Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 308: Dò xét




<!-- --> "Anh rể, đây không phải là một người phụ nữ của anh nữa đó chứ. Anh giỏi thật đó" Mấy hôm trước có thêm Thiên Nhan Duyệt. Cũng tốt, từ tình cảm và sự dịu dàng của Thiên Nhan Duyệt, còn là thần tượng trong lòng nàng nên có thể miễn cưỡng chấp nhận. Mấy hôm trước, lại có thêm một Trác Ngưng Tuyết đến hôm nay không biết thật giả. Trong lòng Liễu Yên Nguyệt đang rất buồn bực.

Giờ phút này hay rồi, lại tới một người nữa. Cũng không biết là quá khứ của Tiêu Thu Phong quá kém. Hay là Liễu Yên Hồng giống như Điền Phù, tập mãi thành quên. Bây giờ cứ cần có một cô gái hơi đẹp một chút đến Tiêu gia, họ lại có suy nghĩ này trong đầu.

Phượng Hề và Liễu Yên Hồng cẩn thận quan sát người phụ nữ kia một chút. Thực ra vấn đề này các nàng cũng rất muốn biết.

Tư Mã Lạc vừa nghe, kêu khổ trong lòng. Chẳng lẽ thật sự là có chuyện này sao. Các cô gái bị thằng này nhìn thấy, đều không thể thoát khỏi tay hắn sao? Đây là Kinh trung nhất mộng, không có một vạn tên công tử theo đuổi thì cũng có tám ngàn. Không chỉ bởi vì sắc đẹp của nàng, mà bởi vì thân thế thần bí của nàng càng làm cho người ta ham muốn.

Nụ cười dịu dàng, khí chất như hoa lan thơm mát làm cho người ta say lòng. Mộng Thanh Linh có chút buồn cười liếc nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên. Tiêu Thu Phong này quả thực quá diễm phúc. Khó trách mình đến làm cho người ta hiểu lầm.

"Em gái, lần này em đoán sai rồi. Chị lần này đến đây thật đúng là muốn biết anh rể em một chút. Mỹ Đình đòi sống đòi chết vì anh ta, xem anh ta rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?"

"Mộng tiểu thư có thể đến Tiêu gia làm khách, thực sự là vinh hạnh của chúng tôi. Anh rể của cô bé này là một người đàn ông, một người đàn ông rất bình thường có hai mắt, một mũi, một mồm, chỉ là sắp xếp hơi thỏa đáng. Thoạt nhìn đẹp trai hơn đám đàn ông bình thường, xuất sắc hơn một chút, cho nên có nhiều cô gái thích. Những thứ khác hình như không có gì khác nhau"

Nghe thấy người phụ nữ này không quen biết Tiêu Thu Phong, chỉ có quan hệ với Mỹ Đình mà thôi, lần này chỉ nghe danh mà tới. Tâm trạng mấy nàng tốt hơn. Liễu Yên Hồng bị lời nói này của Tiêu Thu Phong làm cho phì cười.

"Anh rể, mấy điểm đó của anh đã cực kỳ nghiêm trọng, không nên thổi phồng biết không. Anh tại sao không nói mình háo sắc hơn những người khác một chút, còn vô lại một chút. Nếu không, sao em bây giờ càng lúc càng có lắm chị?"

Liễu Yên Hồng vừa nói ra, mấy nàng không khỏi che miệng cười, ngay cả Mộng Thanh Linh cũng như vậy. Người đàn ông này đúng là khá đẹp trai. Nhưng nàng đã thấy nhiều người còn đẹp trai hơn hắn. Từ bề ngoài thì thấy cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua không khí ở đây làm cho nàng rất thích.

"Tôi nghe người ta nói một câu rất kinh điển: Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu. Bây giờ xem ra cũng có lý" Mộng Thanh Linh vừa nói đã đi tới vài bước, đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: "Tôi là Mộng Thanh Linh, không mời mà đến, xin Tiêu đại công tử thứ lỗi. Thực sự rất tò mò muốn gặp anh"

Tiêu Thu Phong cầm tay nàng, ba giây đã bỏ ra, khóe miệng xuất hiện nụ cười: "Tôi là Tiêu Thu Phong, bây giờ Mộng tiểu thư đã được gặp. Hy vọng không làm cho cô thất vọng"

"Tôi thất vọng cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần anh không làm cho bọn họ thất vọng mới là quan trọng nhất. Thế nào, có thể giới thiệu cho tôi một chút được không. Lần này đến đây, tôi cũng vì ngôi sao Thiên Nhan Duyệt mà đến. Tiêu đại công tử không thể để tôi tay không mà về chứ"

Phượng Hề ở phía sau lập tức nói, tay đưa về phía Mộng Thanh Linh: "Tôi là Phượng Hề, đây là Liễu Yên Nguyệt, còn có Thiên Nhan Duyệt mà cô muốn gặp"

Nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt, Mộng Thanh Linh đang định vui mừng mở miệng nói. Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh lại giới thiệu: "Còn có một cô em, Trác Ngưng Tuyết, có lẽ tương lai cũng là một thành viên của Tiêu gia"

Có chút nhăn nhó liếc nhìn Tiêu Thu Phong, Trác Ngưng Tuyết không dám lên tiếng.

Mộng Thanh Linh đang rất nhiệt tình với Thiên Nhan Duyệt, sau khi cẩn thận quan sát Trác Ngưng Tuyết, mặt không khỏi nghiêm lại trong nháy mắt. Bởi vì nàng đã nhận ra cô gái câu nệ và xấu hổ này.

Được xưng là gia tộc lớn nhất Trung Quốc, nếu như ngay cả bí mật này cũng không tra ra được, vậy quả thực là thất bại. Cô gái tên Trác Ngưng Tuyết này chính là đệ tử nhỏ nhất trong năm đệ tử của Bàn Tay Vàng.

Cô ta tại sao ở Tiêu gia. Tư liệu không phải cô ta vẫn ở nước M, nắm giữ động thái tài chính thế giới, chưa bao giờ rời đi sao?

Nếu như trước kia nàng không để tâm nghiên cứu tập đoàn Bàn Tay Vàng. Cô gái hay xấu hổ trước mặt này, chắc chắn sẽ bị nàng coi là thiên kim trong nhà nào đó, chưa hề trải qua sự đời.

Thực ra Mộng Thanh Linh không nghĩ được rằng, Trác Ngưng Tuyết mặc dù có thể nói là nữ vương trên thương trường, nhưng đúng là chưa trải sự đời, thậm chí ngay cả những bữa tiệc khổng lồ cũng không hề tham gia. Ngày bình thường nàng tiếp xúc nhiều nhất chỉ có bố nuôi và bốn sư huynh. Ngoại trừ bọn họ, tất cả đều là xa lạ.

"Thật vui được biết cô" Ngoại trừ Tiêu Thu Phong, Mộng Thanh Linh lần thứ hai chủ động đưa tay về phía Trác Ngưng Tuyết. Nhưng Trác Ngưng Tuyết đáng thương chưa hề tiếp xúc với người lạ bao giờ. Vào Tiêu gia một thời gian, nàng còn chưa biết hết người ở Tiêu gia. Giờ phút này Mộng Thanh Linh nhiệt tình như vậy, nàng đầu tiên là nhìn Tiêu Thu Phong một chút, không thấy hắn ra hiệu, nàng mới đưa tay ra bắt.

"Tôi cũng vậy, Một tiểu thư thật đẹp" Một câu nói rất đơn giản, sau đó lui lại, không cho Mộng Thanh Linh một cơ hội nào để tiếp xúc. Đối với người lạ, Trác Ngưng Tuyết vẫn bài xích như cũ. Đó là điều mà Bàn Tay Vàng vẫn dạy bảo nàng.

Thiên Nhan Duyệt lúc này mới có cơ hội nói chuyện: "Thật không ngờ Nhan Duyệt đã rút khỏi làng giải trí mà vẫn còn có người thích tôi. Chị Mộng, cảm ơn chị"

Mộng Thanh Linh nắm tay Thiên Nhan Duyệt, ra vẻ thân thiện, cười nói: "Nếu như ngay cả em cũng có thể quên, trên đời không có ai là người đẹp. Đáng tiếc, em đã có buổi biểu diễn cuối cùng. Chị nghĩ sẽ có hàng triệu người suốt đời sẽ nhớ giây phút đó"

"Ít mới đáng quý, thứ mình không có được thì mới quý trọng. Tôi ủng hộ quyết định của Tiểu Duyệt" Tiêu Thu Phong nói, mang theo sự quan tâm và thương yêu vô hạn. Tình cảm đó, Thiên Nhan Duyệt có thể rõ ràng cảm nhận được.

Mộng Thanh Linh liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái. Nàng rất muốn từ trên mặt người đàn ông này để biết được suy nghĩ trong lòng hắn. Nhưng rất đáng tiếc nàng không thấy gì hết. Ngay cả thông tâm thuật chưa bao giờ thất bại hình như cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nàng không tìm được tin tức mình muốn.

"Người có thể có được Thiên Nhan Duyệt, đó chính là người đàn ông may mắn nhất trên đời"

Tiêu Thu Phong gật đầu đồng ý: "Tôi cũng cho là như vậy"

"Anh rể, em không cho rằng như vậy. Cho dù có chị Phượng, chị gái em, chị Tiểu Duyệt, anh hình như vẫn còn thấy chưa đủ. Không biết là anh sinh ra đã háo sắc, hay là chị gái em đen đủi. Hoặc là nói đời trước nợ anh nên dù cho không thích anh cũng không có lựa chọn nào khác"

Một người nữa lại gia nhập, Liễu Yên Hồng hình như hơi ghen. Không có cách nào, mỗi người phụ nữ ở đây đều rất xuất sắc. Nếu như muốn nàng chọn một người trong đó, nàng cũng sẽ rất khó chọn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Vũ, nàng mạnh mẽ phản đối. Lần thứ hai Phượng Hề gia nhập, nàng mắng cho một trận. Bây giờ đến lượt Thiên Nhan Duyệt, nàng phát hiện nàng không biết nói gì, hoặc là nàng không còn gì để nói.

Làm cho tỷ tỷ yêu hắn, không hề hối hận, hoặc là bị người này lừa gạt. Nhưng nhìn những người phụ nữ xuất sắc đều đến Tiêu gia, Liễu Yên Hồng biết một điều ông anh rể này quả thực rất ưu tú. Nàng có lẽ không hiểu, nhưng người phụ nữ như Phượng Hề không có gì là không hiểu.

Dần dần, nàng bắt đầu cảm nhận được chỗ tốt của ông anh rể này, hơn nữa nàng thích cảm giác này.

Ý đồ đến đây của Mộng Thanh Linh đương nhiên không đơn giản. Dù cho là nàng nghĩ đơn giản, nhưng hai lão già đi sau nàng cũng tuyệt đối không đơn giản. Rất lâu trước kia, Long Tương từng nói ở Bắc Kinh có bốn người không thể đắc tội. Mà Mộng Thanh Linh này là một trong số đó.

Tiêu Thu Phong và nàng đã từng gặp nhau. Nhưng tin rằng người phụ nữ này không thể nào nhớ được hắn, càng không thể nói là biết được Tiêu Thu Phong hôm nay chính là Ảnh Tử năm đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Tất cả mọi người đều cười, Tiêu Thu Phong cũng ra vẻ tùy tiện. Mặc dù Tư Mã Lạc lặng lẽ lấy lòng Mộng Thanh Linh, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Thực ra, Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy đáng thương cho Tư Mã Lạc. Hắn đã rất cố gắng thể hiện. Nhưng ai bảo ông trời sinh ra hắn lại không có bề ngoài được người thích chứ.

Bữa tiệc rất vui vẻ, bên cạnh Tiêu Thu Phong đúng là tâm điểm chú ý. Bởi vì ở đây có hơn mười cô gái rất xinh đẹp. Các nàng có nói có cười, thi thoảng pha trò, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mà mấy cô nữ sinh đi cùng Liễu Yên Hồng đương nhiên hỏi Mộng Thanh Linh về tình hình của Đinh Mỹ Đình lúc này, nghe nói nàng liều mạng làm cho mình trưởng thành, không muốn gả cho người khác. Mấy cô nữ sinh đều mở miệng mắng, điều này không phải là không cho bọn họ một cơ hội sao.

Tiếp nhận một người, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Mộng Thanh Linh rõ ràng là một mỹ nữ siêu phàm thoát tục, huống chi nàng lại dịu dàng, thông minh, không có một chút kiêu ngạo, rất dễ dàng được mọi người chấp nhận.

Mặc dù nàng không mời mà đến nhưng rất nhanh đã dung hợp vào trong đó. Có lẽ ngoại trừ Tiêu Thu Phong và Phượng Hề, tất cả mọi người đều coi nàng là bạn.