Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 20: Bị phát hiện




Năm nay là năm nhuận, tháng hai có hai mươi chín ngày, vừa đúng là ngày Du Tiểu Vãn mãn hạn trăm ngày mặc áo đại tang, rốt cuộc bỏ đi áo tang vải thô, thay bằng áo gấm tố sắc.

Du Tiểu Vãn nhìn vào gương, tự cài trâm cho mình, hỏi Triệu ma ma: “Ngô tiểu thư ngày mai thật sự sẽ đi theo đến Đàm Chá Tự?”

“Đúng vậy.”

Ánh mắt Du Tiểu Vãn chợt lóe, lão thái thái rõ ràng đã nói, canh thiếp và bức họa của Ngô Lệ Quyên đều đã gửi tới Lễ bộ, xuất thân tuy có hơi thấp, nhưng đây cũng không phải là tuyển chính phi, có thể dễ dàng bỏ qua, hiện ại bảo trì cảm giác thần bí mới là thượng sách, sao có thể để cho nàng lên miếu cầu phúc?…… Chỉ sợ lại là mợ bày ra chủ ý quỷ quái gì đó.

Nàng ngoắc ngoắc gọi Sơ Vân lại, thấp giọng nói vài câu, lại giương giọng nói: “Ngươi đến phòng bếp lấy vài thứ này cho ta, chúng ta tự mình hầm cháo ăn.”

Mĩ Cảnh ở bên ngoài ló đầu vào nhìn ngó nghiêng, thấy Sơ Vân xách một cái hộp đồ ăn nhỏ, dẫn Phong Nhi đi. Một lúc lâu sau trở về, Sơ Vân giơ ra cái giá của đại nha hoàn, sai bảo Phong Nhi và Mĩ Cảnh đi hầm cháo, còn mình thì đi vào nội thất, nhỏ giọng bẩm báo, “Mùng một tháng ba là sinh nhật của Hoàng Thượng, không riêng gì Đàm Chá Tự, những chùa miếu lớn nhỏ trong phụ cận kinh thành đều tổ chức lễ cúng bái rầm rộ, vì Hoàng Thượng cầu phúc. Cữu phu nhân còn cố ý tặng cho các vị tiểu thư trong phủ và Ngô tiểu thư bộ đồ mới, để khi đến Đàm Chá Tự mới có thể diện.”

Nói như vậy, đi lập đàn cầu phép, sẽ không chỉ có nữ quyến, mà nam tử quý tộc cũng sẽ đi. Đàm Chá Tự tuy rằng không phải chùa miếu hoàng gia, nhưng vì có lịch sử lâu đời, phong cảnh tú lệ nên rất nổi danh, quý tộc đến Đàm Chá Tự nhất định rất nhiều. Mợ còn chủ động chuẩn bị cho Ngô Lệ Quyên quần áo mới…… Du Tiểu Vãn nghĩ một hồi, liền bảo Triệu ma ma truyền tin nhắn với Văn bá, nói ông ấy đến Đàm Chá Tự xem xét một phen, xem có phát hiện gì không, nếu không có, nàng cũng có thể lấy biện pháp bất biến ứng vạn biến.

Chẳng mấy chốc đã đến mùng một tháng ba, Tào lão phu nhân và Tào Thanh Nho dẫn theo các thiếu gia tiểu thư của Tào quý phủ, Võ thị và mẹ con Tiểu Võ thị đến trước cửa phủ Hàn Thừa Tướng, hội hợp với Hàn phu nhân cùng các thiếu gia tiểu thư của Hàn phủ, lên đường đến Đàm Chá Tự dâng hương.

Đàm Chá Tự ở Bảo Châu, Nam Lộc, là một vùng đất đẹp, cảnh sắc hùng vĩ. Chùa miếu nằm trên một ngọn núi cao, thuộc một dãy núi lớn như một tấm bình phong, kiến trúc áp sát vào dáng núi mà thành, bên trong cực kì u tĩnh lịch sự tao nhã, ngói xanh chu lan, lưu tuyền róc rách, lục trúc hành tú, rất có phong cách của một lâm viên Giang Nam. 

Sau khi mọi người tham gia lễ cúng bái do chính trụ trì đại sư tự mình chủ trì, Hàn phu nhân và Tào lão phu nhân cảm thấy có chút mệt mỏi, liền lần lượt đến hương phòng do chùa an bài để nghỉ một chút, Trương thị và Võ thị lưu lại hầu hạ bà bà, còn những vãn bối khác thì ra hậu viện chùa chơi đùa.

Lần này Hàn phu nhân vẫn chỉ dẫn theo ba vị thứ nữ xuất môn, Tào Trung Nhã tiếp đón có chút không kiên nhẫn, sai bảo hai vị thứ tỷ dẫn người đến rừng trúc chơi, bản thân thì tỏ ra thập phần thân thiết nắm tay Du Tiểu Vãn, kéo Du Tiểu Vãn và Ngô Lệ Quyên đến một tiểu đình phía sau núi nghỉ tạm.

Vì tiện cho khách hành hương nghỉ ngơi, các sư tăng trong chùa sớm dùng màn tre rất nặng vây quanh tiểu đình, kín không chừa kẽ hở. Ba vị tiểu thư đi vào trong, đốt lò sưởi lên, lần lượt cởi áo choàng xuống, ngồi vây quanh cùng một chỗ.

Tào Trung Nhã một thân áo lụa mềm mại màu vàng nhạt thêu hoa sen, váy thêu bách điệp bằng chỉ vàng dưới chân váy, phấn nộn như một đóa hoa đón xuân. Ngô Lệ Quyên mặc áo tím thêu hoa hải đường, váy màu tím nhạt thêu bách hoa, nhan sắc thanh nhã, nhưng chất liệu không xuất sắc lắm, nhìn có vẻ thất sắc.

Du Tiểu Vãn chỉ mặc một bộ thuần trắng, áo thêu hoa mai bằng chỉ bạc, váy gấm bách điệp như ý, màu sắc trắng trong thuần khiết, lại càng tôn thêm làn da trắng hơn tuyết, dung nhan như họa.

Tào Trung Nhã ngầm có ý ghen tị khen: “Cái áo choàng này của biểu tỷ thật xinh đẹp.”

Áo choàng của Du Tiểu Vãn bên ngoài kết lông chim màu tím thẫm, bên trong lót vải gấm đỏ tươi, chói mắt mà hoa lệ, nháy mắt khiến tấm áo choàng lông chồn trắng của Tào Trung Nhã bị xuống cấp thảm hại, khó trách Tào Trung Nhã ghen tị.

Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, từ tay Triệu ma ma nhận lấy một cái túi, từ bên trong lấy ra một tấm áo choàng xanh gắn lông chim, hai tay đưa cho Ngô Lệ Quyên, nói: “Ngô biểu tỷ, muội mấy năm nay không thể mặc xiêm y diễm sắc, áo choàng này là tặng cho tỷ.”

Loại vải làm áo choàng này là dùng chỉ vàng và chỉ bạc đan xen vào nhau, mỗi khi cử động, ẩn ẩn phát ra ánh sáng, đến một góc nào đó, ánh sáng sẽ lấn qua màu xanh, quang hoa loá mắt. Ngô Lệ Quyên vừa mừng vừa sợ, lại kiệt lực chối từ: “Món quà quý trọng như vậy, tỷ sao có thể nhận?”

Du Tiểu Vãn khẽ cười nói, “Tiểu muội cầu chúc tỷ một khi trúng tuyển, phượng tê ngô đồng, tiểu muội còn mong ngày sau tỷ tỷ sẽ tặng cho muội vài món trong cung.”

Ngô Lệ Quyên nghĩ lại cũng phải, nếu mình không có xiêm y đẹp, thì dù có dung nhan diễm lệ cũng sẽ thất sắc, sau này nếu thành trắc phi, sợ gì không có thứ tốt, sợ gì không thể đáp lễ món tấm áo choàng sao? Vì thế nàng không nói thêm gì nữa, mỉm cười cảm ơn nhận lấy.

Tào Trung Nhã thấy vậy đỏ mắt, kéo tay Du Tiểu Vãn làm nũng: “Hảo biểu tỷ, sao không có một phần cho muội?”

Du Tiểu Vãn khẽ cười nói, “Tỷ làm sao mà quên muội, tỷ chỉ sợ muội chướng mắt thôi.” Nói xong lại từ trong bao quần áo lấy ra một tấm áo choàng, vừa trải ra, ánh mắt Tào Trung Nhã liền dính lên, lo lắng duỗi tay ra, “Để muội mặc thử đi.”

Áo choàng này tuy chất vải không tính đẹp đẽ quý giá, nhưng lại dùng lông vũ của hàng trăm con chim se thành tơ để thêu hoa văn, mỗi một cử động đều chiết xạ những màu sắc khác nhau. Các nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh đều cùng khen ngợi, Tào Trung Nhã đắc ý phi phàm, mặt cười toe toét đi ra khỏi tiểu đình, tung áo choàng xoay một vòng, áo choàng như sóng nhỏ bay lên, phát ra bảy sắc cầu vồng lấp lánh.

Ngô Lệ Quyên cũng khó nén khỏi ghen tị, nhưng biết mình không có khả năng đồng thời có được hai món lời lớn, vội theo cấp bậc lễ nghĩa, chu toàn ca ngợi. Du Tiểu Vãn mỉm cười nhìn, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, lại che giấu vô cùng tốt.

Một màn này bị hai gã nam tử nằm trên chạc cây cách đó không xa nhìn thấy từ đầu đến cuối. Một gã tuổi có vẻ nhỏ hơn, mặt mày có chút trầm ổn, khẽ cười nói: “Vị Du tiểu thư này hóa ra là một người hào phóng.”

Tên còn lại cười mỉa, “Chỉ sợ là nàng không thích hai cái áo choàng kia nên mới tặng người, mua danh chuộc tiếng!” Sau đó nhìn kỹ vài lần, nhíu mi lại, nói: “Sao cái áo choàng đó vào chỗ tối, nhan sắc lại biến thành xanh thẫm, giống hệt màu áo lúc trước của vị mỹ nhân kia.”

Người nói chuyện ban nãy nghe xong lời này, cẩn thận nhìn vài lần, cũng gật gật đầu nói: “Đúng là giống nhau, bất quá màu sắc trên đời này cũng chỉ có bấy nhiêu loại, giống nhau cũng không có gì kỳ quái.” 

“Ha ha, nếu là người khác tặng, đương nhiên không kỳ quái, nhưng nếu là do nàng ta tặng thì không ổn, nàng ta làm việc gì cũng có mục đích.”

Người nọ lấy bả vai đụng hắn, trào phúng nói: “Ngươi có thành kiến với nàng nha! Chớ không phải là bởi vì lão thái phi nhà ngươi thích nàng, muốn đem nàng về làm dâu cho ngươi, ngươi sợ nàng ăn hiếp, tương lai bị nàng quản chặt, không còn cách lẫn vào bụi hoa?”

Hai người đang nói chuyện, bỗng một tiểu nha hoàn chạy lại bẩm báo với ba nữ nhân trong tiểu đình: “Sở thái phi đến đây, lão thái thái thỉnh các tiểu thư đến gặp.”

Ba vị tiểu thư liền đứng dậy trở về chùa viện.

Không bao lâu sau, một gã sai vặt áo xanh vội vàng chạy tới, nhịn không được khẽ gọi, “Nhị công tử, Nhị công tử…… Lão tổ tông đang gọi ngài a.”

Người nói chuyện ban nãy đạp tên còn lại một cước, “Lão thái phi nhà ngươi gọi ngươi đi gặp nàng dâu kìa.”

Người bị đá nọ chính là Nhị công tử của Sở Vương phủ – Quân Dật Chi, hắn đang nằm không thể trốn, đành thêm vài lần khí lực, đạp lại một cước coi như quà đáp lễ, miệng lại nói: “Không thèm đi.”

Từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy Du Tiểu Vãn đang đi bỗng nhiên ra dấu với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền lặng lẽ đi chậm lại phía sau, rồi chạy đi nhanh như chớp…… A, có chuyện thú vị nha!