Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 26: Giỏ trúc múc nước thành công dã tràng




Du Tiểu Vãn mang theo Triệu ma ma cùng vài nha hoàn ra khỏi Mặc Ngọc Cư, đi đường vòng đến Nam Thiên Viện, đúng hẹn đến tìm Ngô Lệ Quyên.

Võ di nương đang ngồi trong phòng riêng ở Nam Thiên Viện, nói chuyện phiếm với muội muội Tiểu Võ thị, thấy Du Tiểu Vãn đến liền nhiệt tình nghênh đón, "Biểu tiểu thư, mau vào ngồi."

Du Tiểu Vãn hành lễ, mềm nhẹ cười, "Chào di nương."

Ngô Lệ Quyên còn đang trang điểm, Du Tiểu Vãn liền cùng Võ thị tỷ muội tán gẫu, "Mẫn biểu ca nhất định là đang ngày đêm khổ học."

Sau khi nàng trọng sinh, liền cẩn thận ghi lại những sự kiện lớn phát sinh trong kiếp trước, biết năm nay là lần thứ tư Mẫn biểu ca thi rớt kì thi Hương, cậu mất tính nhẫn nại, bảo hắn an tâm đến làm việc ở nha môn. Kỳ thật Mẫn biểu ca xử sự khéo léo, học hành cũng không tệ, tuổi không lớn đã đậy tú tài, sau lại vào Quốc Tử Giám, nếu được yên học hành, thế nào cũng có thể đậu tiến sĩ. Nhưng Trương thị "hảo tâm" nhờ huynh trưởng kiếm cho hắn một chức vụ ở Chiêm Sự Phủ, làm Hữu Thanh Kỉ Lang hàm bát phẩm.

Khoa cử ba năm một lần, ai đậu tiến sĩ đều có thể làm quan, riêng con cái của quan viên lại có thể làm quan nhờ đường tiến cử, bởi vậy ở Lại bộ không biết có bao nhiêu tiến sĩ cả đời chỉ có thể "Dự khuyết". Mẫn biểu ca chỉ là một tú tài lại có thể làm quan, nghe qua cũng không tệ, nhưng đây lại là làm quan ở Chiêm Sự Phủ. Chiêm Sự Phủ chưởng quản sự vụ trong gia tộc của Hoàng Hậu và Thái Tử, nghe qua có vẻ rất gần trung tâm quyền lợi, kỳ thật cái chức vụ kia của Tào Trung Mẫn chỉ là một tay cu li dù có chạy gãy chân cũng không thể than thở, công việc chiếm dụng đại đa số thời gian, nghiệp học đương nhiên liền hạ xuống.

Cho nên khi nhắc đến chuyện học hành, Võ di nương thở dài, "Hắn làm sao có thời giờ?" Nếu lại không đậu tiến sĩ, Mẫn Nhi đời này khó được thăng quan, cả đời chỉ là một tiểu quan lại.

Du Tiểu Vãn ôn nhu cười nói, "Gia phụ trước kia là bạn cùng trường với Ngô đại nhân Ngô Cử Chân, nay là đương triều Hàn Lâm viện học sĩ, nếu Mẫn biểu ca có thể được điều đến Hàn Lâm viện, tất nhiên sẽ có thời gian học hành, còn có thể được lương sư chỉ dạy."

Võ di nương nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, "Nếu Vãn Nhi có thể giúp việc này, ngày sau nếu có việc gì khó xử, hãy để Mẫn Nhi thay ngươi gánh chịu."

Du Tiểu Vãn nhu cười nói: "Đều là thân thích một nhà, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, con định mở cửa hàng ở kinh thành, đang muốn nhờ biểu ca đến hỗ trợ a." Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một phong thơ cùng một tờ danh thiếp, đưa cho Võ di nương: "Mẫn biểu ca cứ đến Vân Lai khách sạn tìm Du tổng quản là được. Du tổng quản năm rồi từng giúp gia phụ biếu tặng thổ sản cho Ngô đại nhân, coi như là có quen biết Ngô đại nhân....... Việc này phải làm sớm, không nên chậm trễ, hiện tại, Ngô đại nhân ắt hẳn đã hạ triều hồi phủ."

Ý nói một khắc cũng không thể chậm trễ.

Võ di nương mặc dù lo lắng chuyện lớn như vậy lại giao cho một tổng quản, không biết có thể làm tốt hay không, nhưng lợi ích to lớn này lại khiến nàng thập phần tâm động, vội nhận lấy thứ và danh thiếp, lập tức khiến người gửi đi cho con, dặn hắn lập tức đi tìm Du Văn Biểu, cũng trịnh trọng hứa hẹn với Du Tiểu Vãn: "Ta lúc này xin cảm tạ trước, Vãn Nhi yên tâm, cửa hàng của con, ta tất sẽ dặn Mẫn Nhi tận tâm chiếu khán."

Ngô Lệ Quyên vừa vặn đi vào, nghe được đối thoại như vậy, cười nói: "Vãn Nhi muội muội đã mời đúng người rồi a, Mẫn biểu ca nhân duyên vô cùng tốt, có biểu ca giúp đỡ, cửa hàng của muội sẽ có lợi tức rất nhiều."

Du Tiểu Vãn quay đầu lại, tinh tế đánh giá một cái, thản nhiên cười: "Chiếc váy màu xanh ngọc này của biểu tỷ thật sự là xinh đẹp, mợ không phải đã tặng biểu tỷ một tấm áo choàng đó sao, màu sắc vừa hợp, hôm nay gió lớn, biểu tỷ hãy mặc đi, cũng miễn cho bị lạnh."

Ngô Lệ Quyên sửng sốt, nàng mặc dù không biết Du Tiểu Vãn vì sao nói như vậy, nhưng cũng cười nói: "Đúng là mặc thêm tấm áo choàng kia thì rất hợp." Dứt lời bảo Hỉ Nhi mang đến, thay xong, cùng Du Tiểu Vãn dắt tay đi.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Tiểu Võ thị liền nhíu mi nói: "Sao muội cứ cảm thấy Du tiểu thư lần này đến hình như có ý đồ?" Từ sau chuyện mị dược, nàng nửa điểm cũng không dám coi thường vị Du tiểu thư tuổi nhỏ này.

Ánh mắt Võ di nương có chút u ám, "Mau cho người đến Nhã Ngũ Đường hỏi thăm."

.

.

.

Ở bên kia, Du Tiểu Vãn cùng Ngô Lệ Quyên ra khỏi Nam Thiên Viện được một hồi, chợt nói: "Ai nha, hộp quà mà muội định đem tặng cho lão thái thái để quên trong viện của tỷ rồi, muội phải đi lấy." Dứt lời liền định xoay người trở lại.

Ngô Lệ Quyên vội cười nói: "Muội muội chờ tủ một lát, để tỷ đi lấy giúp muội."

Du Tiểu Vãn nhìn Ngô Lệ Quyên đi trở về, cười nhẹ, lần này sẽ cho các nàng hảo hảo cân nhắc, Võ di nương dù sao đã ở trong phủ ở hai mươi năm, ít nhiều cũng có nhân mạch, Trương thị tưởng lấy thúng úp voi, chỉ sợ rất khó.

Nàng không hề chờ Ngô Lệ Quyên, lập tức đến Duyên Niên Cư, đi đến cửa trung thính thấy Tào Trung Nhã, liền mềm nhẹ cười nói: "Nhã Nhi muội muội sao không đợi tỷ?"

Vốn là ba người đã sớm hẹn nhau hôm nay cùng đến thỉnh an lão thái thái, Tào Trung Nhã không biết nói gì, nàng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tâm tư che giấu không tốt, cực lực áp lực một hồi, mặt mày trở nên lãnh đạm so với bình thường rất nhiều, ngoài cười nhưng trong không cười: "Chào biểu tỷ." Nghĩ đến mẫu thân nói là biểu tỷ dẫn Bắc thế tử đến hương phòng của mình, rốt cuộc không cam lòng, gằn giọng nói: "Biểu tỷ, áo choàng mà biểu tỷ đưa cho muội, muội thực thích, phụ thân cũng đã nhìn rồi."

Vốn tưởng rằng Du Tiểu Vãn sẽ chột dạ một chút, nào biết nàng nhẹ nhàng cười nói, "Thích là tốt rồi."

Ánh mắt Du Tiểu Vãn chuyên chú nhìn Tào Trung Nhã, một ánh nhìn tuy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại không một tia bối rối, giống như hồ sâu phẳng lặng tịch mịch, khiến đáy lòng Tào Trung Nhã bỗng nhiên dâng lên một cỗ khiếp sợ, khẽ lui ra sau nửa bước.

Thược Dược vén mành đi ra mời nhị vị tiểu thư vào. Du Tiểu Vãn vào trung thính trước, Tào Trung Nhã sửng sốt một chút mới đi theo vào.

Tào Thanh Nho chỉ nói là Du Văn Biểu thường vào trong phủ, người bên ngoài đã có tin đồn, nói là Tào phủ gác cổng không nghiêm.

Lời đồn gác cổng không nghiêm truyền ra, tương đương ảnh hưởng đến khuê dự của các cô nương. Mà Tào lão phu nhân trước đó chính miệng cho phép Du quản gia nhập phủ bẩm sự, nay nghe vậy có chút nan kham, nhưng thể diện của một người không trọng yếu bằng thể diện của Tào gia, cho dù phải lật lọng, bà cũng không thể không phân trần với Du Tiểu Vãn.

Sau khi hai cháu gái cung kính thỉnh an, Tào lão phu nhân kéo Du Tiểu Vãn ngồi xuống cạnh mình, hòa ái cười hỏi, "Nghe nói quản gia của con đã mua mấy cửa hiệu ngoài mặt tiền? Ta cẩn thận suy nghĩ một phen, con tuổi quá nhỏ, lúc này việc học quy củ và nữ đức với Sư ma ma quan trọng hơn, huống hồ cô nương chưa lấy chồng luôn gặp mặt ngoại nam cũng không thỏa đáng, mấy tục vụ này thôi thì cứ để cho cậu con tìm một người tin cậy quản lý giúp con, đến trước khi con xuất giá, sẽ lại chuyển cho con."

Nghe nói như thế, Tào Trung Nhã thiếu chút nữa không nín được vẻ cười cợt trên mặt, nghĩ đến khi hơn phân nửa tài sản to lớn của Du Tiểu Vãn rơi vào túi tiền mẫu thân, nàng cũng có thể mang mang đầy phi kim ngọc bội, đầu đầy châu sai như các danh môn thiên kim khác.

Du Tiểu Vãn biểu tình kính cẩn nghe theo, mâu quang thành khẩn, "Lão thái thái lời nói thật đúng, Vãn Nhi cũng đã nghĩ đến việc này, lần trước lão thái thái nói Mẫn biểu ca làm việc thỏa đáng có trên có dưới, Vãn Nhi tin tưởng ánh mắt của lão thái thái, nên mới vừa rồi đã bàn bạc với Võ di nương, thỉnh Mẫn biểu ca đến hỗ trợ chiếu khán cửa hàng."

Lão thái thái nghe vậy, ánh mắt khẽ chớp động, quay sang nhìn con, cười nói: "Tước gia cảm thấy thế nào? Con nhà mình hỗ trợ quản lý, thế nào cũng tốt hơn để nô tài quản lý. Đối Mẫn Nhi mà nói, cũng là một cơ hội trải nghiệm, sau này hắn cũng có lúc hỗ trợ quản lý sản nghiệp trong nhà."

Trong các thế gia quý tộc, bình thường đều là trưởng tử kế thừa tước vị cùng sản nghiệp, còn thứ tử thì hỗ trợ quản lý, Tào Thanh Nho chỉ hơi trầm ngâm, liền cười nói: "Mẫu thân nếu thấy thích hợp là được, lát nữa con sẽ đến dặn Mẫn Nhi, dặn hắn tận tâm hết sức. Vãn Nhi, con hãy gọi tổng quản sự lại đây bái kiến Mẫn Nhi."

Du Tiểu Vãn kính cẩn đáp ứng nghe theo.

Trương thị vì tị hiềm, canh chuẩn giờ giấc mới tao nhã bước vào nhà, gặp cảnh tượng mọi người hoà thuận vui vẻ, không khỏi âm thầm sửng sốt, mắt nhìn về phía Tào Thanh Nho, tưởng Tước gia còn chưa đề cập.

Tào lão phu nhân thấy Trương thị đến, liền cười nói: "Con tới thật vừa vặn, nãy giờ đang nói chuyện sản nghiệp của Vãn Nhi, hiện tại giao cho Mẫn Nhi quản lý, còn những việc trong phủ mà Mẫn Nhi đang làm, con tạm thời an bài người khác làm đi."

Trương thị khiếp sợ mở to hai mắt, liếc nhanh về phía Tước gia, sau khi được đến ánh mắt khẳng định, bà chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên vị ngọt, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.

Bà vất vả mưu hoa, cư nhiên giỏ trúc múc nước thành công dã tràng, không công cho mẹ con Võ thị một món hời lớn!