Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 45: Ấn đường của ngươi biến thành màu đen




Nơi này có nhiều nữ quyến, nên sau khi Hàn Nhị và Quân Nhị hành lễ với lão thái thái xong, liền cùng Tào Trung Duệ trở về tiền viện. Những phu nhân và các thiếu nữ có thân phận cao quý một ít đều vây quanh nịnh hót Duy Phương Đại công chúa. Còn những tiểu thư không chen vào nổi thì ngồi cùng nhau nhỏ giọng nghị luận ba vị mĩ thiếu niên vừa đi khỏi lúc nãy.

"Nếu luận thân phận, đương nhiên là Quân Nhị công tử cao nhất quý."

"Thì tính sao, hắn mấy tháng trước từng tranh giành kỹ nữ mà đánh nhau trên đường với người ta, bị Sở Vương gia phạt, phải đi đến tận đất phong, mấy ngày trước mới vừa hồi kinh, hôm qua liền đến Mị Các*."

*Mị Các là một nơi, e hèm, chính là kỹ viện yêu thích của Quân Dật Chi. Các nàng nhớ lưu ý cái tên Mị Các này, dù không xuất hiện nhiều lắm nhưng rất thú vị ^^.

"A, người như vậy nha...... Vậy vẫn là Hàn Nhị công tử và Tào Nhị công tử tốt."

"Hàn Nhị công tử đậu Giải Nguyên, ngay cả yến tiệc cũng không tổ chức, đây mới là chân chính rất khiêm tốn."

"Tào nhị công tử cũng tốt, nhưng muội muội của hắn......" Nói ở đây, mọi người ăn ý không nói tới.

Trương thị đã bảo Tào Trung Nhã tránh ở sau bình phong, sợ lại làm Duy Phương Đại công chúa tức giận, nay nàng nghe các tiểu thư kia nói như thế, giận đỏ cả mắt, nhưng Trương thị không đồng ý cho nàng đi ra, nên không thể phát tác, chỉ có thể uốn khuất chùi nước mắt.

Du Tiểu Vãn ngồi cạnh tổ mẫu, miệng cười nhẹ nhàng, đáy mắt lại là một mảnh băng hàn. Kiếp trước, mỗi một lần yến hội, nàng chính là như vậy bị Trương thị lấy đủ loại cớ giam mình ở trong khuê phòng, mặc cho người khác nói thế nào cũng không thể biện giải. Nay, tư vị này rốt cục để cho Nhã Nhi nếm thứ, quá mấy ngày nay nữa, cũng sẽ cho Trương thị nếm thử.

Ngày đó, sẽ không xa.

Trương Quân Dao sở dĩ có thể làm chỗ dựa cho Trương thị là vì kiếp trước nhờ vào Kim Đại Nương, nay kiếp này, Kim Đại Nương đã đáp ứng đề cử Ngô Lệ Quyên, Trương Quân Dao có thể được tuyển thành trắc phi hay không, thật đúng là không nhất định. Nếu Trương đại nhân và Trương phu nhân biết là Nhã Nhi làm phiền hà nữ nhi mình, còn có thể toàn lực duy trì Trương thị nữa sao? Ha ha, nếu Trương Quân Dao bị lạc tuyển, tin tức này, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp nói cho Trương phu nhân mới được!

Sau khi yến hội tan đi, Trương thị liền vội vàng gọi nữ nhi vào phòng, hỏi rõ ngọn nguồn, nghe xong giận sôi lên, cắn răng nói: "Đi mời biểu tiểu thư lại đây."

Du Tiểu Vãn nghe hạ nhận bẩm báo mợ truyền gặp, mỉm cười, thay quần áo xong liền ngoan ngoãn đi theo Khúc ma ma đến Ngũ Nhã Cư. Vào trong phòng trong, nàng liền mẫn cảm phát giác, phía sau bình phong có người, hơn nữa hơi thở dày đặc, rõ ràng là nam tử. Một nam tử có thể thản nhiên ở trong phòng Trương thị, trừ bỏ cậu, còn ai vào đây.

Du Tiểu Vãn cung kính thi lễ, Trương thị cũng không quanh co, hất cầm hỏi, "Vãn Nhi, mợ hỏi con, con hôm nay tìm điện hạ là vì chuyện gì? Chớ có phủ nhận, các nha hoàn của Nhã Nhi đều nghe thấy được."

Du Tiểu Vãn ôn nhu cười, "Mợ hiểu lầm, con chỉ là muốn tìm tùy tùng của điện hạ, hỏi một câu xem Ngô tỷ tỷ hiện tại có khỏe không, còn chuẩn bị chút ngân phiếu, hy vọng tiểu công công có thể hỗ trợ nói tốt vài câu, Ngô tỷ tỷ nếu có thể trúng tuyển, đối với tiền đồ của cậu và hai vị biểu ca đều là vô cùng tốt. Chỉ đáng tiếc, Nhã Nhi muội muội lại cùng...... Duy Phương công chúa khắc khẩu, bất quá Duy Phương công chúa lúc đó đang mặc quần áo thái giám, chúng ta đều không nhận ra là nữ tử, cũng không thể trách Nhã Nhi muội muội."

Nghe Du Tiểu Vãn xả đến trên đầu Nhã Nhi, Trương thị giận dữ, cười lạnh nói, "Nói bậy! Nhã Nhi rõ ràng là nghe con nói muốn gặp điện hạ, còn nữa, con làm sao biết một tiểu thái giám có thể nói tốt được cái gì?"

Du Tiểu Vãn tựa hồ bị dọa, run run một chút, mới nhỏ giọng nói: "Người có thể đi theo bên cạnh điện hạ, đương nhiên là tâm phúc đắc lực." Dừng một chút lại thở dài, "Kỳ thật chỉ cần việc hắn là người của điện hạ, Nhã Nhi không nên khắc khẩu với hắn, còn liên lụy đến biểu ca......"

"Cái gì? Còn liên lụy đến Duệ Nhi?" Giọng nói Tào Thanh Nho đột nhiên vang lên, ông kiềm chế không được, đi ra từ sau bình phong, trực tiếp hỏi Du Tiểu Vãn, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Vãn Nhi, con mau nói rõ ràng!"

Du Tiểu Vãn đương nhiên là ngoan ngoãn trần thuật lại tình hình lúc đó, nghe nói công chúa không nhắc tới Ngô Lệ Quyên, lòng Tào Thanh Nho mới thả xuống một ít, lập tức cả giận nói: "Nhã Nhi cũng quá không biết chừng mực, người của điện hạ cũng dám mắng, ta thấy phải cấm túc một tháng, chép phạt Nữ Tắc một trăm lần."

Trương thị kinh hoảng, vội biện giải: "Nhã Nhi là bị Vãn Nhi lừa!" Bà cứ nghĩ Vãn Nhi sẽ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng giống như lần trước, như vậy Tước gia sẽ biết là ai đang làm trò quỷ, nào ngờ Vãn Nhi lại nói dối như vật, uổng công cho bà vì để Vãn Nhi có chuyện nói thẳng, không giữ Nhã Nhi lại, nay có muốn giải thích đều giải thích không được.

Tào Thanh Nho làm sao còn có thể tin, hừ lạnh một tiếng, "Đều là do ngươi nuông chiều mà ra, ngươi mau quản nàng chặt một chút, trước khi biết thế nào thủ lễ, không được bước ra khỏi phòng nửa bước."

Du Tiểu Vãn vội vàng tỏ thái độ, "Cậu không cần lo lắng, về phía Ngô cô nương, con đã nhờ Kim Đại Nương hỗ trợ nói ngọt, sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Hai mắt Tào Thanh Nho sáng lên, "Là vị Kim Đại Nương ở Thượng Y Cục?"

"Đúng vậy, bà là sư phụ dạy thêu của con."

Trương thị trào phúng nói: "Con mà là đồ đệ của Kim Đại Nương? Da trâu cũng không sợ thổi phá."

"Câm miệng!" Tào Thanh Nho hiện tại nghe thấy tiếng nói của Trương thị đều thấy phiền, lập tức phất tay áo đến chỗ lão thái thái. Du Tiểu Vãn cũng thừa cơ cáo từ, không muốn lưu lại cùng Trương thị phun nước miếng.

Lão thái thái đang chờ tin tức, nghe xong con kể lại, than nhẹ một tiếng: "Trương thị đã vào Tào gia ta hơn hai mươi năm, lúc trước vẫn là hiền lành dịu dàng, sao bỗng nhiên lại trở nên bụng dạ hẹp hòi như vậy. Đầu tiên là dạy Duệ Nhi nói dối, hiện tại lại làm hư Nhã Nhi. Theo ta thấy, nếu nhà mẹ của nàng thực sinh ra một trắc phi, hừ, nàng sẽ không đem mẫu tử chúng ta để vào mắt."

Lời này nói rất nặng, Tào Thanh Nho nhớ tình nghĩa vợ chồng, không dám tiếp lời.

"Dù tiểu thư Trương gia thực sự trúng tuyển, cũng chỉ là giúp đỡ Trương gia, có thể giúp đỡ nhà chúng ta bao nhiêu? Nhưng Ngô cô nương thì khác, người không có nhà mẹ đẻ duy trì, làm sao sinh tồn nổi trong vương phủ? Chúng ta là người có thể làm nhà mẹ đẻ cho nàng, nàng cũng chỉ có chúng ta là nhà mẹ đẻ của mình."

"Mời Nghiêm ma ma đi dạy Nhã Nhi đi, Vãn Nhi đã rất ngoan ngoãn hiểu lễ, không còn cần học cái gì." Lão thái thái lại vui mừng nói: "Chúng ta còn phải giúp đỡ Vãn Nhi, nàng là đứa nhỏ biết tri ân báo đáp, Tước gia về sau cũng nên yêu thương nàng nhiều một chút."

Tào Thanh Nho gật đầu đáp ứng, lại cùng lão thái thái nói một hồi về triển vọng tương lai tốt đẹp, mới cáo từ về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này lão thái thái và Tào Tước gia đều quyết tâm, chuyển Nghiêm ma ma sang tiến hành chương trình huấn luyện thục nữ kiểu địa ngục cho Tào Trung Nhã, khiến Tào Trung Nhã bị ép buộc đến khổ không nói nổi. Du Tiểu Vãn vẫn theo lệ thường đến thỉnh an mỗi buổi sáng, đối lão thái thái hiếu thuận, đối Trương thị cũng là cung kính. Trương thị nghĩ Du Tiểu Vãn sớm hay muộn đến phải đến cầu mình, nên đành cố né lửa giận, chơi tạm trò lá mặt lá trái.

Qua mấy ngày sau, thôn trang ở Nhữ Dương truyền tin đến, nói là có một tá điền bị ngã xuống giếng cạn, bị trọng thương, vẫn hôn mê bất tỉnh, người nhà bất mãn, đòi Du gia bồi thường, còn bẩm báo lên cả nha môn.

Du Tiểu Vãn gấp đến quýnh cả lên, cầu lão thái thái cho phép nàng đến cửa hàng hỏi một tiếng. Lúc này vừa đúng dịp Trương thị đến thỉnh an lão thái thái, Trương thị thấy hai mắt Du Tiểu Vãn đỏ bừng, lão thái thái vỗ bàn tay nàng, "Con đi hỏi thăm rõ ràng đi, có chuyện gì thì trở về thương lượng với cậu."

Du Tiểu Vãn hành lễ thỉnh an với Trương thị xong liền vội vội vàng vàng ra phủ. Trương thị liền quan tâm hỏi lão thái thái, "Vãn Nhi làm sao vậy?"

Lão thái thái thản nhiên nhìn bà một cái, "Không có việc gì."

Hừ, đây là sợ ta thừa cơ xảo trá sao, đáng tiếc đến cuối cùng, nàng vẫn là cầu đến ta, Trương thị thầm nghĩ trong lòng.

Lại nói đến Du Tiểu Vãn, sau khi đến cửa hàng, đọc mật hàm do Văn bá truyền đến, cẩn thận viết một bức trả lời, liền ung dung đi tuần tra một vòng các cửa hàng.

Trong cửa hàng tơ lụa, có một vị đại hộ khách đang kén chọn, thấy Du Tiểu Vãn đến liền hừ giọng nói: "Ta hảo tâm muốn đến giúp chuyện buôn bán của ngươi, nhưng vật phẩm trong cửa hàng này của ngươi thật sự là không nhìn ưa mắt nổi."

Du Tiểu Vãn thầm mắng một tiếng "Uế khí", trên mặt lại cười nói: "Cửa hàng nhà này của ta chỉ bán tơ lụa thông thường, sao có thể so với với trong hoàng cung? Quân Nhị công tử lần sau cũng đừng đến nữa, miễn cho uổng công đi một chuyến."

Quân Dật Chi cao ngạo hất cằm, "Ta muốn đi chỗ nào, dù là lão tổ tông nhà ta cũng không quản được." Nói xong cổ quái nhìn chằm chằm Du Tiểu Vãn vài lần, lầm bầm lầu bầu bàn nói: "Hay là nhìn lầm rồi?"

Thấy Du Tiểu Vãn không nói gì, hắn không thú vị thầm mắt trợn trắng, tiếp tục nói: "Uy, ta từng cùng Tĩnh An đại sư học xem tướng, ấn đường của ngươi biến thành màu đen, xem ra là quan tòa quấn thân a. Có muốn bản công tử giúp ngươi phá giải một chút không? Thu phí không nhiều lắm, cho một phương thuốc là có thể."