

Hồng nhan bạc mệnh ta cũng biết, đều là bởi vì xinh đẹp mà không thể tự bảo vệ mình, hoặc là tự mình gây họa, chẳng qua ta vẫn đem chính mình đặt ở góc độ người bình thường như kiếp trước mà suy nghĩ mọi việc, quên rằng kiếp này mình chính là nhân vật phụ Kim lão đại viết ra làm nữ phụ kiêm luôn cái nền để nổi bật trí tuệ siêu việt của Triệu Mẫn, vật hy sinh thật tốt, có thể làm tình địch của nữ chính, bộ dạng dĩ nhiên sẽ không kém cỏi.

Trương chân nhân không phải nói lung tung với cha, tự nhiên là cuộc sống ông ta đã có kinh nghiệm cả trăm năm, quả thật không có năng lực tự bảo vệ liền chỉ có thể tùy cho người khác xếp đặt cuộc sống của mình, càng đừng nói muốn thay đổi vận mệnh chính mình, nhưng Trương chân nhân nói vậy là có ý gì, ông ta muốn bố trí điều gì sao?

Nghĩ vậy, ta hỏi cha: “Cha, Trương chân nhân làm sao lại nhắc đến con vậy ạ? Con cũng biết loạn thế cuộc sống không dễ dàng, con có thể đi cầu Trương chân nhân hoặc Tống Đại thúc truyền thụ ngoại môn công phu tập luyện cũng có thể tự bảo vệ mình, cũng không cần phải xuống núi a!”

“Tự bảo vệ mình? Nhưng tương lai phải làm sao? Qua hai năm nữa con đã đến tuổi có thể lấy chồng, ở trên núi Võ Đang này, trừ đạo sĩ ra chính là người trong danh môn đại phái, dân chúng bình thường như chúng ta cũng không với nổi cao, dưới chân núi tuy có nhiều người bình thường, nhưng con được đọc nhiều sách, chẳng lẽ nguyện ý gả cho một người chỉ biết cắm đầu cày cuốc hay sao?” Cha thấy ta vẫn không muốn xuống núi, bộ dáng đánh chết không chịu, ngữ khí không khỏi biến dồn dập.

Ta nghe cha nói mười bốn tuổi đến tuổi cập kê, có thể thành gia, không khỏi lạnh gáy, mười bốn tuổi, tuổi thực là mười ba a! Còn chưa kịp dậy thì, nghĩ mà muốn đổ mồ hôi lạnh, lại còn thời cổ đại bây giờ, anh em nông dân mặt chữ to cũng chẳng nhận ra được một cái, thực đúng là không dám nghĩ đến, cho dù chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường, qua những ngày tháng bình thường.

Cuộc sống cổ đại thực khó khăn, tương lai cũng khó tìm được người chính mình yêu thương, ta muốn thế nào cũng phải là người ta có thể hòa hợp trao đổi, không thể là anh nông dân chỉ biết cắm đầu vào trồng trọt đâu a! Ta không khỏi ngậm miệng không nói gì, mười hai tuổi chẳng lẽ đã phải lo lắng chung thân đại sự hay sao? Vẫn còn vấn đề xuống núi đó, cổ đại thật sự là muốn giết người, đã hại không biết  bao nhiêu đóa hoa của tổ quốc!

“Hôm qua nói chuyện phiếm, Trương chân nhân hỏi ý cha, nếu nguyện ý thay đổi, Trương chân nhân sẽ tìm cho một môn phái tốt, sư phụ tốt để học tập võ nghệ. Cha hiện giờ thân thể rất tốt, con đi rồi cũng có thể tự mình chăm sóc, nếu bên ngoài cảm thấy không tốt, có điều gì chịu ủy khuất vẫn có thể trở về a! Tương lai cho dù cha không giúp gì tốt cho con được, cũng sẽ có môn phái, sư phụ quan tâm đến con.” Cha thấy ta không nói gì, nghĩ là ta thẹn thùng, không muốn đàm luận nhân sinh đại sự nữa, lại nghĩ đến lời Trương Tam Phong đã nói, trong mắt hiện lên tương lai ngập tràn hy vọng.

Ta nhìn ánh mắt cha, không biết như vậy có tốt hay không nữa, làm sao có thể đánh vỡ kỳ vọng của cha được, cha không bắt ta phải có cuộc sống phú quý vinh hoa, chỉ hy vọng cuộc sống sau này của ta được tốt đẹp hơn, nhưng liệu có thể không? Nếu như Trương Tam Phong làm cho ta vào phải phái Nga Mi, bái nhập phải bà ni cô ghê gớm mà phần lớn đệ tử đều không có kết cục tốt đẹp kia thì biết làm sao?

Rất có thể phải bái cái kẻ tuyệt tình là Diệt Tuyệt sư thái làm sư phụ, không phải có thể mà là nhất định rồi, là diễn biến truyện nhất định phải như vậy a! Tuy ta học y nhưng cũng biết định luật của thế giới võ hiệp thực đáng sợ, nếu đúng như vậy, khẳng định sẽ bị túm lên Nga Mi sơn, sau đó bái kẻ biến thái kia làm sư phụ, làm cái tai họa đồ đệ thứ hai, thanh danh thực là vang vọng, làm sao mà đi được.

Nếu đi nhất định phải tiếp xúc với các nhân vật trong cái thế giới võ hiệp này, ta không muốn thành đối tượng của Đinh Mẫn Quân điêu ngoa độc miệng, không muốn làm đệ tử sủng ái của Diệt Tuyệt sư thái, làm công cụ, vũ khí để báo thù hay hưng vượng Nga Mi, tương lai còn cùng ba cô nàng khác tranh đoạt một người, cuối cùng bi thương nhục nhã bị Triệu Mẫn đánh bại, ở hôn lễ bị sỉ nhục, trở thành khí phụ lòng đầy thù hận, lại lôi thêm cả Tống Thanh Thư vào nữa.

Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra nếu như đồng ý, ta chảy mồ hôi lạnh, gần như khóc nói với cha: “Cha, không đi, không xuống núi, gả cho nông dân thì sao, cha cũng là nông dân chẳng phải mẹ cũng gả sao? Con không muốn xuống núi, không muốn học bổn sự, cũng không muốn đi môn phái nào, bái cái gì sư phụ, cha từ chối ý tốt của lão đạo trưởng đi!”

“Không đi không được, như thế nào có thể phụ ý tốt của Trương chân nhân được, người ta cũng là muốn tốt. Trương chân nhân nói con tư chất rất tốt, rất thích hợp để học võ, nếu học võ tương lai thành tựu tuyệt sẽ không thấp hơn các đồ đệ của ông ấy, cha nhiều năm nay chưa bao giờ yêu cầu con điều gì, lần này nhất định con phải đáp ứng cha.” Cha thấy ta đôi mắt đã đỏ hoe, nắm chặt tay áo cha không buông, nghĩ rằng ta không nỡ rời khỏi ông  nên mới từ chối.

Trong lòng cao hứng,  vì tương lai của con cũng chỉ có thể kiên quyết không nhìn đến bộ dáng sắp khóc của ta, dùng ân dưỡng dục bức ta phải đồng ý. Cha trong lòng nghĩ đến mẹ lại càng thêm kiên định, trước kia bởi vì nhà không có điều kiện, hiện giờ có cơ hội làm sao còn có thể để cho ta làm một người bình dân tầm thường nữa.

**: Xong chap này thấy kiếp Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác thật là đau, đời chả có lúc nào là sung sướng, lúc nhỏ nghèo khổ cha mẹ chết hết, vào Nga Mi bị sư tỷ kèn cựa, sư phụ thì biến thái, thik một người thì người ta cứ chập chà chập chờn, lúc thik người này lúc yêu người nọ, xinh đẹp thông minh tốt nết mà chả được đánh giá cao bằng cô nữ phụ nào còn lại, mới mưu mô có tí mà đã bị Triệu Mẫn giết người như ngóe dập tới dập lui, sỉ nhục hết lần này đến lần khác, lộ ra cái liền chả ai thương, chả ai bênh vực, ai cũng trở mặt luôn… thật ko biết còn ai bi thảm hơn nữa…Chỉ Nhược mới này hãi cũng phải..