Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 317: Đối phó với tiện chiêu của Túy Quỷ




<!-- --> Túy Không Quyền Tiêu Thu Phong có hiểu biết, nhưng đáng tiếc là, bộ quyền pháp này, căn bản là vô hình vô thế, túy nhập tâm, quyền vô hình, vong ngã mà nhập vào không cảnh, đây là tinh túy của Túy Không Quyền, bởi vì nó căn bản không cần suy nghĩ, không cần lực lượng, không cách nào đánh bại một kẻ say rượu.

"Thu Phong có thể thắng sao?"Tôn Khánh Dục nhẹ nhàng tiến lại gần Vũ., lo lắng hỏi.

Trong những người này, chỉ có duy nhất người con gái này là ít nói, hơn nữa nhìn bộ dáng của hai người, Tôn Khánh Dục đương nhiên biết, người con gái này thuộc về Tiêu Thu Phong.

Vợ của thằng ku này cũng nhiều rồi, cho nên thêm một người nữa thì người làm chú như ông cũng không kỳ quái.

"Ông không cần lo lắng, Thu Phong sẽ không sao"Mặc dù không nhiệt tình lắm, nhưng cũng có thể an ủi tâm tình của Tôn Khánh Dục.

Túy nhập không, không nhập hư cảnh. Không thể không nói, hai năm nay, công phu của Túy Quỷ đề cao không ít, đã tiến vào Tiên Thiên Chi Cảnh, bắt đầu bước vào Vô Phong Đạo Thần, chỉ là che dấu thực lực của mình, người ngoài nhìn vào, chỉ thấy hắn suốt ngày trầm mình trong hũ rượu, nghèo túng thất hồng, không có khả năng làm chuyện gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn thấy chiêu thức của Túy Quỷ càng lúc càng sắc bén, Dạ Ưng đột nhiên giật mình, tên khốn nạn này, ngay cả người anh em như mình cũng lừa, công phu đạt cảnh giới như thế, còn thường xuyên giả bộ trước mặt hắn, thật là... khiến cho hắn buồn bực trong lòng.

Túy Không Quyền lúc ban đầu là từ truyền thuyết Bát Tiên Huyễn Hóa mà thành, nhưng bộ Túy Không Quyền của Túy Quỷ, đã siêu thoát khỏi Túy Quyền. Chiêu thức vô hình vô diệt, sinh sinh bất tận, hoàn toàn không giảm, động tác nhanh như thiểm điện, công kích như lôi đình vạn quân, làm cho người ta không kịp nhìn.

Cao thủ đánh nhau, dựa vào chiến ý, nhưng hai người là luận bàn, nên mất đi loại chiến ý mênh mông đó, điểm này, cả hai đều biết, bọn họ không phải là sinh tử chi chiến.

Song chưởng luân khởi, ngưng tụ bảng đại chân lực, nổ tung, "Ầm"như tiếng sấm rền, hai đợt trăng non, bàn đao chi tâm, đã muốn thôi xán và ra. Trong khu rừng âm hiểm này, phát ra ánh trăng bốn phía.

Dâm Tặc lập tức kêu to: "Chết tiệt, thằng khốn nạn, đột phá được Tiên Thiên Chi Cảnh rồi, còn phải chừa đường cho tao sống với"

Túy Quỷ hét lớn: "Hay lắm..."Hai tay cứng ngắc kia, liền giống như thái cực, nhu chuyển bách biến, hình thành một cổ nhu kình nội gia, che ở trước người. Đao khí đến, làm sóng triều chấn động, mọi người trơ mắt nhìn đao khí xâm nhập, sau đó chậm rãi biến mất.

Hai cái Đao Tâm này, mặc dù không phát huy đến cực hạn, nhưng Túy Quỷ cũng nhẹ nhàng tiếp được, làm cho Tiêu Thu Phong hơi bất ngờ. Bây giờ, Túy Quỷ xưng là cao thủ đệ nhất ở Long Tổ, cái này tuyệt đối đủ thực lực.

Tiếp nhận đao khí, Túy Quỷ mừng rỡ trong lòng, thân hình không lùi mà tới, Túy Không Quyền mang lực lăng nhiên, căn bản không để cho Tiêu Thu Phong có một tia cơ hội.

Thân pháp Ảnh Tử, cùng với Võ Chi PHách, hành tung quỷ dị, phiêu lãng như lá rụng không trung. Không để lại dấu vết, mặc dù Túy Quỷ trái đánh phải đánh, nhưng cũng không đụng được đến người Tiêu Thu Phong, chỉ càng làm cho không khí bốn phía ngưng tự, càng thêm dung hợp, một tiếng nổ mạnh, không gì sánh kịp.

Với lực lượng như vậy, nếu Tiêu Thu Phong sống lại không có thể chất dị biến, hoặc là thừa kế Long Biến Tâm Pháp của Tiêu gia, thì muốn đánh bại Túy Quỷ, quả không dễ dàng.

Đao Tâm, Võ Chi Phách, Long Biến, tam kinh hợp nhất. Tiêu Thu Phong mặc dù chưa biến thân, nhưng thân thể tự nhiên xảy ra biến hóa, một ánh kim quanh, đã phát ra bốn phía từ hắn, tạo thành một vòng tròn. Giờ phút này, gương mặt anh tuấn của hắn, mang theo vẻ anh nhiên vô cùng, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, quát nhẹ một tiếng.

"Túy Quỷ, cẩn thận một chút.... THIÊN NỮ TÁN HOA!!!!"

Thiên địa như muốn thay đổi, lá tàn úa bốn phía đều được cuốn lên, hình thành một không gian mật vũ, không ai có thể thấy rõ hai người bên trong giao thủ như thế nào, bên trong chỉ có tiếng keng keng, sau đó truyền ra tiếng chửi mắng của Túy Quỷ: "Mẹ kiếp, tên khốn nạn, mày lại dùng chiêu này, lão tử có cừu oán với nó!"

Dạ Ưng nhìn Dâm Tặc, hai mắt dò xét, đây là lời của Túy Quỷ nói, bọn họ không nghe lầm, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ như bọn họ không bị lãng tai, cái câu chửi bây kia, đúng là do Túy Quỷ nói.

Lá rừng rơi xuống, chậm rãi khôi phục lại yên tĩnh, tam kích hợp thành một kích, cỡ như Túy Quỷ, cho dù là cao thủ cấp độ nào, cũng khó mà tiếp được chiêu Thiên Nữ Tán Hoa này, cũng là chiêu mà Tiêu Thu Phong dùng để đối phó với mánh khóe của Túy Quỷ, nhiều năm trôi qua rồi, mà lần nào hắn cũng chửi bới chiêu này, thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười.

Thật ra thì... cái chiêu Thiên Nữ Tán Hoa này, cũng là do Tiêu Thu Phong vô tình xuất ra, thật không ngờ, Túy Quỷ đã phản xạ có điều kiện, mỗi khi nghe đến bốn chữ này, khí kình liền tan biến, không đánh mà tự bại.

Lần này thì thảm rồi, bị Tiêu Thu Phong đá cho một cước vào mặt, chờ khi lá khô rơi xuống hết, mọi người chỉ thấy Túy Quỷ đang gục ở chổ này, trên mặt còn in nguyên một dấu chân to, nói cho người ta biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

"Ha Ha Ha...."Dâm Tặc vừa thấy, đã cười đến vỡ bụng, một kẻ cao ngạo như Túy Quỷ, lại có thời điểm chật vật như thế này, hắn quả thật rất vui, về sau không ai dám chê cười ai nữa, ngang tài ngang sức rồi.

"Túy Quỷ, không sao chứ?"Dạ Ưng cũng cười, nhưng xem ra vẫn còn chút lương tâm, thuận miệng hỏi thăm, hai người là chiến hữu lâu năm, đương nhiên là không có việc rồi, chỉ là bộ dáng của Túy Quỷ bây giờ, quả thật có chút xấu hổ.

Túy Quỷ quả nhiên rất xấu hổ, hơn nữa động tác rất chậm, tựa hồ như khá là đau, cho dù là đứng, cũng vô cùng bất tiện.

"Tiểu tử, mày khốn nạn lắm, tao đã nhìn thấu mày rồi, thì ra cái chiêu khốn nạn này mày vẫn chưa quên"Những lời này nói ra, cũng đã chứng minh rằng, hắn đã xác định thân phận của Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong không hề khách khí, còn cười vô sĩ nói: "Mày đã nói rồi, không cần khách khí, khó mà có được cơ hội đá mày như vậy, vả lại tao cũng thấy chân tao cũng thích hợp, nếu không đá mày, thì tao sẽ thấy rất có lỗi với bản thân"

Cái cảm giác quen thuộc này, không chỉ riêng trong lòng Tiêu Thu Phong nhớ đến, mà Túy Quỷ đương nhiên cũng không quên, bốn mắt nhìn nhau cười, có vài chuyện, trong lòng bọn họ đã hiểu rõ.

Tình cả anh em của đàn ông, không hề giống như tình cảm chị em của phụ nự. Bọn họ không cần dùng từ để diễn tả, chỉ cần dụng tâm là có thể hiểu nhau.

"Thu Phong, tao bây giờ vẫn chưa hiểu, cuối cùng mày mạnh cỡ nào, tiểu tử mày quả thật là một quái thai"Dạ Ưng cũng bước lại, hâm mộ nói, tuy rằng đã cùng phát triển với người đàn ông này, nhưng với tốc độ thế này, quả thật khiến cho người ta không thể tin tưởng, trận chiến ở HongKhôngng lần trước, cho đến bây giờ, thực lực của hắn, đã tăng lên rất nhiều rồi.

Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Dạ Ưng không cần hâm mộ, nếu mày muốn đột phá, tao có thể cho mày một ít ý kiến, chúng ta là huynh đệ, sao có thể không để cho mày có chổ tốt được chứ?"

Vũ rất hài lòng với biểu hiện của người đàn ông nàng yêu, tuy rằng nàng đã trải qua giai đoạn sùng bái, tình yêu sâu đậm trong lòng nàng, sẽ không thay đổi vì bất cứ cái gì, nhưng sự cường đại của Tiêu Thu Phong, sự ngạo nghễ của hắn, uy lực của hắn, cũng làm cho nàng kiêu ngạo, cái đó, chứng minh rằng ánh mắt của nàng không sai, người đàn ông này, là người ưu tú nhất trên đời.

"Được rồi, được rồi, các người không cần quấn quít lấy Phong, chúng ta phải về, dù sao cũng không ở đây một ngày, vẫn còn có cơ hội. "Phong, chúng ta đi!"

Túy Quỷ và Dạ Ưng đương nhiên không muốn bỏ qua, nhưng không dám hó hé với ý kiến của Vũ, ở Long Tổ, Vũ là công chúa, không một ai dám cãi lại mệnh lệnh của nàng. Có nhiều khi, lời của nàng, còn có trọng lượng hơn so với tổ trưởng. Ba người rời đi, Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt rung động và ngây ngốc của chú hai, không khỏi cười nói: "
Chú hai, có cần con tiễn một đoạn không?"

"
Không cần, không cần, chú phải quay về cục. Cái mật lệnh này, chú sẽ cho chúng một câu trả lời thuyết phục, chú biết nên làm thế nào, con yên tâm, sẽ không phiền đến con đâu. Tiểu Phong, con thật sự có nhiều chuyện giấu chú, có thời gian, phải ngồi trình bày cho chú rõ lại nha"

Tôn Khánh Dục giật mình, nhưng vẫn còn biết nói giỡn, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay lại nói: "
Tiểu Phong, chuyện bên dưới chú có thể xử lý, nhưng chuyện của Đái bộ trưởng, con cũng cần nhân nhượng một chút, tránh cho binh tôm tướng tép như chú phải khó xử, biết chưa?"

Tiêu Thu Phong gật đầu, đáp: "
Yên tâm đi, con biết xử lý mà"

Tôn Khánh Dục rời đi, Tiêu Thu Phong dẫn Vũ lên xe, trở về Tiêu gia. Lúc nãy, vì Vũ mời, nên đến gặp vài chiến hữu khi xưa, và cũng làm cho hắn thu hoạch được rất nhiều thú, ít nhất là hành trình đến kinh thành ngày sau, cũng đã có đồng minh.

Vũ đã sớm không khống chế được cảm xúc của mình, giờ phút này, nàng trở nên rất phóng túng, toàn bộ thân thể ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong đang lái xe, giọng nói nỉ non mang theo sự hấp dẫn đặc biệt của một người con gái, nhẹ nhàng nói: "Phong, em biết anh là người đàn ông ưu tú nhất"

Nếu cái cảnh này bị ba thành viên của Long Tổ nhìn thấy, nhất định là hai tròng mắt sẽ rớt xuống đất, đây là Vũ thần lãnh diễm băng sương sao?????

Tiêu Thu Phong cười đắc ý, nói: "
Đó là đương nhiên, bằng không sao có thể kua công chúa Vũ mỹ danh vang xa đến tay chứ?"

"
Xấu xa, anh... người ta mới không bị anh kua... hi hi... anh mà không đối xử tốt với em... em sẽ bỏ đi cho coi, hừ, phải xem biểu hiện của anh đó"

Vươn tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, trộm cười, một nụ hôn, dán sát vào môi nàng, mối liên kết như vậy, tin chắc rằng nàng sẽ không thể bỏ đi được!!!