Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 122: Gia chủ Triệu gia hẹn gặp




<!-- --> Phi Kiếm muốn chạy trốn, nhưng bị ý niệm của Tiêu Thu Phong tập trung nên chân giống như bị trói, không thể bước một bước.

Nếu như Phi Kiếm không nhận ra Tiêu Thu Phong, giờ phút này hắn tuyệt đối không sợ hãi như vậy. Vấn đề là hắn nhận ra Tiêu Thu Phong, hơn nữa càng biết lực lượng khổng lồ của Tiêu Thu Phong, nên chưa đối chiến hắn đã hoàn toàn không có một chút tự tin.

Dâm Tặc giơ ngón tay cái lên, mắng: "Con mẹ nó, chuyện lần trước còn không thực hiện được, bây giờ lại còn nợ anh một mạng, mạng tôi giao cho anh đó"

Tiêu Thu Phong cũng không để ý đến, làm cho thằng cha này ăn chút thiệt thòi, hắn mới biết chữ "Chết" là như thế nào. Nhìn chằm chằm vào Phi Kiếm, không cho hắn có một cơ hội thở, lạnh lùng hỏi: "Đao ở đâu?"

Phi Kiếm vừa nghe thấy thế, ánh mắt đang u ám lập tức biến đổi trở nên sáng rực, vẻ sợ hãi trên mặt trong nháy mắt cũng đã biến mất, hình như không để ý đến mọi chuyện trong trần thế, nói: "Mày có thể giết tao, nhưng mày đừng hòng moi được tin tức gì từ miệng tao"

Tiêu Thu Phong không hỏi tiếp, là cao thủ Long Tổ, Tiêu Thu Phong cho Phi Kiếm một phần tôn nghiêm cuối cùng. Đao lúc này đang ở đâu cũng không quan hệ, chuyện giữa Tiêu Thu Phong và Đao, sớm muội gì cũng có một ngày đối mặt.

"Mày có thể dùng chiêu kiếm nhanh nhất của mày, chỉ cần có thể xông qua, tao sẽ không giết mày" Hai tay đưa ra sau lưng, mỗi một câu nói của Tiêu Thu Phong đều mang theo sát khí, lạnh như băng làm người ta run sợ.

Phi Kiếm không bỏ qua một tia cơ hội này. Sự cường đại của người này, Phi Kiếm đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng giờ phút này, Phi Kiếm đã không có đường lui. Khí kình toàn thân hòa vào trong kiếm phong, quang mang lạnh thấu xương, đây mới là kiếm trung cực đạo, có cùng pháp môn tu luyện như "Nhân đao hợp nhất"

"Tâm kiếm như một" Đây là bí kíp kiếm pháp tối cao trong Đao Kiếm Môn. Mặc dù cảnh giới cao nhất Phi Kiếm còn chưa lĩnh ngộ hoàn toàn, nhưng Phi Kiếm tin rằng lực lượng chí nhu này có thể chiến thắng tất cả.

Bóng kiếm che kín cả phòng tắm, Phi Kiếm biến mất. Mà giờ phút này Tiêu Thu Phong cũng biến mất. Bọn họ giống như biến mất trong vầng kiếm quang.

Trong không khí truyền ra câu khinh thường lạnh lùng của Tiêu Thu Phong: "Mày kém hơn Đao rất nhiều"

"Đinh" một tiếng vang lên, kiếm giờ phút này đã bị gãy thành hai đoạn, tâm kiếm dĩ nhiên bị bổ ra, lực lượng này không chỉ cường đại lại càng thêm sợ hãi.

Phi Kiếm đứng đấy, trên mặt không có một tia cảm tình. Đột nhiên miệng vừa động, một ngụm máu trào ra, thần quang trong mắt hắn đã biến mất và trở thành màu đen mờ nhạt.

"Quả nhiên không hổ là siêu cấp cảnh giới. Chỉ có Đao sư huynh mới có thể đánh một trận với mày. Tiêu Thu Phong…. Mày thắng" Lời còn chưa dứt, một vòi máu phụt ra. Phi Kiếm đã không duy trì được một tia hơi thở cuối cùng, cả người từ ngã về phía sau, rơi xuống đất thì đã chết rồi.

Tiêu Thu Phong xoay người lại, trên mặt toát mồ hôi, mà một ống tay áo đã bị chém thành hai nửa. Mặc dù mạnh mẽ không để Phi Kiếm một đường sống nào, nhưng lực phản kháng của hắn đúng là đã biểu hiện ra. Kiếm thuật của Phi Kiếm đã bắt đầu bước vào cực điểm. Chỉ đáng tiếc, Phi Kiếm gặp phải khắc tinh chết người là Tiêu Thu Phong.

"Chết chưa, chưa chết thì đứng lên đi" Thậm chí không nhìn Dâm Tặc dưới đất một cái, đã đá một cước. Dâm Tặc đáng thương, hai tay bị chế, thân thể bay lên lại một lần nữa bị đánh mạnh vào tường, vết thương trên cánh tay lại ứa máu, nhiễm đỏ cả người, vô cùng thê thảm.

Dâm Tặc đau đến mức không chịu nổi kêu lên: "Xú tiểu tử này, tôi đang bịt hương, anh lại còn chơi ác như vậy, liều mạng với anh".

Nhưng lúc Dâm Tặc đứng lên, lại phát hiện ra hai tay đã có thể nhúc nhích. Khí kình đang bị ức chế giống như cơn hồng thủy tràn khắp kỳ kinh bát mạch, lực lượng trong nháy mắt đã trở lại như cũ, sinh long hoạt hổ.

"Nếu như anh vẫn còn vô ý không đề phòng như vậy, lần sau sẽ không có ai cứu anh nữa đâu".

Dâm Tặc kêu to: "A, anh đi sao? Xác của thằng chó chết này làm sao bây giờ?"

Tiêu Thu Phong trực tiếp rời đi. Cứu Dâm Tặc một mạng, còn lấy mấy chuyện vặt này phiền hắn, hắn cũng không phải bảo mẫu, chuyện quan trọng hắn mới đi làm. Hơn nữa Dâm Tặc cũng không phải trẻ con.

Dâm Tặc thấy Tiêu Thu Phong căn bản không để ý tới, đành buồn bực quay đầu lại, không vui nói: "Xem ra, hôm nay lại phải lãng phí bảo bối Hóa Cốt Thủy của mình rồi".

Cho đến khi xác của Phi Kiếm hóa thành một làn sương màu đen và hoàn toàn biến mất, Dâm Tặc mới từ từ rời đi. Xem ra, hắn muốn lập tức đem chuyện này bàn bạc với Dạ Ưng một chút. Trong Long Tổ, Dâm Tặc tin tưởng nhất chính là Dạ Ưng, mà Dạ Ưng là người thông minh nhất có thể giúp được mình.

Chờ mọi người rời đi, Bạch Sắc lại trở lại nơi này. Bạch Sắc không còn là một phụ nữ nữa, mà là một người đàn ông trung niên phương Tây cao gầy. Nhưng dù cho Tiêu Thu Phong lúc này có ở đây cũng không thể xác định đây rốt cuộc có phải mặt thật của Bạch Sắc không.

Bạch Sắc ngồi xổm xuống, đôi ngón tay trắng nõn thon dài không tương xứng với khuôn mặt từ từ đảo qua vết kiếm mà Phi Kiếm lưu lại, mặt hơi biến sắc, miệng lầu bầu nói: "Lực lượng thật cường đại".

Tiêu Thu Phong còn chưa về nhà đã nhận được điện của Triệu Nhược Minh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Lão Đại, có thời gian hay không, ông già em muốn gặp anh" Cuộc chiến đêm đó, Triệu Nhược Minh càng thêm tôn kính Tiêu Thu Phong, quả thực giống như tôn kính thần linh vậy.

Tiêu Thu Phong sửng sốt, Triệu Quang Bình muốn gặp mình?

Nếu như không có quan hệ với Triệu Nhược Thần, Tiêu Thu Phong có thể sẽ lập tức từ chối. Nhưng giờ phút này Tiêu Thu Phong cũng muốn gặp đại nhân vật vô cùng nổi tiếng nhưng mình chưa từng gặp này.

"Bao giờ?" Tiêu Thu Phong đồng ý.

"Bây giờ, Lão Đại ở đâu, em đi đón anh".

Một tiếng sau, Tiêu Thu Phong đã nhìn thấy Triệu Quang Bình. Nhưng không phải là ở Triệu gia mà là trong một nơi rất yên tĩnh. Ngoại trừ Triệu Quang Bình và Triệu Nhược Minh, bốn phía xung quanh còn có mấy cao thủ hộ vệ tinh anh, đây đều là người của Triệu gia.

Triệu Quang Bình thoạt nhìn là một người rất bình thường, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không dám xem thường ông ta. Một người có thể trở thành người chỉ huy tối cao của quân đội Đông Nam, cho dù nhìn như bình thường đến mức nào cũng sẽ có chỗ hơn người ở bên trong, không thể xem thường.

"Tôi là Triệu Quang Bình, Nhược Minh là con tôi" Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, ông ta dường như đã sớm nhận ra, giọng điệu thản nhiên giới thiệu mình.

"Cháu biết chú và những chuyện của Triệu gia. Cũng biết cả Đông Nam lúc này đều do chú khống chế. Đương nhiên cháu càng biết, chú là một siêu cấp cảnh sát, ít nhất ở Đông Nam chúng ta không ai có thể là đối thủ của chú".

Tiêu Thu Phong không giấu diếm, đây đều là những điều mà hắn biết. Nếu muốn người đàn ông này đáp ứng chuyện của hắn, hắn cần phải thể hiện ra đủ thành ý.

"Thế giới này không có biện pháp phân rõ trắng và đen, nhưng lại có thể phân rõ mạnh và yếu. Chỉ cần là cảnh giới, cậu nói cậu là trắng, không ai dám nói cậu là đen. Tiêu Thu Phong, hôm nay thấy cậu như vậy, hy vọng cậu không nên giữ ý. Thực ra tôi cũng nên chiêu đãi cậu thật tốt".

Đây là một câu nói vô nghĩa, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không mở miệng. Bởi vì cuộc hẹn bí mật thế này, đúng là bởi vì hắn đã nắm giữ thế cuộc ở Đông Nam nên chỉ là một hành động không cần thiết.

"Chú có việc gì cứ nói ra, cháu sẽ giúp chú" Lão già này đã thành ý như vậy, Tiêu Thu Phong cũng không khách sáo. Giờ phút này có rất nhiều người ném đá xuống giếng với Triệu gia, nhưng người mà đưa than trong giá lạnh lại rất ít, biết làm sao được.

Bởi vì dù sao vào lúc này, bọn họ còn không phải người đi chung trên một con đường.

"Triệu gia lúc này đang có chút phiền phức, chẳng qua tôi có thể xử lý. Chỉ là tôi muốn Tiêu thiếu gia chiếu cố Nhược Minh giúp tôi một chút, chịu khổ một chút không sao, chỉ cần còn sống là được. Như vậy khi tôi làm việc mới có thể không có gì lo ngại"

Mặc dù không biết gia chủ Triệu gia rốt cuộc muốn gì, nhưng nghe giọng điệu của ông ta, nhất định không phải việc nhỏ. Mặc dù việc này chẳng quan hệ gì đến Tiêu Thu Phong, nhưng Triệu Nhược Thần lại là người phụ nữ của hắn.

Tiêu Thu Phong nhìn Triệu Quang Bình một cái, lạnh nhạt nói: "Cháu nhận lời chú, sẽ chiếu cố Nhược Minh, hơn nữa sẽ làm cho cậu ta trở nên mạnh mẽ. Nhưng cháu muốn khuyên chú một câu, không cần biết chú làm gì, nhớ kỹ chú còn là một người cha, trên vai gánh vác vận mệnh của cả gia tộc. Cháu cũng không quá thích chú, nhưng chú lại là cha của Nhược Minh và Nhược Thần. Cho nên chú không nên làm những chuyện điên rồ, hơn nữa cháu có thể giúp chú".

Triệu Quang Bình rõ ràng có chút không tin, hỏi: "Cậu có thể giúp tôi cái gì?"

"Giúp chú tìm lại những thứ đã mất, hơn nữa có thể nhận được càng nhiều hơn".

Mặt Triệu Quang Bình biến đổi rất nhanh, lúc này lại hỏi một câu rất kỳ quái: "Cậu là ai?"

Triệu Nhược Minh vẫn đứng ở bên cạnh, hắn rất muốn mở miệng nhắc nhở ông già này, đây là Lão Tam Tiêu Thu Phong trong tứ đại công tử Đông Nam bọn hắn.

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đứng lên, hắn không có chuẩn bị trả lời vấn đề này, giống như đang lẩm bẩm tự nói: "Một người nếu muốn đạt được, điều cần làm đầu tiên chính là học cách buông tha. Đông Nam thật sự quá nhỏ, không cần để ý đến được và mất ở nơi đây, hai mắt nên nhìn xa một chút".

Tiêu Thu Phong đi, nhưng Triệu Quang Bình lại không hề mở miệng, lặng lẽ ngồi đó, không ai biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, ngay cả Triệu Nhược Minh ở bên cạnh cũng không dám hỏi.

Bởi vì ai cũng có thể thấy được, Triệu Quang Bình luôn luôn bình tĩnh mà mặt lúc này đang run lên, trong lòng dường như đang tranh đấu kịch liệt.

Cuối cùng, ông ta rất thoải mái đứng lên, hình như đã nghĩ thông suốt.