Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 42: Hà Hiểu Dung






Khi dễ: khinh thường
Nếu đã quyết định cứu người, Lam Linh Úc đành lôi kéo Tô Tuệ Dung về phía Hà Hiểu Dung, cuối cùng cũng chạm mặt Hà Hiểu Dung trên mảnh đất trống.

Lam Linh Úc đột nhiên xuất hiện như chết đuối có người xuống cứu, đám người kia thấy thế rối rít hô: "Cứu mạng, cứu mạng!"
Thanh âm mỗi người tràn ngập niềm vui, họ cảm thấy may mắn, may mắn vì đã thoát khỏi miệng xà.

Chẳng qua những người này thật sự ngây thơ, nếu như không có ai tới cứu họ thì sao?
"Linh Úc?" Nhìn thấy Lam Linh Úc xuất hiện, Hà Hiểu Dung kinh ngạc, vui mừng kêu lên: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Mấy người đàn ông bên cạnh nghe thấy, trong ánh mắt xẹt qua tia sáng: "Hiểu Dung, người quen?"
Hà Hiểu Dung rũ mi mắt: "Trước kia cùng học một trường, là bạn thân, em từng giúp họ rất nhiều."
Người đàn ông xoa đầu Hà Hiểu Dung: "Bạn tốt là tốt rồi."
Lam Linh Úc cũng không để ý tới Hà Hiểu Dung, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt lên người đại xà.

Đại xà là biến dị động vật cấp hai, trong số động vật biến dị cấp hai đại xà được coi là một đối thủ khá khó chịu.

Bởi vì xà biến dị có bộ da rất dày, bên ngoài trơn bóng, công kích linh hoạt, tốc độ cũng không chậm, đòi hỏi dị năng giả phải có những đòn công nhanh, mạnh, chuẩn.

Nếu không, những người này cũng không cần đến Lam Linh Úc.

Chẳng những thế, đại xà lại có độc, độc tính rất mạnh, nếu như trúng độc, không nhanh chóng cắt bỏ bộ phận bị cắn đi thì độc tính rất nhanh lan ra toàn thân.

Cho nên không có dị năng giả cấp ba, những người khác cũng không dám trêu vào đại xà, nhưng dị năng giả cấp ba cũng không phải là rau dưa, trong tụ tập số dị năng giả cấp ba cũng chỉ trên dưới mười mấy người, cho nên đội ngũ tiến vào Tẫn Sơn sẽ tránh địa bàn của đại xà.

Mỗi loại biến dị động vật đều có địa bàn của mình, rất ít khi rời khỏi, giống như đại xà đột nhiên săn đuổi đám người kia ngược lại là chuyện khá kì quái.


Lam Linh Úc để Tô Tuệ Dung núp một chỗ, còn mình thì nhảy ra bên ngoài, đón đầu con đại xà biến dị.

Tinh thần lực của cô dùng để kiềm chế tốc độ của đại xà, vì thế đám người kia cũng phát hiện ra tốc độ của con đại xà chậm lại không ít, rất nhanh băng tiễn của Lam Linh Úc đã đâm vào bộ da dày của đại xà để lại vết máu loang lổ.

Đại xà biến dị cũng biết mình không phải là đố thủ của những người này, chẳng qua bọn chúng đã giết con của nó, nó tuyệt đối không tha cho bất cứ người nào, nó phải báo thù cho đứa con của nó.

Lam Linh Úc không biết đại xà đang nghĩ gì, cô chỉ nhận thấy tốc độ của đại xà ngày càng chậm lại, cô cho rằng đại xà sắp chết nên cũng không để ý tới nó ngày càng trườn về chỗ năm người kia đang đứng.

Đại xà đột nhiên tăng tốc phóng vọt lên.

Lam Linh Úc nhanh nhạy phát hiện dị biến, tự nhiên cũng tăng nhanh công kích, cho rằng đại xà liều chết một trận nhưng cô không ngờ đến, đại xà kia liều mạng bị thương, dùng đuôi rắn to lớn quất nhóm người kia.

Người đàn ông bên cạnh Hà Hiểu Dung cùng một người nữa nhanh tay dựng màn phòng ngự.

Đuôi rắn nhanh chóng bay qua, mọi người không kịp né liền bị đuôi rắn hất tung ra ngoài, tứ chi gãy vụn, sau đó rơi vào tán cây, cành cây yếu ớt không chặn được người mà hi sinh, rơi theo người xuống đất, nhuốm lấy màu đỏ chảy ra, những người kia nhẹ nhàng mà nhắm mắt.

Cùng lúc đó, băng tiễn của Lam Linh Úc găm vào thân thể đại xà, nó lắc lư rơi ầm xuống, nhắm hai mắt lại mà chết.

Lam Linh Úc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Con này sắp lên cấp ba, lực lượng cũng không kém, chờ nó lên cấp, cô không phải là đối thủ của nó, kích cuối cùng, nó dồn hết dị năng vào đuôi, cho nên nó mới có thể một phát giết được hai người.

Cũng vì thế mà băng tiễn của Lam Linh Úc mới dễ dàng xuyên qua bộ giáp dày của nó.

Tổng cộng có ba người sống sót, Hà Hiểu Dung, cùng hai người đàn ông trên ba mươi.


Bọn họ dìu nhau đứng lên, thoạt nhìn cũng không bị thương nặng một dị năng giả hệ thổ, tại thời điểm đuôi rắn vung tới đã nhanh chóng dựng lên tường đất cho nên ba người họ có ở gần cũng không bị đánh chết.

"Linh Úc, sao cậu lại ở chỗ này?" Hà Hiểu Dung tiến lên một bước, mừng rỡ nhìn Lam Linh Úc, lời này có thể nói hai người khá thân thiết, có thể nói lời này đem lại hiệu quả tốt không thể tốt hơn.

Lam Linh Úc nhàn nhạt gật đầu, cô trước kia thất Hà Hiểu Dung là người không tệ, có lẽ bởi vì tên cô ta mang một chữ "Dung" khiến ba người rất nhanh trở thành bạn tốt, ngay từ khi biết mạt thế sắp tới, cô đều muốn nói trộm cho cô ta, hơn nữa Hà Hiểu Dung đã giúp hai người rất nhiều, cho nên cô mới đem cô ta thành bạn tốt.

Vì thế đời trước, tại thời điểm thức ăn không được bổ sung, ở tình huống tàn khốc như vậy, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mới chứa chấp Hà Hiểu Dung, giúp đỡ cô ta có đồ ăn thức uống.

Nếu như không phải Tô Tuệ Dung trước mạt thế vô tình chuẩn bị không ít thức ăn, cùng Lam Linh Úc dè sẻn từng chút một, đã sớm chết đói ở nhà, hai người còn chứa chấp Hà Hiểu Dung, thức ăn ngày càng cạn.

Nhưng mà, tại thời điểm đấy, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vẫn không thể không giúp đỡ Hà Hiểu Dung.

Chẳng qua cuối cùng, Hà Hiểu Dung phản bội họ, thừa cơ họ ra ngoài kiếm thức ăn mà cầm hết lương thực rời đi.

Cô ta mang đi thức ăn còn sót lại của họ, cùng những người khác rời đi, bất chấp sống chết của họ, bất kể tương lai của họ có ra sao.

Muốn sống? Mỗi người đều muốn, cái này Lam Linh Úc có thể hiểu, nhưng mà vì sống tiếp mà vứt bỏ sinh mệnh người khác sao?
Lam Linh Úc nhớ tới chuyện Tô Tuệ Dung kể, lại càng chán ghét Hà Hiểu Dung.

Chẳng qua đời này Hà Hiểu Dung không có làm gì, lại giúp các cô rất nhiều, cho nên, ở tình huống có thể, hai người sẽ giúp, coi như thù lao trước kia.

Hà Hiểu Dung có chút lúng túng, Lam Linh Úc mặc dù ít nói nhưng chưa từng lãnh đạm với cô như thế này.

Trong lòng cô có chút bất an, cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra.


Bên kia, Tô Tuệ Dung thấy mọi chuyện giải quyết xong liền đi tới, đứng bên cạnh Lam Linh Úc.

"Tuệ Dung, cậu cũng ở đây?" Hà Hiểu Dung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng rỡ: "Thật tốt, hai cậu đều bình an vô sự!" Mắt cô nhanh chóng đỏ lên, đưa tay muốn cầm lấy tay Tô Tuệ Dung, "Hai người đột nhiên nghỉ học, lại tìm mình mượn tiền mà không nói cho mình biết chuyện gì xảy ra, sau đó lại có tang thi nữa, mình thật sự lo muốn chết."
Hà Hiểu Dung đầy vui mừng nhìn họ: "Bây giờ hai cậu không có sao.

Mình thật nhẹ nhõm.

Hơn nữa Lam Linh Úc đã là dị năng giả, thật tốt quá!"
Tô Tuệ Dung thấy tay Hà Hiểu Dung đưa tới liền khoác tay Lam Linh Úc, giống như một hành động lơ đãng, ngay cả Hà Hiểu Dung cũng không thấy gì lạ, cô khẽ cười: "Khi đó có chút chuyện nên mình rời đi cùng Lam Linh Úc.

Chuyện khá gấp, cũng không kịp chào cậu một tiếng, sau đó mạt thế tới, mình vừa lúc ở Đại Học thành, Linh Úc cũng biến dị, nếu không chúng mình sống không nổi tới giờ."
Thái độ Tô Tuệ Dung vẫn như trước, Hà Hiểu Dung cũng yên tam, ở nơi xa lạ lại thấy người quen, hơn nữa người quen lại là dị năng giả, cô cũng có một tấm vé bảo đảm, mặt khác, cũng không cần dùng thân thể quyến rũ mấy gã kia nữa.

Hà Hiểu Dung không dấu vết nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng khinh bỉ nhưng cũng không thể làm gì.

Trước mạt thế tiền rất quan trọng, nhưng sau này, nắm đấm mới là chân lý, vì sống, cô mới dùng sắc đẹp của bản thân lung lạc những người mạnh, để họ cho cô đi tới căn cứ, nếu không cô đã chết ở miệng tang thi hoặc quá đói mà chết rồi.

"Nguyên tinh cấp hai có thể đổi được không ít tích phân, Tuệ Dung, Linh Úc, có thể cho mình nguyên tinh này không?" Hà Hiểu Dung nhìn thi thể đại xà, xin lỗi nói: "Con mồi săn được đã vứt bỏ để chạy trốn, tích phân cũng không có bao nhiêu, hôm nay mình chưa ăn gì, Tuệ Dung, có thể cho mình nguyên tinh được không?"
Tô Tuệ Dung đáy mắt lạnh lùng nhưng vẫn cười nói: "Không sao, mình cùng Linh Úc vẫn còn tích phân, nguyên tinh này cậu lấy đi."
"Cám ơn cậu, Tuệ Dung cùng Linh Úc." Hà Hiểu Dung cao hứng, cô xoay người nói với hai người đàn ông: "Anh Tiền, anh Tôn, Tuệ Dung nói nguyên tinh cấp hai chúng ta có thể lấy."
Hai người đàn ông không giấu được vui mừng, bước nhanh tới, mặc dù biến dị động vật không phải do bọn họ giết nhưng cũng do họ kéo tới, bọn họ mất hai người, nguyên tinh này thuộc về họ là đương nhiên.

Thu dọn xong biến dị động vật, ba người này ngay cả thịt đại xà cũng không để lại, thứ mang đi được thì mang đi – cái này cũng có thể đổi thành tích phân, tình huống này cũng không cho phép bọn họ bắt bẻ cái gì.

Lúc này, cả đoàn đang xuống chân núi.

Gặp Hà Hiểu Dung, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đương nhiên không thể sống ở Tẫn Sơn nữa, dù sao dị năng của Tô Tuệ Dung cũng tới bình cảnh, ở lại Tẫn Sơn cũng không có tắc dụng gì nhiều.

Tiến vào căn cứ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đương nhiên hướng Thanh Bắc đi tới, Hà Hiểu Dung vẫn nung nấu ý cũ: "Hai cậu là người Thanh Bắc a, mình là người Nam Thiên như vậy không cùng chỗ với các cậu rồi."
"Căn cứ lớn như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ gặp mặt." Tô Tuệ Dung cười an ủi, thái độ cô vẫn như cũ, không nhìn ra biến hóa nào.


"Điều này cũng đúng." Hà Hiểu Dung lập tức cao hứng: "Vậy Tuệ Dung, Linh Úc, ngày mai mình tới, chúng ta cùng đi làm nhiệm vụ được không?"
Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Nguy hiểm lắm, bọn mình không bảo vệ được cậu."
"Mình biết mình là người bình thường, Linh Úc là dị năng giả, nhưng mình có thể bảo vệ bản thân, cũng không kéo chân hai cậu lại." Hà Hiểu Dung nhìn Tô Tuệ Dung: "Cậu tin mình đi."
"Cậu không đi cùng với bọn họ sao?" Lam Linh Úc đột nhiên hỏi.

Hà Hiểu Dung cúi đầu: "Mình đi cùng với họ, nhưng bọn họ khi dễ mình, tích phân mình lấy được rất ít.

Mình không muốn đi cùng bọn họ, Linh Úc, Tuệ Dung, nể tình bạn bè, hai cậu giúp mình chút đi."
"Hiểu Dung, chuyện này bọn mình không giúp được." Tô Tuệ Dung nói: "Linh Úc mang theo mình đã rất khó khăn rồi, nếu như cậu không muốn ra ngoài, có thể ở trong căn cứ tìm việc dễ dàng chút cũng được."
Ánh mắt Hà Hiểu Dung trầm xuống, không nói lời nào, hiển nhiên là đang tức giận.

"Hiểu Dung, đi thôi." Hai người đàn ông kia đợi một lúc, một trong số đó không nhịn được kêu lên.

Hà Hiểu Dung ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi rời đi.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng trên đường nhỏ giữa hai tường thành, nhìn thân ảnh ba người biến mất sau cánh cửa, nhìn nhau.

"Linh Úc, cậu thấy thế nào?" Tô Tuệ Dung cười, nắm lấy tay Lam Linh Úc.

"À." Lam Linh Úc nhẹ giọng, nhìn cửa vào Nam Thiên, "Hà Hiểu Dung một mực dò xét ranh giới của chúng ta, xem chúng ta có thể nhịn được tới đâu.

Mới bắt đầu biểu hiện lo sầu, còn có những lời mây bay về việc giúp đỡ chúng ta trước kia, là muốn chúng ta áy náy, dù sao chúng ta cũng lấy của cô ta không ít.

Muốn nguyên tinh cấp hai là muốn biết chúng ta có thể nhượng bộ đến mức nào, có thể đồng cảm với cô hay không, có như trước kia không, muốn đi làm nhiệm vụ cùng chúng ta là muốn lấy đồ của chúng ta, đi với chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ không phân cho cô ta cái gì sao?"
Tô Tuệ Dung cười khẽ: "Nếu như chúng ta đã đồng ý, cuộc sống sau này coi như cũng khá vui vẻ." Một lời đồng ý, đại diện cho cái dây tình nghĩa giữa họ cùng Hà Hiểu Dung đã không còn.

Tác giả: lăn qua lăn lại...!~(~o ̄▽ ̄)~o...!lăn lại lăn......o~(_△_o~) ~..., có chương mới rồi ~(≧▽≦)/~.