Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 24: Không phải cố ý




An Á Phi có một giấc mộng dài lại có chút khủng bố. Trong mộng hắn cùng với một con sâu lông cỡ lớn đại chiến, tuy rằng con sâu lông kia làm cho toàn thân hắn nổi da gà, thậm chí sợ hãi run rẩy, chính là hắn vẫn thực dũng cảm nghênh chiến.

Kết quả đại chiến tuy rằng hắn thắng lợi, nhưng mà đầu cũng không thoải mái, thân thể cũng cảm giác rất khó chịu, nhất là thắt lưng cùng cổ, vừa động một cái liền cảm thấy chua xót đến khó chịu.

Quả nhiên, thẳng lợi không phải dễ hưởng thụ như vậy.

Lục Hàn Tình giở khóc giở cười nhìn người còn đang trong mộng, nhưng tay cũng không ngừng nhích tới nhích lui, có lúc sém chút nữa là ngã xuống khỏi ghế.

An Á Khả lờ mờ từ trong phòng đi ra, một đầu tóc dài ngủ đến mức rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì An Á Phi để ý chăm sóc hắn về mặt ẩm thực, khuôn mặt bàn đầu đen gầy hiện tại đã có chút thịt, làn da còn trắng lên một ít.

Nhìn thoáng qua miệng nói nhỏ, ca ca nhìn giống như những người đi cầu phúc tại hội chùa, An Á Khả nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Ca ca đang cùng đại thần nói chuyện phiếm sao?”

Lục Hàn Tình một tay ôm lại thắt lưng của An Á Phi, nghe thấy những lời nó nói liền cười nói: “Vì sao không phải là ca ca ngươi đang nói xấu Hàn Tình ca ca hả.”

An Á Khả trừng mắt nhìn, khó hiểu nói: “Hàn Tình ca ca tốt như vậy, ca ca vì sao lại muốn nói xấu Hàn Tình ca ca.”

Lục Hàn Tình dùng tay rảnh xoa xoa đầu hắn, “Ca ca cũng chưa bao giờ nói xấu Hàn Tình ca ca sao?”

An Á Khả tiểu đại nhân sờ sờ cằm, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Không có.”

Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn người trong ngực cười một chút.

“Đánh thức ca ca dậy thôi, Khả Khả đã đói bụng rồi.” An Á Khả sờ sờ bụng chính mình, giữa trưa hắn chưa ăn cơm liền ngủ.

Lục Hàn Tình cũng hiểu được hẳn là nên đánh thức người trong ngực không biết là đang mộng thấy cái gì, nếu cứ để vậy, hắn chỉ có thể ôm cả người người này vào trong ngực. “Phi nhi, tỉnh tỉnh.”

An Á Khả xoay người đi đến nhà bếp, nó cảm thấy, Hàn Tình ca ca ôn nhu kêu như con dế như vậy, dự là bụng nó đói kêu thầm thì, ca ca cũng không có đánh thức được. Ca ca nhất định là giữa trưa có để lại đồ ăn cho nó.

Lục Hàn Tình cũng không để ý trong lòng tiểu tử kia suy nghĩ cái gì, bởi vì lúc này người trong lòng ngực hắn đột nhiên yên tĩnh lại, đến tột cùng là mơ thấy cái gì, vẻ mặt lại quỷ dị như vậy.

An Á Phi giờ phút này cảm thấy thực rối rắm. Khi hắn cúi đầu xoa xoa thắt lưng bủn rủn, ngẩng đầu thấy thạch Q mềm, rất là hưng phấn, chính là đang đi về phía thạch Q còn không kịp chạm tới đã hoàn toàn biến thành một con sâu lông màu xanh biếc, hắn cảm thấy chính mình thật muốn ói ra.

Có đồ vật gì khi bạn muốn ăn, lại phát hiện nó lại biến thành thứ mà bạn rất là sợ hại có cái gì thống khổ hơn như vậy không?

Vì sao thạch Q mềm lại trở thành con sâu lông thể này?

Lão tử thật muốn ăn thạch và kem!

“Thạch? Kem?” miệng Lục Hàn Tình đọc lại hai từ vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc này, thạch hắn hoàn toàn không có ấn tượng,  kem hắn cũng đã nếm qua, chẳng lẽ Phi nhi nằm mơ đều nghĩ đến các đồ ăn khác biệt này? Hắn cảm thấy thật buồn cười, quả  nhiên là một người tham ăn.

Oán niệm quá mạnh mẽ làm cho người nào đó trực tiếp từ trong mộng tỉnh lại.

Mới vừa mở to mắt An Á Phi có chút mơ hồ, theo bản năng nghĩ muốn đánh nhau, sau đó, a a a? Lại bắt đầu cảm thấy tiểu đệ biến hóa thật sự có chút quen thuộc, thật giống như tình huống phía dưới sẽ xuất hiện mỗi khi hắn thức dậy, nhưng mà, An Á Phi thoáng cúi đầu, hắn xác định tay chính mình sờ không phải của chính mình.

Nghĩ một chút, nháy mắt thân thể An Á Phi cứng đờ, ni mã, đồ chơi trong tay lão tử cầm là của ai? Cổ có chút cứng ngắc theo tay nhìn lên trên, bộ quần áo này còn có khối ngọc bội ở bên hông giống như có chút quen mắt.

Thấy người trong lòng ngực mở mắt, bộ dáng mơ hồ thực đáng yêu, Lục Hàn Tình còn đang suy nghĩ có nên trêu cợt một chút hay không, cả người liên run rẩy một chút.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới bị một người khác chạm tới bộ vị ở dưới thân kia, lại có cảm giác tê dại như vậy. Hắn có thể cảm giác được, bộ vị ở dưới thân chính mình kia, đã có tinh thần phấn chấn đứng lên, còn kém chảy nước miếng biểu hiện cảm giác hứng phấn của nó.

Không nghĩ tới hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, thật sự là đi một chuyến không tệ.

“Ta ta ta, không phải cố ý. » An Á Phi ngẩng đầu hé ra khuôn mặt 囧, cảm thấy đặc biệt muốn đem chính mình chôn xuống. hắn rốt cuộc là nên buông tay hay là không nên buông tay đây!

Tâm tình hắn giờ phút này chỉ có một từ 囧 mới có thể hình dung.

Đáy mắt Lục Hàn Tình hiện lên một đám lửa nhỏ, thanh âm nói chuyện bởi vì bộ vị quá mức hưng phấn, có chút khàn khàn, “Vậy Phi nhi có ý gì?”

An Á Phi có xúc động muốn khóc, “Ngươi, ngươi không cần xuyên tạc ý của ta.” Còn có, cái đồ vật này nọ của ngươi không dùng lại biểu đạt sự hưng phấn của nó làm chi, tùy tiện run rẩy trong tay người xa lạ  như vậy, có phải rất không có tiết tháo hay không.

“Vậy lời nói của Phi nhi là có ý gì, hả?” Lục Hàn Tình giơ tay đem người kéo vào trong lòng ngực của chính mình, khoảng cách của hai người nháy mắt được kéo gần, chỉ cần An Á Phi hơi cử động một chút, hai người liền có thể thân mật thân cận da thịt.

Âm hả ở cuối kia, làm cho trong lòng An Á Phi nhảy dựng vài cái, hơn nữa thân thể còn ký quái run lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, vẻ mặt An Á Phi cầu xin nói: “Ngươi là đại ca của ta, mau thả ta ra.”

Trong nhà bếp có thanh âm, không phải a cha khẳng định chính là tiểu Khả Khả, mặc kệ trong hai người là ai, tư thế như vậy mà bị phát hiện, sẽ thực xấu hổ có được không, nhất là, hiện tại bàn tay hắn còn đang đặt tại chỗ đứng thẳng kia.

Lúc này khẳng định a cha là không có khả năng ở nhà, vậy chỉ có tiểu Khả Khả, như vậy thực dễ dàng dạy hư tiểu hài tử!

Thấy vẻ người trong lòng ngực vừa đáng thương vừa đáng yêu, Lục Hàn Tình nhịn không được muốn đùa một chút, trước kia đó là bởi vì thuận theo tâm tình muốn báo ân của phụ thân mà cố ý làm bộ thâm tình, thực thích dáng vẻ của Phi nhi, không có việc gì sẽ cố ý trêu chọc một chút, mục đích chính là muốn cho An thúc chính trực lại có điểm cố chấp tin tưởng hắn là bởi vì thực thích Phi nhi mới đồng ý việc hôn nhân này, mà không phải vì tâm tư muốn báo ân của phụ thân mình.

Nhưng mà hiện tại, hắn cũng xuất phát từ chân tâm muốn nhìn thấy nhiều biểu tình khác của người trong lòng ngực này.

Lúc này An Á Phi cũng không suy nghĩ xem người đang ôm mình chặt chẽ đang suy nghĩ gì, hắn thầm nghĩ làm cho người này nhanh chóng buông chính mình ra, hơn nữa buông ra còn có thể ngăn chặn tay chính mình còn đang đặt ở chỗ đang đứng lên trên người người kia.

Nhất là khi nghe thấy phía sau có tiếng cửa phòng bếp mở ra, tâm An Á Phi quả thực muốn khóc, “Ngươi ngươi ngươi, mau buông tay ra.” Như vậy mà bị nhìn thấy, hắn làm sao có thể giải thích đây.

Khóe mắt nhìn thấy tiểu thân ảnh đang dần chạy tới, trong lòng Lục Hàn Tình tiếc nuối thở dài, về sau cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy để đùa người trong lòng ngực, vì bù lại phần tiếc nuối trong lòng này, vì thế hắn liền cúi đầu hung hăng ở trên môi người nào đó hôn một chút, thấp giọng nói: “Hôm nay chính là Phi nhi tự mình đối với ta như vậy, nhở rõ phải phụ trách.”

Cùng lúc được buông ra, An Á Phi ở trong lòng oán thầm, lão tử phụ trách cái gì, không phải chỉ sờ soạng một chút thôi sao, cũng sẽ không mang thai sinh đứa  nhỏ, phụ trách cái lông. Nhưng lại cách nhiều tầng vải dệt sờ sờ như vậy, cứ như vậy kêu hắn phụ trách, hắn chẳng phải là sẽ mệt chết sao.

Nhưng mà hình như có chỗ nào đó không đúng?

Cơm chiều bởi vì Lục Hàn Tình đến, đương nhiên là phong phú hơn một ít.

Mộc nhĩ đã được đem đi phơi nắng, An Á Phi liền lấy một ít ra ngâm, buổi sáng cá phụ thân bắt còn chưa có ăn, còn nuôi ở trong chậu, trong rổ còn có chút dưa chuột, đậu đũa, vại gốm ở dưới giường trong phòng còn có trứng gà.

Đêm đó liền làm một đĩa mộc nhĩ xào thịt, một đĩa đậu đũa xào, một đĩa cá kho dưa chua, một đãi rau trộn tam tiên, sau đó là một tô cánh dưa chuột trứng.

Nghĩ ngợi xong xuôi, An Á Phi liền bắt tay vào làm.

Thịt là ngày hôm qua a cha đi nhà bạn ở cách vách thôn tham gia việc vui mua về, đêm thịt lấy ra rửa sạch, sau đó cắt thành từng miếng, lại rắt lên một ít bột khoai lang, thêm một chút ớt, nước tương, quấy đều lên sau đó đổ vào trong ướp trong chốc lát, như vậy lát nửa xào thịt xong mới ngon miệng.

Cá kho dưa chua là món ăn hắn thích nhất, bởi vậy thời điểm làm, tâm tình cũng không sai.

Dưa chua cũng đã không sai biệt lắm, lấy ra làm cá kho dưa chua cũng không thành vấn đề, chính là dưa chua cũng không có chua như vậy, thế nhưng cũng không thể yêu cầu cao quá được.

Cá là cá trắm cỏ, đại khái là nặng hơn hai cân, bởi vì là sống, kỳ thật nếu làm nếu làm canh cá sẽ càng tươi hơn, nhưng mà hắn thích cá kho dưa.

Đem cá đập chết, lại bỏ đi nội tạng, để lại bong bóng cá, đem vây cá đều cạo sạch rồi rửa sạch, sau đó đem cá cắt thành từng khối. Bời vì không phải làm cho khách sạn, người trong nhà ăn cũng sẽ không chú ý những cái này, đó là cắt dài ngắn gì đều được. Cũng may cá trắm có hai cân tuy rằng cũng không lớn, nhưng cũng không ít, cắt ra thoạt nhìn cũng rất nhiều.

Sau khi cắt xong cá liền rắc một ít hạt tiêu, ớt, bột khoai lang, một chút ít rượu, xì dầu trộn đều sau đó bỏ qua một bên lát nữa dùng.

Đậu đũa xào cũng không có kỹ thuật gì, An Á Phi liền trực tiếp bỏ đi hai đầu của đậu đũa, đem đi rửa rồi cắt thành từng khúc đều nhau.

Rau trộn tam tiên là sợi cà rốt, rau diếp, sợi củ cải. Đương nhiên, rau trộn tam tiên cũng có những tổ hợp khác, tùy người lấy nguyên liệu mà thôi.

Lí Á La trở lại nhà, liền nhìn thấy Lục Hàn Tình đang thu dọn lúa mì phơi nắng ở trên mặt đất, kinh ngạc nho nhỏ một chút, “Hàn tình, đứa nhỏ này, làm sao lại chạy tới thu dọn lúa mì, mau vào nhà ngồi, tiểu Phi đâu?”

Lục Hàn Tình thẳng lưng cười nói: “Lí thúc đã trở lại, không có gì đáng ngại, dù sao ta cũng nhàn rỗi, Phi nhi ở trong nhà bếp nấu cơm.”

“Vậy cũng không được, đứa nhỏ tiểu Phi sao lại như vậy, sao lại để cho người làm này làm nọ.” Lí Á La đoạt lại cái chổi trong tay Lục Hàn Tình, những việc này tuy rằng không nặng, nhưng cũng không phải tốt để cho một đại thiếu gia đến làm.

Lục Hàn Tình bất đắc dĩ buông tay, “Lí thúc, đều sẽ là người một nhà, ngươi không cho ta làm một chút chuyện, không phải lá quá khách khi sao.”

Lí Á La cười nói : « Ngươi đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, Lí thúc không phải nghĩ cho ngươi không muốn cho ngươi làm việc nặng sao?”

Lục Hàn Tình lại cầm lại cái chổi từ trên tay hắn, “Làm sao lại là việc nặng, chỉ là quét quét lúa mì mà thôi, Lí thúc không cho ta ra ruộng cắt lúa mì, việc này đã thoải mái rồi.”

An Á Phi ở trong nhà bếp nghe được đối thoại ở ngoài phòng, liền có một loại cảm giác bị lừa. Cái tên Lục Hàn Tình kia, thật sự là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, không hổ là xuất thân thương nhân. Xem xét những lời nói này, không biết trong lòng a cha đã cao hứng đến đâu.

Bình thường đối với người ngoài, bộ dạng lạnh như băng, lúc này lại hoa ngôn xảo ngữ một đống lớn, nói còn rất có thự tự và tự nhiên.

Tấm tắc, giả trang thật giỏi.