Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 46




Lập Hạ mang thai, cả ngày ở nhà không thích quần áo da thú cứng rắn thô ráp, hơn nữa trong phòng tùy thời đều có lò lửa đốt nên không bị lạnh, Lập Hạ tự nhiên vui mừng mặc quần áo vải bông Tô Bỉ làm cho cậu mà lắc lư qua lại. Mà hiện tại giữa đùi một vòng đỏ thẫm nhuốm đầy vải bông màu trắng, theo hai chân thon dài của cậu lan xuống.

Lập Hạ chứng kiến ba người đứng ngẩn ngơ đấy, một bộ gặp quỷ mà nhìn mình thì thấy rất khó hiểu, tầm mắt theo hướng ngón tay Tất Tháp định nhìn xuống người mình. Nhưng lúc này, một tiếng gọi cất cao cùng tiếng bước chân dồn dập của nhiều người tiến vào trong sân nhỏ khiến Lập Hạ di dời đi sự chú ý.

Cửa phòng bị đột ngột đẩy ra từ bên ngoài, dẫn đầu đi vào là Ngõa Cách cùng Hoắc Khắc Lợi, trên thân hai người đều có hoặc nhiều hoặc ít miệng vết thương. Theo sau hai người, Lập Hạ thẳng tắp nhìn những người đằng sau.

Ba Khắc cùng Trại Lặc đi một trước một sau, chính giữa là cáng cứu thương biên chế giản dị bằng dây leo, Ân Tư Đặc lặng yên không một tiếng động nằm bên trên. Lúc trước lăn đánh quay cuồng một đoàn với rắn Đầm Lầy, toàn thân cao thấp không có một khối thịt lành, máu ứ đọng cùng trầy da sấm ra máu che kín cơ thể. Trừ những vết  thương ngoài da cùng đôi môi thâm tím và sắc mặt trắng như tờ giấy, trên vai còn có hai cái dấu răng có thể thấy được rõ ràng, sưng to lên đen một vùng xung quanh.

Đồng tử Lập Hạ đột nhiên co rụt, cậu cương cứng thân thể gian nan di chuyển tới, cánh tay run rẩy phủ lên gò má Ân Tư Đặc, một mảng lạnh lẽo. Cả trái tim Lập Hạ tựa như trụy lạc hầm băng, rét lạnh thấu xương. “Ân… Tư Đặc…” Huyệt thái dương thình thịch một hồi, Lập Hạ cảm thấy lượng lớn máu xông thẳng lên đầu óc cậu, cuối cùng hội tụ cùng một chỗ căng vỡ mạch máu của cậu. Cậu há to miệng lại không thốt lên được một lời, muốn nôn mà nôn không ra, hô hấp nương theo trở nên nặng nhọc. Cậu há miệng thở dốc, nhìn Ân Tư Đặc mặt tái nhợt nằm trên cáng cứu thương, tầm mắt dần dần bị những điểm sáng chiếm cứ.

Tất Tháp đứng phía sau chạy lên trước đỡ lấy bả vai Lập Hạ, “Lập Hạ?” Lập Hạ không lên tiếng đáp lại, thân thể cũng mềm nhũn khuỵu xuống, tại một khắc cuối cùng này cậu cảm thấy có thứ gì đó tuôn ra bên dưới thân thể.

Tất Tháp một tay đỡ người, một tay luôn lên trán, phát sốt đến nóng bỏng, hung hăng lườm bốn tên thú nhân đứng ngẩn ra đấy. Tất Tháp ngược lại nhìn rõ được, tình huống Ân Tư Đặc nhìn có vẻ dọa người, nhưng theo lồng ngực còn phập phồng của hắn đến xem, ít nhất bây giờ còn sống. Ngược lại bốn tên giống đực này, vừa vào cửa không nói một tiếng giải thích mà làm vẻ mặt cứng ngắc, cũng không phải là muốn để người ta nghĩ theo chiều hướng xấu sao? Lập Hạ quan tâm sẽ bị loạn, phỏng chừng cậu nghĩ Ân Tư Đặc đã chết rồi.

Mạc Lâm Đạt là người nóng tính, đổ ập lên bốn tên giống đực mắng một trận. Nhưng cậu dù sao cũng là một y sư, liếc mắt một cái đã biết xảy ra chuyện gì. Thấy cả phòng loạn thành một đoàn, vội vàng để người đưa Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc về phòng. Lập Hạ chịu kích thích muốn sinh con, đợi chút nữa rất bận rộn, Ân Tư Đặc liền bị đưa vào phòng cho khách mà Hoắc Khắc Lợi ở tạm trước đó.

Tô Bỉ bị Mạc Lâm Đạt sai đi nấu nước nóng, bốn giống đực hai tên lưu lại dàn xếp Ân Tư Đặc, còn lại đi tìm giống cái đã sinh con trong bộ lạc tới hỗ trợ.

Á Địch bị thanh âm ngoài phòng lúc trước đó đánh thức, chờ nhóc ra khỏi cửa liền chứng kiến a ba vẻ mặt tái nhợt toàn thân là máu cùng mẫu phụ bỗng nhiên ngất xỉu, nhóc bé nhỏ sửng sốt, bị dọa sợ rơi nước mắt. Chú Mạc Lâm Đạt ngại nhóc đứng đó vướng bận liền đuổi nhóc sang một bên, Á Địch liền đi theo chú Hoắc Khắc Lợi tiến vào phòng ngủ cho khách.

Bên trên bếp lò vốn hâm nóng nước, Tô Bỉ bưng một chậu đưa vào. Ngõa Cách cùng Hoắc Khắc Lợi nhanh tay nhanh chân thay Ân Tư Đặc lau sạch thân thể, khăn vải bông lăn một vòng trên da, dần dần biến đỏ, mấy lần giặt trong chậu, máu cùng bùn đất hòa vào nước đục ngầu một mảnh.

Á Địch bò lên góc giường, vụng trộm thò tay giữ chặt ngón tay lạnh buốt của Ân Tư Đặc. Trong trí nhớ, a ba đưa mình ngồi lên cổ đi ra ngoài dạo chơi, mình ăn vụng thịt khô cùng a ba trộm ngoắc ngón tay hứa giữ bí mật, xoa đầu mình khen ngợi mình ném thật chuẩn, những hình ảnh đó a ba thủy chung đều rất ôn hòa.

Á Địch trải qua động đất, biết rõ tử vong là cái gì. Nhìn Ân Tư Đặc tái nhợt trước mắt mình, lại nghĩ tới Lập Hạ ngay trước mắt nhóc cứ thế ngã gục xuống, giờ khắc này trong đầu nhóc đều là a ba cùng mẫu phụ sắp muốn chết rồi, về sau chỉ còn lại một mình nhóc. Á Địch cũng không còn quan tâm hứa hẹn lúc trước với Tô Bỉ nữa, ôm tay Ân Tư Đặc khóc rống lên.

Một nhóm giống cái đã sinh con trong bộ lạc đến vô cùng nhanh. Tại bộ lạc, sinh con là một chuyện lớn, cùng đi hỗ trợ đỡ đẻ là chuyện thường xảy ra, đã có những người này hỗ trợ, Mạc Lâm Đạt mới buông một chút tâm chạy tới Ân Tư Đặc bên này.

“Không cho khóc!” Mạc Lâm Đạt vào cửa chợt nghe Á Địch khóc tê tâm liệt phế, trong nhà đã đủ rối ren rồi, Á Địch lại cho cậu một trận ma âm xuyên xỏ lỗ tai. “Mẫu phụ ngươi đang ở bên kia sinh con đấy, ngươi khóc nữa coi chừng cậu ta đánh mông ngươi.”

Trên người Ân Tư Đặc trải đầy từng khối hồng hồng tím tím nhìn mà sợ hãi, kỳ thật những thứ này chỉ là thương ngoài da mà thôi, Mạc Lâm Đạt kiểm tra một phen, xương sườn gãy hai, chân tật cũng bị gãy, nhưng điều này đối với thú nhân đi săn bắn dễ dàng bị thương tổn, Mạc Lâm Đạt có thể ngựa quen đường cũ mà chữa trị, nhanh chóng dùng tấm ván gỗ cố định vị trí. Muốn nói tới vết thương nghiêm trọng nhất trên người Ân Tư Đặc, thì phải là hai lỗ răng trên vai kia, rắn Đầm Lầy đi săn lấy phương thức quấn chặt con mồi khiến chúng hít thở không thông, nọc độc ngược lại không khiến người chết, nhưng phiền toái cũng là ở điểm này, nọc độc của nó sẽ làm tổn thương thần kinh con mồi, cụ thể bị tổn thương đến loại tình huống nào còn không xác định được. Tổn thương như vậy chỉ có bộ lạc Xà tộc mới có thể cứu trị, Mạc Lâm Đạt lúc này chỉ đành phải nấu chút canh thuốc tạm thời ức chế.

Lập Hạ cảm giác mình giống như nằm mơ, trong mộng cậu đang đi bộ tại một hành lang tràn đầy bóng tối, chân cậu nặng như chì, đi rất lâu lại tựa như vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cậu ngồi xổm xuống đất lớn tiếng hét “Có ai không?”, thanh âm vang lên toàn bộ không gian, lan truyền rộng ra, gần gần xa xa bật lại từng chuỗi “Có ai không”.

Ngay tại lúc cậu sắp tuyệt vọng đến nơi, xa xa phía trước truyền đến một mảnh ánh sáng, đầu sáng là một người với thân hình cao lớn đi tới. “Ân Tư Đặc!!” Lập hạ thấy người đều mặc kệ mệt mỏi mà không ngừng kéo chân chạy như điên, ngay tại lúc cách bóng người còn có hơn mười mét, thanh âm Ân Tư Đặc lại đột nhiên từ bốn phương tám hướng tràn vào tai, “Lập Hạ, con đâu rồi? Con của ta đâu?”

Lập Hạ vội vàng đưa tay đập bụng, “Ở chỗ này đây.” Nhưng bàn tay rơi xuống không đập tới cái bụng tròn vo của mình, cậu không khỏi kinh hãi, liền vội vàng vúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên bụng cậu phá ra một cái động lớn, miệng vết thương tựa như bị nổ tung ra, bên trong huyết nhục mơ hồ, nơi nào còn có bóng dáng thai nhi cái gì. Người không biết phúc, lúc cậu rốt cục không nhìn thấy cốt nhục mình, cảm giác đau đớn tựa như được nhấn chốt mở mà dũng mãnh tràn ra, lập tức lan khắp toàn thân, “A!!!!!!!!”

Mạc Lâm Đạt đè lại người Lập Hạ, dùng sức véo, nghe thấy tiếng hô đau nhức của cậu mới thả lỏng tâm, Lập Hạ lúc nãy thiếu chút nữa đoạn khí mà chết.

Lập Hạ thong thả tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn hướng bụng mình, đợi thấy cái bụng cao ngất lên mới bình phục nhịp tim đập kịch liệt lúc trước. Bụng cùng hạ thân đau đớn cực kỳ kích thích dây thần kinh cảm giác đau của cậu, cũng nhắc nhở cậu từng màn phát sinh lúc trước. “Ân Tư Đặc, hu hu ~ Ân Tư Đặc chết rồi, ô ~~~” nghĩ đến Ân Tư Đặc mặt trắng bệch cùng thân thể lạnh buốt, Lập Hạ bi thương. Cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày Ân Tư Đặc sẽ rời khỏi cậu, thậm chí sẽ chết đi, mà bây giờ, không có Ân Tư Đặc tại bên, cậu cảm giác tựa như bầu trời sụp xuống vậy.

“Ngươi như thế nào lại giống hệt con ngươi! Ân Tư Đặc còn sống tốt đây này, đợi hắn chết hai người các ngươi lại khóc cũng không muộn!” Mạc Lâm Đạt nổi giận tuôn ra lời nói ác độc, từ lúc cậu ta làm bạn với Lập Hạ, còn chưa thấy lần nào nói nặng lời như vậy đâu, cậu ta thật sự là bị chọc tức rồi, hiện tại đang sinh con đấy, Lập Hạ còn không phối hợp dùng sức, cậu ta muốn thai chết trong bụng hay một thi hai mệnh?!

“A?” Còn không đợi Lập Hạ hỏi thêm điều gì, lại một trận đau đớn kịch liệt dưới thân ập tới. Khác với lúc trước, Lập Hạ biết Ân Tư Đặc còn sống, liền dồn hết sức lực phối hợp, bảo dùng sức liền dùng sức, bảo nhanh chóng hít thở đều liền nhanh chóng hít thở đều, nghe lời đến nguy rồi.

Tô Bỉ đem nước nóng nấu tràn đầy hai thùng lớn, lúc này đang khệ nệ bê vào phòng. Tất Tháp vội vàng lau mồ hôi giúp Lập Hạ, Mạc Lâm Đạt vừa chú ý sắc mặt Lập Hạ vừa xoa bóp bụng cho cậu, còn Phí An Đạt cùng giống cái khác một bón thức ăn, một múc thuốc trợ sản, một dùng vải bông lau hạ thân cho cậu.

Mặc dù Lập Hạ rất phối hợp, nhưng mãi tới buổi tối cậu mới chính thức sinh con. Giày vò một thời gian dài, thể lực Lập Hạ bị tiêu hao nghiêm trọng, một khắc đứa con vừa mới trượt ra ngoài cơ thể cậu liền bất tỉnh luôn, vẫn là Tất Tháp đút chút cháo loãng cho cậu mới giúp Lập Hạ một ngày một đêm chưa ăn uống gì không đến mức bị chết đói trong mộng.

Á Địch từ lúc theo trong miệng mọi người biết rõ a ba mẫu phụ không có chết liền bình tĩnh xuống, đợi tới tối biết được mẫu phụ còn cho mình thêm một đứa em nho nhỏ liền vui mừng đến nở hoa, quanh quẩn tại trước mặt cùng sau mông Tất Tháp đang ôm em mình, chính là để có thể liếc nhìn một cái đứa em mới ra lò. Hai kẻ chủ nhà đều nằm im trên giường không thể nhúc nhích, người tới hỗ trợ tụ cùng một chỗ ăn xong bữa cơm liền người nào về nhà người nấy, chỉ để lại tổ ba người vẫn còn lo lắng: Tất Tháp, Mạc Lâm Đạt, Tô Bỉ trông nom.

Sáng sớm, Lập Hạ mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt tươi cười mang theo ôn nhu. Đôi mắt chuyên chú như vậy nhìn chăm chú vào mình, khiến nước mắt Lập Hạ trào ra. “Ân Tư Đặc ~ ô ~”

“Đừng khóc, anh tại.” Thân thể Ân Tư Đặc bị Mạc Lâm Đạt dùng tấm ván gỗ cố định, không thể động đậy, chỉ có thể lên tiếng an ủi. Thân là một thú nhân, tố chất thân thể hắn vẫn rất không tồi. Nửa đêm hôm qua liền tỉnh lại, chuyển động cổ còn có thể hoạt động, nhìn chằm chằm Lập Hạ thẳng đến lúc cậu tỉnh lại, hắn không một khắc nào không cảm tạ Thú Thần, cảm tạ Thú Thần có thể cho hắn cùng Lập Hạ sở hữu hiện tại và tương lai.

Lập Hạ hít hít cái mũi, hiện tại cậu và Ân Tư Đặc cùng ngủ tại phòng ngủ dành cho khách. Chắc đám Tất Tháp biết rõ chính mình sau khi sinh con xong, tỉnh lại nhất định sẽ khẩn cầu muốn thấy Ân Tư Đặc, nên trước hết ôm cậu đến luôn bên này. Nghĩ tới đây, nội tâm Lập Hạ lại tuôn ra từng luồng tình cảm ấm áp, có bằng hữu như vậy tại bên người thật quá tốt.

Đột nhiên, một trận thanh âm rầm rì truyền vào trong tai Lập Hạ, cửa phòng lập tức bị đẩy ra. Tô Bỉ bê bát cháo đi vào, đằng sau là Tất Tháp, trong ngực ôm một tiểu gia hỏa, ánh nắng sáng sớm rơi vào trong phòng, nhóc bảo bảo ngược sáng, toàn thân bao phủ một tầng kim quang nhàn nhạt, tựa như thiên sứ.