Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 241: Quân tử hảo cầu




<!-- --> Thế lực ở Đông Nam muốn khuếch trương lên phương Bắc, thì lực lượng trong tay của Phượng Hề cần phải mạnh lên, đây chính là nguyên nhân vì sao Tiêu Thu Phong lưu lại Tiểu Lục Tử, vì nếu chỉ dựa vào lực lượng của Thiết Huyết Vệ Đội, thì quả thật không ổn.

Tôn Khánh Dục và Triệu Quang Bình, cũng chỉ có thể âm thầm trợ giúp, có rất nhiều việc, đích thân Phượng Hề phải ra mặt giải quyết. "Tiêu thiếu gia, người yên tâm, Tiểu Lục Tử tuyệt đối không làm nhục thanh danh của người!"

Có thể làm việc cho Tiêu Thu Phong, đối với thần binh chiến đội, đây là một loại vinh quang. "Có nói cũng vô ích, cậu đi đi, huấn luyện cho Thiết Huyết Vệ Đội, đừng để tôi thất vọng" Tiểu Lục Tử gật đầu, hành lễ rời đi, trải qua chiến sự với Sơn Khẩu Minh, hắn đã trưởng thành hơn, có thể một mình giải quyết được.

Ngày hôm sau, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Tư Mã Lạc đến, nhìn vẻ mặt hắn, có vẻ như đến cầu khẩn. Quả nhiên, khi thấy Tiêu Thu Phong, ngay cả sự khách khí cũng quên mất, liền cười khổ nói: "Thu Phong, lúc này chú phải giúp anh, thật sự bị mấy tên bổng tử này hành hạ đến chết"

Tiêu Thu Phong cười nói: "Đường đường là đại thiếu gia của thị trưởng, còn có chuyện bất bình gì mà cần em hỗ trợ?" Tư Mã Lạc tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, trước mặt Tiêu Thu Phong hắn không phải kiêng dè cái gì, vì đã từ lâu, hắn xem người này là bằng hữu.

Trong lòng của hắn, cũng hy vọng người đàn ông này xem hắn như bằng hữu, không phải kẻ địch, bởi vì hắn thậtsự không dám trở thành kẻ địch của người đàn ông này. Mặc dù có nhiều chuyện, hắn cũng như Tôn Khánh Dục, Triệu Quang Bình, không hiểu rõ gì, nhưng gần đây Đông Nam phát sinh vài chuyện lớn, còn có Hong Kong và biến cố ở Nhật Bản, Tư Mã Vân Thiên đã có được rất nhiều tin tức.

Mặc dù là chưa xác định được, nhưng cũng có quan hệ với người đàn ông này. Cho nên, muốn cùng Tiêu gia tạo lập quan hệ, thì phải biết cúi đầu một chút, chuyện này, chỉ có thể do hắn làm, càng huống chi bây giờ, hắn cần sự trợ giúp. "Chú đừng giỡn với anh, Thu Phong, tìm vài người giúp anh giáo huấn tên bổng tử này, con mẹ nó, hắn học Tae Kwon Do mấy năm, đã đánh bị thương vài người của anh"

Tiêu Thu Phong thật không ngờ, Tư Mã thiếu gia nhìn không giống lưu manh này, nhưng so với hắn còn lưu manh hơn, hơn nữa còn thô lỗ động thủ này. "Thật xin lỗi, chúng ta là những người nhã nhặn, chuyện thô lỗ như vậy, em mặc kệ"

Tiêu Thu Phong cầm ly rượu lên, bộ dáng xa cách, thiếu chút nữa làm cho Tư Mã Lạc nổi giận đùng đùng. Cái gì mà người nhã nhặn, con mẹ nó, tiêu diệt Thiết Huyết đoàn hùng bá Đông Nam, giết bao nhiêu người? Mỗi lần có sóng gió ở Đông Nam, là mỗi lần có biết bao nhiêu người chết, như mà dám nói là nhã nhặn à?

"Được rồi, lão đại, coi như anh cầu chú, nhưng tên bổng tử này là người nước ngoài, anh cũng không có biện pháp" Bất đắc dĩ thở dài, ai kêu hắn bây giờ đang đi nhờ vả người ta, hắn cũng chỉ biết cúi đầu gọi đại ca thôi.

"Lúc này chính phủ của bổng tử đang phái rất nhiều người tiến hành phỏng vấn trao đổi với Đông Nam, do Tư Mã gia tiếp đãi, nhưng ở phương diện này, có một người được xưng là Đông Phương Bất Bại, hình như cùng hội với đám bổng tử đó, nói cái gì mà dụng võ kết bạn. Lúc bắt đầu, anh cũng không để ý, và để cho ấmy người của tư Mã gia tiếp đãi hắn, thật không ngờ, bị hắn đánh cho tàn phế.

Thằng khốn này, ra tay rất tàn nhẫn, cho nên ba ngày nay anh đã mời vài người bằng hữu trên giang hồ, nhưng kết quả vẫn thảm hại như cũ. Mặt mũi anh cũng không còn, lại còn bị thằng chó đó trêu đến muốn tự sát, lão đại, chú phải giúp anh" "Cái này cũng không sao, nhưng sau khi hắn đánh thắng được vài trận, đã nói ra những lời ô nhục, làm như đã trở thành vô đối, bộ dáng làm người khác căm tức, Thu Phong, cái này đại biểu cho tôn nghiêm quốc gia, chú nhất định phải giúp anh lần này"

Tư Mã Lạc nói xong, nghiến răng tức giận, nếu không phải bởi vì thân phận của mình, hắn đã gọi những người sau lưng ra, đập cho thằng kia đến chết. "Giúp anh thì có thể, nhưng anh nhớ kỹ, anh đã nợ tôi một lần!"

Nếu quả thật Đông Nam xuất hiện loại người không biết trời cao đất dày này, thật sự là nên cho hắn một chút giáo huấn, mấy năm gần đây, hình như đám bổng tử đó đã quên đi tổ tông, tâm tư thay đổi, nên cần phải được giáo huấn.

Nghe Tiêu Thu Phong mở miệng, Tư Mã Lạc vui mừng nói: "Được, đừng nói một cái, ngay cả mười cái cũng được" Hắn đã nhìn thấy sự cường đại của Tiêu thiếu gia, chỉ cần người này ra tay, thì tên bổng tử kia chết chắc.

Rót cho mình một ly rượu, mặt dày vô sỉ chạm ly với Tiêu Thu Phong, nói: "Chúc cho chúng ta kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!" Nhìn tên Tư Mã Lạc không mặt không da này, lần đầu tiên Tiêu Thu Phong phát hiện ra, tên này quả nhiên là một nhân tài, dưới lớp đạo mạo nghiêm trang ấy cũng có đủ sự vô sỉ.

"Này, anh cũng đừng nghĩ sai, tên Đông Phương Bất Bại này phải là nam, vì bình thường, tôi không đánh phụ nữ bao giờ"

Tiêu Thu Phong mỉm cười nói. Tư Mã Lạc khẳng định: "Yên tâm, nhất định là nam, anh đã điều tra giúp chút, ngoại trừ hơi bị biến thái một chút, trăm phần trăm là nam" Thật ra thì ….. sau khi nghe danh Đông Phương Bất Bại này, Tư Mã Lạc cũng rất tò mò, không biết tên kia có phải đã luyện "võ công tự thiến" kia không, nhưng cuối cùng phát hiện ra, con mẹ hắn không phải thứ đó đó.

"Được rồi, tôi đi với anh một chuyến, để xem gió trời như thế nào" Hai người còn chưa rời đi, đã bị Điền Phù ngăn lại, trong tay bà vẫn còn cầm điện thoại, quát Tiêu Thu Phong: "Tiểu Phong, các con đi đâu vậy, vừa rồi Yên Nguyệt vừa gọi điện đến, nói là Tiểu Hồng trong trường gặp phiền phức, các con mau qua giúp nó một chút" "Tiểu Hồng gặp phiền phức?"

Tiêu Thu Phong không khỏi sửng sốt, Liễu Yên Hồng mặc dù rất đẹp, nhưng không phải loại người thích gây chuyện, chỉ là thích chống đối hắn. Còn với người bình thường, nàng ta đối xử cũng rất bình thường, sao có thể gặp phiền phức gì?

Điền Phù lại nói: "Con hỏi nhiều làm gì vậy, mẹ cũng không biết, mặc kệ là gì, con nhanh qua đó đi. Nói trước cho con biết, nếu như để Tiểu Hồng chịu ủy khuất gì, mẹ sẽ không tha cho con"

Cái gì đây trời, bây giờ con trai ruột cũng không bằng người ngoài sao??? "Bá mẫu, con tìm Thu Phong có chuyện lớn, việc gấp. Tiểu Hồng bất quá chỉ là một học sinh, trong học viện có phiền phức gì, để sau giải quyết cũng được, chúng con cũng sẽ đi xem qua" Chuyện của đám bổng tử, đang chờ hắn giải quyết gấp, vì chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của quốc gia mà.

Điền Phù nghe xong, mặt mũi tối sầm lại, mắng: "Tiểu Hồng là bảo bối của hai người già Tiêu gia này, cái gì mà không quan trọng, Tiêu Phong, con mà không đi thì mẹ tự đi"

Trời ạ, nhìn thấy bộ dạng nói được làm được của mẹ, Tiêu Thu Phong càng hoảng hốt, vội nói: "Được rồi, được rồi, mẹ, người không cần lo lắng, để con đi ghé qua học viện một chút, xem nha đầu này lại gây phiền phức gì, chờ điện thoại của con ….."

"Thu Phong, chuyện của anh ….." "Được rồi, Tư Mã đại thiếu gia, chuyện này tôi cũng đã đáp ứng rồi, cần gì phải gấp thế, đi học viện xem một chút!" Nhìn thấy sự tức giận trên mặt của Tiêu bá mẫu, Tư Mã Lạc chỉ còn biết gật đầu, Liễu Yên Hồng hắn đã gặp qua, là một đứa con gái rất ngoan, sao có thể gặp phiền phức gì chứ, nhưng mà Tiêu Thu Phong đã lên tiếng như thế, hắn chỉ biết nghe theo.

Nửa giờ sau, hai người ngồi chung một chiếc xe, đi đến học viện Bắc Hải, Tiêu Thu Phong hỏi bảo vệ, mới biết là có chuyện xảy ra, mà còn làm chấn động cả toàn trường. Do vụ việc của Đinh Mỹ Đình lần trước, những người bảo vệ này cũng biết Tiêu Thu Phong, giờ phút này tranh thủ lấy lòng hắn bằng cách dẫn đến chỗ ký túc xá nữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nơi này rất là náo nhiệt, đầy những tiếng cười nói, làm cho không khí nơi đây nhìn giống như là một một nửa cái chợ vậy. Mà tất cả nguyên nhân cũng chỉ vì nữ sinh của ký túc xá đang đứng dưới lầu, đang nhìn một đống hoa hồng dưới đất.

Các bông hoa ấy gom lại một chỗ, vây xung quanh một cái bảng, trên đó chỉ viết năm chữ: "Yên Hồng, anh yêu em!!!" Tư Mã Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Thu Phong, em dâu của chú quả thật rất có mặt mũi, nhiều hoa hồng như vậy, hẳn là cần không ít tiền, thật là làm cho anh mở rộng tầm mắt"

Vừa nói dứt lời, một nam sinh chạy đến giữa đống hoa ấy, ngẩng mặt hét to: "Yên Hồng, anh yêu em, nhận lời anh đi, anh sẽ yêu em cả một đời!" Xung quanh không ít học sinh, có vẻ là bằng hữu của nam sinh này, cũng hò hét um sùm: "Yên Hồng, anh yêu em….." Không riêng gì Tư mã lạc, Tiêu Thu Phong cũng được mở rộng tầm mắt, cái kiểu tỏ tình siêu cấp này, hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng người kia không đáp ứng, quả thật rất kì quái.

Chẳng lẽ đây là phiền phức mà Liễu Yên Hồng gặp phải, bị người ta ái mộ quá. Đây là chuyện tốt, cần gì phải làm hắn tốn sức từ xa chạy đến cứu giá? "Giáo Thảo xứng với Hoa Hậu Giảng Đường, trời sinh một đôi mà, mình dám đánh cuộc, Liễu Yên Hồng lần này chắc chắn sẽ đáp ứng"

Một nữ sinh bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đống hoa hồng này, vô cùng hâm mộ nói. Giờ phút này, chỉ cần có người nào làm với nàng như vậy, phỏng chừng nàng ta sẽ lấy thân báo đáp. Cũng phải thôi, vì những bông hoa hồng đỏ tươi này, trời sinh đã có lực hấp dẫn với phụ nữ. Tư Mã Lạc buồn cười nói: "Thu Phong, chúng ta cũng nên đi rồi, chú muốn phá uyên ương sao, chú xem, thằng kia cũng khá là đẹp trai, theo đuổi con gái, là quyền của nó, cũng nên cho nó một cơ hội"