Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 18: Điên cuồng thu thập trên diện rộng




Nhiều người sức mạnh lớn, những lời này cho dù ở đâu cũng không phải lời nói suông. Giờ mới là giữa trưa, nhưng đất trống tại trung tâm đã chồng chất tiểu mạch cùng lúa nước sau hai lần các thú nhân vận chuyển về. Gần như toàn bộ người ở lại bộ lạc đều đến vây xem. Chứng kiến những thứ vàng óng trên mặt đất, mặc dù chưa từng nếm qua, nhưng vẫn có thể khiến nhiệt tình của mọi người tăng vọt, toàn bộ đất trống bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, thú nhân giống cái nhao nhao tụ tập nghị luận, cảnh tượng này có thể so với nông thôn tổ chức mít-tinh.

Lập Hạ, Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt đi vào đất trống, thấy chính là tràng cảnh náo nhiệt như vậy. Ân Tư Đặc thân là người dẫn đội, vốn nên một mực ở trên núi chỉ đạo thu thập, thế nhưng hắn lo lắng Lập Hạ, vì vậy mượn cơ hội vận chuyển trở lại mà đi về theo. Hắn đang chỉ thị những thú nhân khác đem hai chủng loại thu hoạch được chất đống phân biệt ra, mắt sắc liền chứng kiến Lập Hạ đến, vì vậy bất chấp cái gì khác trực tiếp chạy ra đón.

“Lập Hạ, sáng nay cảm thấy thế nào?” Chỉ mới tách ra một buổi sáng thôi, hắn cũng đã bắt đầu lo lắng giống cái nhà mình có chỗ nào không khỏe hay không.

Lập Hạ nhìn giống đực nhà mình thẳng tắp xông tới bên cạnh, trên mặt tràn ra nét tươi cười, “Vẫn tốt, sáng đi sớm như vậy, cơm nhất định chưa được ăn, em lưu lại cơm cùng thịt kho tàu bên cạnh bếp lò cho anh đó, đợi chút nữa anh về hâm nóng mà ăn.” Thấy trên tóc Ân Tư Đặc dính lên cỏ cây linh tinh, Lập Hạ thuận tay giúp hắn phủi xuống.

“Thân ái, sáng nay trôi qua được chứ? Ai Ai!!! ~ em lưu lại cơm cho anh, nhớ rõ phải ăn a ~ ha ha ha, ta nói hai người các ngươi, mới tách ra một buổi sáng mà thôi.” Không cần nói cũng biết chính là hai tên hùng hài tử kia, Mạc Lâm Đạt với Tô Bỉ hữu mô hữu dạng nhại lại đoạn đối thoại của hai người, còn buồn nôn hề hề mà làm tư thế ôm nhau chuẩn bị hôn môi, Mạc Lâm Đạt càng là thò tay lên mông Tô Bỉ sờ soạng vài cái, khiến Tô Bỉ giả làm một dáng chụp bay. Nhắc tới Tô Bỉ, trước là một đứa bé cỡ nào ngốc nghếch cỡ nào manh a. Hiện tại biến thành như vậy, nhất định do Mạc Lâm Đạt làm hư.

Lập Hạ thấy bộ dạng quái dị của hai người cũng không tức giận, tựa trong ngực Ân Tư Đặc, vẻ mặt nhàn nhạt, “Ngõa Cách cùng Ba Khác đang đi thu thập a, Ân Tư Đặc, anh xem hiện tại bận rộn thu hoạch như vậy, liền để hai người bọn hắn một mực ngốc trong rừng rậm đi thôi, việc vận chuyển tìm thú nhân khác làm.”

“Lập Hạ, ngươi biến xấu…” Tô Bỉ ngây người, cậu còn muốn mượn cơ hội Ngõa Cách vận chuyển trở về tìm hắn chơi đâu, giờ mà không về thì làm sao được.

Mạc Lâm Đạt tuy không có biểu hiện gì, thế nhưng biểu tình khinh bỉ đã bán đứng nội tâm của cậu ta.

Nhìn Lập Hạ khi dễ người, Ân Tư Đặc cũng không có phản ứng, biết bọn cậu chỉ là chơi đùa với nhau, hơn nữa, bảo bối giống cái nhà mình là tốt rồi, nhà người khác liền để người khác quan tâm thôi.

“Chạy từ sáng sớm, chân có đau không?”

“Không có chuyện gì, anh chỉ đảm nhiệm việc dẫn đường thôi, sự tình thu hoạch đều để bọn hắn làm, anh chỉ làm mẫu.” Ân Tư Đặc kéo Lập Hạ vào lòng mà ôm ấp, người này luôn trong những lúc vô tình mà quan tâm mình. Tẹo nữa lại phải đi lên núi, nếu không phải bởi vì trong rừng rậm quá nguy hiểm, hắn thực hận không thể đem Lập Hạ giấu vào trong ngực đồng thời mang đi, tách ra cái gì đúng là một chuyện khiến người rất khó chịu a.

Bên này bọn cậu nói chuyện với nhau, các giống cái, thú nhân khác lại không bình tĩnh rồi. Mới đầu chỉ một nửa số người thấy Lập Hạ, nhưng không chịu nổi tốc độ truyền tin rất nhanh a, chưa đến một hồi, toàn bộ người trên đất trống liền có thể thấy đến Lập hạ. Đất trống ban đầu còn ầm ầm, giờ một điểm tiếng ồn cũng không có, ánh mắt mọi người nhìn Lập Hạ đều không giống với trước, thời điểm Khải Văn chính là xem thường, thời điểm bện dây leo là quan sát kỳ biến, nhưng sau khi chứng kiến lương thực, lại thành sự kính sợ pha một chút xa lánh. Trải qua một loạt sự tình, thân phận sứ giả của Lập Hạ ngồi vững chắc rồi, các thú nhân trong bộ lạc không hề giống như bình thường mà đối đãi với cậu, việc đột nhiên biến mất để cho nhóm giống cái, thú nhân cảm giác mình đang khiêu chiến uy nghiêm Thú Thần. Thấy Lập Hạ đến không ai đi lên chào đón, bọn họ đều đứng xa xa mà nhìn, trong ánh mắt mang theo cẩn cẩn thận thận.

Ngược lại, thấy một màn như vậy Lập Hạ thả lỏng cả người, mặc cho ai vừa bị người làm thương tổn cũng không thể lập tức cùng người tiếp tục lui tới như chưa có chuyện gì.

“Lập Hạ, ta đã tập hợp đủ số người rồi, bọn họ đều dựa theo nhắc nhở của ngươi mà mang đến dụng cụ.” Tất Tháp thở hổn hển ào ào chạy tới, ông đi thông tri từng nhà giống cái, dọc theo bộ lạc chạy một vòng, chạy xong cũng biết mệt muốn mệnh.

Lập Hạ lướt mắt qua, đại bộ phận giống cái trong đám người lưng đeo gùi dây leo, bên trong đựng bình gốm, cuốc đá, quay người dặn dò Ân Tư Đặc nhớ rõ phải về nhà ăn cơm, sau đó phất tay mang theo rất nhiều giống cái cùng với thú nhân đi theo bảo vệ, xuất phát hướng phía biển.

Trên đường đi đều có thể nghe thanh âm chít chít meo meo của nhóm giống cái tụ tập nói chuyện với nhau, nhưng mỗi khi Lập Hạ nhìn sang bọn họ liền im bặt, mắt xem mũi mũi xem tâm, Lập Hạ cũng không để ý lắm. Cậu đem Tô Bỉ, Mạc Lâm Đạt cùng Tất Tháp tập trung lại, Lập Hạ dự định chia ra ba nhóm, một nhóm dùng bình gốm múc nước phơi muối, một nhóm đi bắt hàu mò ngao sò, một nhóm khác đào ruộng muối.

Công việc phơi muối rất đơn giản, chỉ cần nói qua nhóm giống cái có thể hiểu và thực hành, kỳ thật cũng có thể dùng bình gốm nấu muối, muối trong nhà là Lập Hạ đã nấu qua một lần nữa để loại bỏ tạp chất, nhưng dù sao tại bờ biển cũng không đủ gỗ làm nhiên liệu để nhóm lửa, tại trước khi thú nhân đi theo bảo hộ gom được củi lửa, chỉ có thể đành làm như thế đã. Bất quá, tính cơ động của nhóm người này rất mạnh, chỉ cần thêm nước lên trên các vũng mặt đá, thời gian khác có thể gia nhập vào hai nhóm còn lại.

Gõ hàu Lập Hạ sẽ dạy cho Mạc Lâm Đạt có năng lực hành động rất mạnh, tại sau khi đơn giản chỉ đạo mấy lần, cậu ta đã có thể độc lập đi thu thập, cũng không biết có phải do thường xuyên ra bên ngoài thu thập dược liệu hay không mà tay Mạc Lâm Đạt rất chuẩn, cuốc đá gõ xuống gần như một phát một con. Mót cá mò tôm bắt cua thu thập các món ăn hải sản, tự nhiên do Tô Bỉ dẫn đầu, chỉ thấy cậu ta không ngừng xuyên qua những tảng đá ngầm, hơn nữa thỉnh thoảng còn bộc phát ra tiếng cười to đắc ý là có thể biết cậu có bao nhiêu ưa thích công việc này. Nhóm giống cái theo tới không có cười toe toét như vậy, nguyên một đám cẩn thận từng li từng tí, sợ đột nhiên bên trong xuất hiện quái vật không biết tên, Lập Hạ cũng không cùng bọn họ nói chuyện, trực tiếp để cho Tất Tháp sắp xếp bọn họ đi theo Tô Bỉ, Mạc Lâm Đạt phân tổ làm việc. Đối với những tộc nhân từ nhỏ đến lớn bị hun đúc những điều cấm kỵ với Thú Thần, ngươi giải thích càng nhiều cũng không bằng để chính bọn họ tự mình tới thể nghiệm hiện thực.

Thú nhân gom củi lửa về, Lập Hạ để Tất Tháp tại chỗ dựng bếp đem bình gốm đặt lên bệ. Dùng bình thừa ra múc nước biển đổ vào trong đó. So với phơi muối, tốc độ nấu muối vẫn nhanh hơn rất nhiều. Bởi vì đã trải nghiệm qua lúc ở trong nhà, nên Lập hạ dùng đến phương pháp chính là súc thủy nấu muối. Nói đơn giản hơn là nấu đến một nửa lại thêm vào nước biển rồi tiếp tục nấu, lặp lại nhiều lần. Muối rất nhanh có thể kết tinh ra, số lượng lại nhiều, hơn nữa muối tinh khiết cùng tạp chất được tách ra một cách tương đối. Muối tại mặt trên, tạp chất chìm xuống đáy bình, sau khi nấu xong có thể khá dễ dàng phân ra muối cùng tạp chất.

Loại phương pháp này đủ để một đám giống cái hoan hô một hồi, dù sao so với việc để bọn họ đi phơi muối thì nhanh hơn nhiều lắm. Riêng thời gian phơi muối một lần cũng đủ nấu được hai lần muối rồi. Không cần Lập Hạ nói gì, bảy, tám cái bình gốm đều được đặt lên khung bếp, tất cả tộc nhân tại đây đều tất bật bận rộn. Giống cái múc nước, thú nhân chặt củi, mặc dù mệt nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy dáng vẻ tươi cười.

Tại hiện đại, khu vực vùng duyên hải sẽ bố trí đào ruộng muối phơi nắng. Nhóm công nhân làm muối phần lớn quen thuộc với các hiện tượng thiên văn, có thể tính toán ra thủy triều, lợi dụng thủy triều để hỗ trợ việc chế muối. Hồ chứa nước làm muối nhờ thủy triều mà được rót đầy, nước biển tại đồng ruộng muối trải qua thời gian dài tĩnh lặng, tạp chất dần chìm xuống, hơi nước bốc lên, nồng độ muối ngày một gia tăng, sau đó kết tinh ra muối.

Hiện tại đám Lập Hạ dùng các vũng nông hình thành tự nhiên trên mặt đá tại bờ biển để phơi muối, phương pháp là đơn giản, nhưng không được tinh lọc, cũng bị hạn chế do thời tiết cùng kích thước lớn nhỏ của các vũng đá, dẫn đến sản lượng có hạn, chất lượng cũng kém. Nếu muốn tại trước mùa mưa kịp thời giải quyết vấn đề lượng và chất, một là có được quy mô lớn các “hố”, chính là những ruộng muối. Hai là dùng nồi đun, sau đó loại bỏ tạp chất bên trong, giúp muối bỏ đi vị cay, đắng, hơn nữa càng thêm tinh thuần.

Bây giờ Lập Hạ xem ra, là muốn trường kỳ thu hoạch được muối, nên việc làm ruộng muối được sắp hàng đầu. Ở trên bờ cát tìm phương hướng nước biển từ sâu đến nông, Lập Hạ sai sử mấy thú nhân đến bảo vệ vòng ra mấy khối địa phương có kích thước không chênh lệch lắm, chung quanh vây lại bằng đá tảng. Bảo đảm mấy khối gần biển nhất có thể tại lúc thủy triều dâng lên bị ngâm trong nước biển với trình độ bất đồng, lúc này đúng là thời điểm thủy triều rút, vừa vặn đào ruộng phơi tốt muối bùn. Kỳ thật muối bùn là bùn đất bình thường, sau khi triều cường rút, nhóm công nhân làm muối dùng nước biển mặn độ 3 ngâm cát cho thấm mặn, rồi phơi nắng dưới ánh mặt trời. Đợi đến khi bên trên các hạt cát xuất hiện những khỏa tròn tròn màu trắng, công nhân làm muối sẽ đem cát đổ vào bể lọc, lại dùng nước biển thấm qua, nước hứng được chính là nước chạt. Tác dụng loại bỏ nước, tích tụ lượng muối, để trong thời gian dài, trong đất bùn hiển nhiên chứa một lượng muối khá cao, cho nên được gọi là muối bùn.


Lập Hạ sắp xếp ruộng muối từ thấp đến cao, không khác biệt ruộng bậc thang mấy, chỉ có điều phương hướng ngược lại thôi. Chờ cho tới khi nước cùng muối phân tầng ra, liền trực tiếp múc nước đổ xuống ruộng muối hướng dần về phía bãi cát, phiền toái chút, nhưng sản lượng có đảm bảo.

Không biết có phải do Thú Thần hiển linh hay không, mặt trời vẫn tiếp tục một mực phát uy, hai ngày trôi qua, bên trong ruộng muối gần biển nhất kia, số lượng nước đã giảm nhiều, mà khoảng tới gần bãi cái nhất trên cơ bản đã khô rồi, trên mặt đất có một tầng sương muối rõ ràng. Cả đám người đến bờ biển lao động đều cao hứng bừng bừng. Lập Hạ thật sâu mà thở phào một hơi.

Tuy tộc nhân rất xa lánh cậu, nhưng bởi vì cậu là sứ giả Thú Thần, nên mỗi người đều tin tưởng những điều cậu làm nhất định sẽ thành công, kỳ vọng của nhiều người cùng một lúc đặt lên vai Lập Hạ như vậy, không còn được coi là động lực nữa, mà là áp lực thật lớn. Cậu chẳng qua chỉ là một trạch nam, tất cả những điều biết đến đều thông qua sinh hoạt hằng ngày và mạng lưới internet, có rất nhiều thứ chỉ trên lý luận mà chưa thực tế hành động bao giờ. Lần này làm ruộng muối cũng do thời gian bức bách mà ra.

Lập Hạ không để bọn họ đi cạo tầng sương muối hơi mỏng kia, mà đem tầng nước biển bên trên đã lắng đọng tạp chất trong ruộng gần biển nhất, có nồng độ muối trong nước đã đề cao thật lớn, đổ vào ruộng muối trên bãi cát để tiếp tục phơi nắng. Lại qua hai ngày nữa, trong khối ruộng dựa vào bãi cát gần nhất, rốt cuộc thấy được những hạt muối “trắng toát”, một tầng muối dày đặc dưới ruộng đã có thể trực tiếp đựng vào trong bình gốm rồi. Lập Hạ cũng không biết loại muối này có phải muối thô ở cổ đại như trên phim truyền hình hay không, bất quá, cậu tại đây thường xuyên ăn đến rong biển, chắc không bởi vì thiếu i-ốt mà mắc chứng bướu cổ gì gì đâu nhỉ.

Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc đến ngóng xem thế nào, thấy vậy trong bụng càng là nở hoa, đám muối này mặc kệ ở số lượng hay chất lượng, đều đủ khiến ông tại nửa đêm trong mộng cười tỉnh, thật quá tốt, mấu chốt là, phương pháp này không cần củi lửa, thú nhân rảnh rang càng nhiều càng có thể tăng cường nhân lực lên núi thu thập.

Toàn tộc bất luận già trẻ đều đầu nhập vào guồng quay điên cuồng thu thập, tại thời đại khuyết thiếu đồ ăn này, hết thảy đồ vật có thể làm chắc bụng đều đáng giá để bọn họ dốc hết sức lực. Đất trống trung ương hôm nay, tiếng người huyên náo, trên mặt đất tới gần đại thụ bày đầy các chiếu bện bằng dây leo, chồng chất các loại sản phẩm hải sản phơi nắng, bên cạnh bục đá đằng kia, các thú nhân đang loại bỏ vỏ hạt lúa, hạt mạch.

Người có nhà ở những thành phố nông nghiệp đều biết, mỗi khi đến mùa gặt tiểu mạch, đường cái bên cạnh ruộng đồng đều bị các bác nông dân “trưng dụng”, bọn họ đem hạt mạch trải lên trên mặt đường để phơi nắng, ô tô đi qua trực tiếp từ phía trên đè ép chướng ngại vật, đợi tới thời điểm lật hạt, thu gom, có thể phát hiện rất nhiều hạt mạch bị ép ra ngoài, tại đây không có ô tô, trước kia Lập Hạ từ TV có xem qua một tiết mục, nhớ mang máng một loại công cụ bỏ vỏ mạch thủ công rất đơn giản, gồm một gậy gỗ và một tấm ván gỗ là có thể hoàn thành. Đem tấm ván gỗ cùng gậy gỗ đục lỗ, sau đó dùng dây thừng buộc chúng lại, dây thừng không cần buộc chặt, lưu lại một khoảng để tấm ván gỗ có thể tự do hoạt động, thời điểm đập hạt mạch thì trực tiếp vung cây gậy, kéo theo tấm ván gỗ đập lên hạt mạch là được.

Vào lúc này, mỗi một người đập hạt lúa, hạt mạch, đều quăng mạnh đến uy vũ sinh phong. Mắt thấy những đồ ăn trước mặt như mọc thành núi, hơn nữa còn thêm rau ba tập bên trong ruộng công cộng, cùng với thịt do đội săn bắn mang về mỗi ngày, trong nội tâm mọi người đều tràn đầy một cỗ sức mạnh.