Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 176: Nam Nhân Vô Dụng




<!-- --> Khi Phượng Hề tỉnh lại trên miệng còn mang theo nụ cười hạnh phúc. Nhưng rồi nàng chợt nhận ra, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ, trong phòng ngủ vĩnh viễn chỉ có cô đơn một hình ảnh của nàng

Nàng không có lập tức rời giường mà nằm nhớ lại những hình ảnh vừa xuất hiện trong giấc mơ, đó mới là hạnh phúc mà nàng hằng khát vọng, tên đàn ông kia thật sự có thể hiểu được lòng nàng sao?

"Ai, cái tên chết tiệt này, rốt cuộc ngươi muốn tìm bao nhiu đàn bà mới có thể thỏa mãn chứ hả? thật sự là chọc tức chết ta mà." Nhớ tới âm thanh bên kia vách tường, chỉ biết Ngọc Hoàn nha đầu kia đã bị hắn chiếm tiện nghi, tại sao biết rõ hắn đã có người đàn bà khác mà lòng nàng vẫn không tài nào quên đi được hình bóng của hắn chứ?

Có lẽ do lúc trước khi bắt đầu chiến với Thiết Huyết đoàn ở Dương Châu, nàng đã hạ quyết tâm cho hắn một cơ hội rồi nên mới như thế.

Đây là lần đầu tiên, Phượng Hề có cảm giác yêu, hoặc cũng có thể là một cảm giác xúc động đặc biệt nào đó khó mà giải thích được.

Trước kia, trong mắt nàng yêu là một hành vi của kẻ ngốc, vì một người đàn ông mà nguyện sống chết, đó không phải là hành vi của kẻ ngốc thì là cái gì. Nhưng khi sự tình này rơi vào chính mình thì nàng mới hiểu được, cho dù là một người đàn bà thông minh tuyệt thế đi chăng nữa, khi đứng trước tình yêu thì vẫn là một ngốc nữ.

Nếu không vì quan tâm lo lắng thì làm sao nàng có thể cho hắn vào bên trong Hồng lâu được, cho dù là ông xã của Lâm Ngọc Hoàn đi chăng nữa thì nàng cũng không dễ dàng cho bất kỳ người đàn ông nào vào Hồng lâu một bước.

"Vì sao lại không đeo nhẫn cho ta? đồ ngốc, ngươi không biết chỉ cần đeo chiếc nhẫn kia thì Phượng Hề sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi sao? không lẽ Phượng Hề không có sức thu hút, không thể làm cho Tiêu thiếu gia ngươi động tâm sao?"

Càng nghĩ càng bực mình, Phương Hề hung hăng lấy tay vò đầu bứt tai. Nàng là một người phụ nữ, loại sự tình này có thể để nàng mở miệng ra trước được sao, huống chi bên cạnh còn có vài tiểu nha đầu nhìn mình nữa về sau làm sao còn mặt mũi nhìn người ta chứ?

Bổng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trên tay nàng có cảm giác gì đó không được tự nhiên. Có cảm giác khác thường, lạnh giá, bó sát trên ngón tay. Đưa tay lên trước mắt nhìn thì kia chiếc nhẫn kim cương màu đỏ như lửa đang nằm trên ngón tay áp út của nàng trông thật chói mắt.

Phượng Hề lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, cẩn thận xem thật kỹ thậm chí còn xoa xoa hai mắt như sợ rằng đây cũng là một giấc mơ

"Là, là nó, chính là chiếc nhẫn kim cương màu đỏ này -" Phượng Hề thích màu đỏ, ở nhiều màu nhẫn kim cương, nàng đầu nhìn đến chính là chiếc màu đỏ này, nhưng không có nghĩ đến giờ phút này nó đang nằm trên tay của nàng

Trong phòng nàng tựa hồ cảm giác được hương vị của người đàn ông kia. Hắn đã vào, hắn nhất định đã vào phòng.

Phượng Hề vụng trộm xốc chăn lên. Vẻ mặt vui sướng xấu hổ cùng rung động, nhưng rồi cuối cùng vô lực buông chăn xuống lạnh giọng mắng:"đồ vô dụng. Người ta đang ngủ mà cũng không biết đường lợi dụng chiếm tiện nghi, tốt lắm, là ngươi buông tha chứ không phải là ta không cho ngươi cơ hội a."

Phượng Hề hôn chiếc nhẫn kim cương, vui vẻ ở trên giường lăn lộn, cảm giác hạnh phúc cứ như ở trong mơ, tên kia thật sự đã tới. Hơn nữa lại tự tay đeo nhẫn cho nàng ở ngón tay áp út.

"Tiêu Thu Phong, xem như ngươi đã thừa nhận. Lão nương cũng sẽ không sợ ngươi chạy mất, phòng ngủ của đàn bà ở Tiêu gia thế nào cũng sẽ có một gian là của ta."

Lần đầu tiên nướng lại ở trên giường, làm cho bốn tiểu nha đầu có chút lo lắng cùng nhau tới gõ cửa thì Phượng Hề mới chịu rời giường, trong suốt thời gian này nàng chỉ nằm ngắm ngón tay có đeo nhẫn

Lúc ra khỏi phòng, bốn nha đầu có chút ngạc nhiên phát hiện, này đại tỷ đêm qua vẻ mặt u ám giờ phút này đã hoàn toàn tiêu tan, kia ôn nhu bộ dáng làm cho người khác có cảm giác không quen thuộc như là ngày xưa

"Oa, Phượng tỷ, ngươi hôm nay thật xinh đẹp, mặt mày hớn hở, thật giống với Ngọc Hoàn a." Thi Diễm lập tức mở miệng rất là kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không biết, còn tưởng rằng đêm qua Tiêu thiếu gia chạy nhầm phòng ấy chứ?" với sự lãnh diễm của Phượng Hề, cho dù là Tiêu thiếu gia muốn chạy nhầm phòng cũng không khả năng thực hiện được, điểm này Chiêu Tuệ thực tự tin.

Ngọc Thiền cũng yêu kiều nói:"Phượng tỷ đây là xuân tâm dịch động, phỏng chừng là nhân sinh mùa xuân đến -- di, các ngươi xem tay Phượng tỷ --"

Tứ nữ cùng nhìn xuống, Phượng Hề giờ khắc này rất là ngượng ngùng, uy nghiêm thường ngày đối với bốn tiểu nha đầu không biết chạy đi đâu mất tiêu, liền đem tay có đeo chiếc nhẫn dấu ở sau lưng làm cho bốn cô thêm tò mò không chịu buông tha nàng.

Thi Diễm là người đầu tiên xông lên, nhìn thấy rõ rõ ràng ràng rồi mới khẳng định kêu lên:"Không có sai, không có sai, chính là chiếc nhẫn kim cương màu đỏ mà Phương tỷ thích nhất, xem ra, đêm qua Tiêu thiếu gia thực sự là chạy nhầm phòng a."

"Nga, Phượng tỷ, không thể nào, ngươi cùng Ngọc Hoàn nàng - không phải là làm cho Tiêu thiếu gia nhất tiễn song điêu chứ!" Ngọc Thiền che miệng hoảng sợ nói, điều này thực là làm cho người ta dục niệm trầm luân a.

Phượng Hề chịu không nổi mấy tiểu nha đầu liền quát:"Đừng có suy nghĩ bậy ba, làm gì có chuyện đó, hắn có Ngọc Hoàn còn chưa đủ, dám mơ tưởng tới ta, ta cắt hắn."

Chiêu Tuệ tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, với Phượng tỷ nàng không dám hỏi, nhưng với Ngọc Hoàn thì không sao, nàng kéo tay Ngọc Hoàn lại tò mò hỏi:"Ngọc Hoàn tỷ, có thật là đêm qua ngươi cùng Phượng tỷ cùng nhau bồi Tiêu thiếu gia ngủ không vậy, các ngươi có hay không cảm thấy thẹn thùng a!"

Lâm Ngọc Hoàn chán nản không nói gì, cái vấn đề ngớ ngẩn này mà cũng hỏi ra cho được, tiểu muội này thực sự là bắt đầu phát dục nên đâm ra suy nghĩ lung tung đây mà.

Nhưng lại thấy Phượng Hề tỏ ra bộ dáng xấu hổ liền vội vàng giải thích:"Đừng có nói hưu nói vượn, các ngươi ba người, thực là suy nghĩ lung tung, đêm qua Tiêu thiếu gia chiến với ta vài hiệp, làm sao còn tinh lực để đi sang phòng Phượng tỷ"

"A, vài hiệp lận à, lợi hại như vậy --" Thi Diễm sợ hãi thốt lên, nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Hoàn mới cảm thấy mình lỡ miệng!

"Cái gì mà lợi hại như vậy, Diễm tỷ, sao ngươi biết được chiến vài hiệp là lợi hại?" Chiêu Tuệ ù ù cạc cạc hỏi

Thật sự là chịu không nổi sự phóng đãng của mấy tỷ muội này mà, có lẽ lúc trước chính mình cũng như vậy, nhưng bây giờ đã có người đàn ông của mình, Lâm Ngọc Hoàn liền quyết định thay đổi chính mình, cả đời yêu thương nam nhân của mình

"Ngọc Hoàn, không cần nói nhiều, nếu muốn biết, tự mình đi hỏi Tiêu thiếu gia đi, ta nghĩ hắn cao hứng cho các ngươi đáp án à, nói không chừng các ngươi còn được kiểm nghiệm thực tế ấy chứ?" Phượng Hề cùng Lâm Ngọc Hoàn giờ phút này đều đứng trên một chiến tuyến, nói xong liền nắm tay nhau xuống lầu.

Sau lưng tam nữ vẫn nhỏ giọng líu ríu không chịu yên, vì vấn đề này làm cho ba nàng rất là hứng thú.

Về tới nhà ăn, Tiêu Thu Phong tâm tình thực sự là sản khoái, sự xuất hiện hào quang màu vàng của Đao tâm làm cho thực lực hắn tăng lên rất nhiều điều này hẳn là đáng giá vui vẻ một chút.

Bất quá hắn thật đúng là thật không ngờ, Ngọc Hoàn lại có tác dụng như vậy, một lần cuồng hoan, không chỉ chiếm hết tiện nghi lại còn tăng lên lực lượng, thật đúng là chuyện tốt trên đời này một mình hắn hưởng hết rồi.

Lúc này Lâm Ngọc Hoàn và Phượng Hề cùng nắm tay nhau đi xuống, hai người thần sắc xinh đẹp, vừa đi vừa mỉm cười đúng là có phong thái của tuyệt đại song kiều

"Tiêu thiếu gia, luyện tập đã trở lại chắc là rất đói, để em nấu canh cho anh nha!" Ân tình và lời nói cùng hôm qua đã khác nhau, giờ khắc này Lâm Ngọc Hoàn biết, nàng đã thật chính chính trở thành người đàn bà của hắn.

Ngọc Thiền ở phía sau nhái giọng Tiêu Thu Phong nói:"Bảo bối Ngọc Hoàn, ông xã của em đêm qua đại triển hùng phong, chiến liền vài hiệp, giờ phút này đương nhiên là mệt mỏi --"

Lâm Ngọc Hoàn mắc cỡ đỏ mặt, liền chạy vào nhà bếp nấu canh, mà đồng dạng mặt đỏ còn có Phượng Hề, cảm giác như câu nói đùa này bao gồm luôn cả nàng trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Tiêu thiếu gia, tối nay không bằng đi vào phòng của Ngọc Thiền đi, chiến với nàng vài hiệp, để xem ngày mai nàng còn cười nổi không?"

Tiêu Thu Phong đương nhiên biết mọi người đùa giỡn, gật gật đầu, nói:"Đi a, Phượng tỷ phân phó, ta còn dám không theo sao?"

Nhìn hai người nói chuyện có vẻ trịnh trọng, Ngọc Thiền có chút bất ngờ:"Tiêu thiếu gia, đừng a, đừng a, người ta còn chưa có chuẩn bị tốt đâu, không bằng ngươi vào phòng Diễm tỷ trước, chắc hẳn là nàng đã sớm chuẩn bị tốt, ta nói có phải không a, Diễm tỷ -"

Lập tức, ba tiểu nha đầu lại nháo thành một đoàn, mấy chuyện như vầy mà có thể thể tùy tiện mang ra nói đùa được sao.

Nhân lúc này, Phượng Hề đưa tay đến trước mặt Tiêu Thu Phong, có chút nhăn nhó nói:"Đây là ngươi đeo cho ta sao?"

Tiêu Thu Phong bình thản trả lời:"Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy chiếc nhẫn này với Phượng tỷ rất là hợp a, ngoài nàng ra thì không còn ai hợp với nó nữa, cho nên ta sẽ đưa cho nàng, ngại quá, Phượng tỷ, ta thấy nàng ngủ rất ngon nên không có dám đánh thức nàng."

"Ngươi có lợi dụng chiếm tiện nghi ta không?"

"Không có, không có, ta nào dám đâu?"

Phượng Hề trừng mắt, tiếp theo bực mình hừ nói:"nam nhân vô dụng -"