Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 420: Chuyện cũ tái diễn




<!-- --> Tất cả những chổ cần tìm đều đã tìm, nhưng đều không phát hiện ra dấu hiệu của Tinh Mang trận, thời gian quang mang đại thịnh của Tinh Mang cũng chỉ còn có nửa giờ. Thời điểm Tiêu Thu Phong và Mộng Thanh Linh biến mất, thì cổ khí tức kia cũng nhanh chóng biến mất, cho nên, tìm kiếm không đầu mối, như mò kim đấy biển, không thu hoạch được gì.

Một đống tin tức thất vọng, Đinh Mỹ Đình đã khóc, khóc đến sướt mướt, bên cạnh Triệu Nhược Thần tuy rằng cũng rất đau lòng, nhưng nàng lại tỏ vẻ kiên cường, giờ phút này nhỏ giọng an ủi Đinh Mỹ Đình, dùng âm thanh ôn hòa nhất, để cho nàng tin tưởng, Tiêu đại ca của nàng sẽ không có việc gì.

Triệu Nhược Thần đương nhiên cũng hết sức lo lắng, nàng đang mang thai, không muốn đứa nhỏ còn chưa kịp sinh ra đã mất đi cha.

Ruth và Vũ đã hai ngày nay không nghỉ ngơi, nhìn hai mắt sưng đỏ của các nàng, chỉ biết, các nàng đã khóc, người đàn ông đó là chổ dựa của các nàng, không thể mất được.

Khi hai nàng bước vào, sắc mặt cũng không tốt lắm, đối với ánh mắt hy vọng của mọi người, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ vẫn không có tin tức gì. Các nàng đã cố gắng hết sức, đã đem kinh thành lật tung lên mấy lần, thậm chí ngay cả Đinh Bản Quân cũng tự mình để đây hỏi. Tiêu Thu Phong, giống như đã biến mất khỏi thế gian, không một dấu hiệu tồn tại.

Kinh thành chỉ có bao nhiêu đó, cho dù thành chim, cũng phải để lại một tăm hơi, nhưng hai người giống như là biến mất khỏi thế giới, không để lại bất kỳ cái gì.

"Không cần lo lắng, năm năm trước Thu Phong đã từng bị lạc trong Tinh Mang trận, nhưng cuối cùng hắn chẳng phải bình yên đi ra sao, chị tin tưởng bây giờ hắn vẫn sẽ bình yên đi ra"

Vũ nói chưa dứt lời, Tinh Mang trận của năm năm trước không hoàn mỹ như bây giờ, hoặc là năm năm trước cảnh trưởng lĩnh ngộ không được nhiều, nhưng Tinh Mang trận đêm qua, ánh Tinh Mang làm cho người ta khó tin. Người đàn ông đó có thể đi ra bình an hay không, nàng cũng không nắm chắc.

Chẳng qua, vì an ủi mọi người, nàng đành phải nói như vậy.

"Em tin tưởng Tiêu đại ca, nhất định sẽ trở về bình an"Đinh Mỹ Đình đã mở miệng, sau đó tất cả mọi người đều tin tưởng, bởi vì bọn họ có khát vọng giống nhau.

Lão già Hoắc Phi Trữ cười cười nói: "Tiểu tử kia hay làm cho chúng ta lo lắng như vậy đó, chờ hắn trở về, ta phải nhốt hắn vài ngày mới được"Nhưng trong lòng lại nghĩ rằng, chỉ cần cháu ngoại trở về, thì ông nhất định sẽ yêu thương hắn, đem tất cả những gì tốt nhất cho hắn.

Đúng lúc này, Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã đến, nhìn Ruth đã đứng lặng ra, trong lòng cảm thấy áy náy, nói: "Ruth tiểu thư, thật xin lỗi, là chúng tôi rời đi không bảo vệ tốt Tiêu thiếu gia, xin cô trách phạt"

Ruth nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Được rồi, hắn sẽ không sao đâu. Các người nhớ kỹ lời hắn nói, làm tốt việc của mình, vài ngày sau là ngày quân lực đại tái trong kinh, hướng mắt về Long Vệ quân, nhớ kỹ, chỉ được thắng, không được thua, biết chưa? Đây là ý nguyện của hắn, các người đừng để hắn thất vọng"

Thiết Trụ bước lại, hai mắt phát ra sự lạnh lùng, mang theo khí tức giết chóc phẫn nộ, rất kiên định nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho Tiêu thiếu gia thất vọng, Long Vệ quân muốn thắng sao, phải bước qua xác của tôi"

"Được rồi, chỉ cần các người có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, thế đã đủ. Chuyện Tiêu thiếu gia mất tích, chúng tôi sẽ xử lý, các người đi đi"Vũ cũng lên tiếng, cho lui hai thần binh cường hãn nhất ra. Người tìm kiếm Thu Phong đã đủ nhiều, giờ phút này không cần bọn họ. Nhiệm vụ quan trọng nhất của thần binh chiến đội bây giờ là phải đối mặt với binh lực đại tái.

Đây là kế hoạch của Tiêu Thu Phong, đối với Kinh Vệ quân có ý nghĩa vô cùng, bởi vì nếu để cho Long Vệ quân thắng nữa, thì tâm của quân nhân Kinh Vệ quân sẽ tan rã. Mà uy tín của Long Tương, sẽ không ai có thể so sánh được, đối với quốc gia mà nói, cũng không phải chuyện tốt.

Hai người rời đi, chúng nữ vây lại một chổ, thương lượng biện pháp. Ruth nhẹ nhàng hỏi: "Chị Vũ, tin này có nên báo cho người Tiêu gia không?"

Vũ lập tức ngăn cản: "Không nên, Yên Nguyệt và chị Phượng đang có thai, không thể chịu nổi bi thương quá mức, tuyệt đối không thể để cho các chị ấy lo lắng, trong lòng của chị luôn có một cảm giác, Thu Phong sẽ trở lại, tất cả mọi người phải cố gắng lên"

Đinh Mỹ Đình nhẹ nhàng gật đầu, nàng thích Tiêu đại ca, sẽ chờ hắn cả đời.

Ruth cũng mở miệng nói: "Mọi người chú ý một chút, ông xã mất tích, em sợ có người nhân cơ hội gây bất lợi cho chúng ta, cho nên, mấy ngày nay nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng đi ra ngoài, Mỹ Đình, em cũng nói với ông bà một tiếng, cần gì thì cứ dặn bọn chị làm là được"

Từ nhỏ đã bước chân vào Đồ Thần, sau đó lại ở Trung Đông hai năm, cùng với quân đoàn ma quỷ lớn dần, Ruth ngoại trừ là cao thủ, nàng càng là một người có nghị lực quản lý, nhưng khác với Trác Ngưng Tuyết, loại quản lý này, không đề cập đến tài chính, mà là về bạo lực và giết chóc.

Lời của Ruth, Vũ cũng tán thành, sau khi nàng nói xong, Vũ cũng gật đầu nói: "Trừ việc ra ngoài, tăng mạnh phòng vệ Hoắc gia, Ruth, nơi này nhờ em"

Tuy rằng Vũ cũng là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, nhưng nàng chưa bao giờ tham gia lực lượng của hắn, đặc biệt là đối với ma quỷ, vẫn còn rất xa lạ, mà Ruth thì khác, khi Tiêu Thu Phong không có mặt, thì nàng chính là người phát ngôn, cho dù là Lý Cường Binh hay Tak cũng không dám cải lại lệnh của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Thật hy vọng ông xã nhanh chóng trở về, cục cưng trong bụng bây giờ rất nhớ hắn"Thật ra thì chính Triệu Nhược Thần mới là người nhớ, nhưng nàng ngại miệng nên không nói.

............................................................................................................

Người ở ngoài lo lắng thể nào, bây giờ Tiêu Thu Phong cũng không biết, bởi vì hắn đã bị cuốn vào trong Tinh Mang trận, lão đạo sĩ đã nói, Tinh Mang trận là một tâm pháp thần bí, hoặc là một lực lượng, một võ công, nhưng không người nào có thể hình dung được nó là cài gì.

Tiêu Thu Phong đã một lần kháng cự, nhưng nhớ lại cảm giác ấy, hắn từ bỏ giãy dụa, cho dù có nguy hiểm cỡ nào, hắn đều phải tranh thủ tìm một cơ hội sống cho mẹ, hắn không thể mất đi bà, mất đi người thân ruột thịt.

Kinh nghiệm vài năm trước nói cho hắn biết, Tinh Mang trận không nguy hiểm, tác dụng lớn nhất của nó chết là tử vây, một ngày hai ngày..., đưa người vào một thế giới khác, không ăn, không uống, càng không có nước. nhưng Tiêu Thu Phong biết, đây là cơ hội của hắn, nếu không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, muốn tìm hiểu Tinh Mang quyết, phải bước vào Tinh Mang trận.

Tinh quang đã tán, nơi này tối đen như mực, giống như một hắc động không giới hạn, từng trận gió thổi qua, từng đợi sương mù, cát và gió đập vào mặt, làm cho người ta có cảm giác kinh hoàng bất lực.

"Hu hu hu..."Tiếng khóc nỉ non, nhẹ nhàng truyền đến bên tai, trước mắt Tiêu Thu Phong xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, âm thanh thương tâm và sợ hãi, tựa hồ như đã lưu lại một dấu vết trong tim hắn, chẳng lẽ... Mộng Thanh Linh cũng bị kéo vào đây?

Hắn không nghĩ rằng sẽ bước chân vào cuộc đời của nàng một lần nữa, bởi vì như vậy đối với nàng không công bằng, tuy rằng đôi khi nhìn thấy bộ dáng thương tâm tưởng niệm của Mộng Thanh Linh, đau lòng đến mức cơ hồ như muốn nói hết ra, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn kìm chế lại, bởi vì một lần tương trợ ngoài ý muốn thì không lên bắt nàng lấy thân báo đáp, hắn cũng không muốn điều đó.

Nếu hắn nói ra, cho dù nàng mang tâm báo ân, rồi cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy, hắn chỉ vì vẻ đẹp của nàng, bởi vì ở trong trận thời điểm đó, Tiêu Thu Phong đã nói với nàng rằng, người mà hắn thích, cả đời này sẽ không phản bội lại, và người đó, chính là Vũ.

Trong tim hắn, không người nào có thể so sánh với Vũ, chẳng qua nếu biết, người con gái ở trong trận ba ngày ba đêm với hắn là trung kinh nhất mộng, có lẽ Tiêu Thu Phong đã bị hấp dẫn.

Đáng tiếc hắn không biết, cho nên có vài thứ, bây giờ hắn không muốn nhắc lại.

Tin rằng, cho nàng thời gian, nàng sẽ quên hết mọi chuyện năm đó, trung kinh nhất mộng, người theo đuổi nàng rất nhiều, trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt hơn, mạnh hơn so với Ảnh, có thể đi vào trong tâm của nàng.

Tiêu Thu Phong lạnh lùng quát: "Là ai?!"

Tiếng khóc ngừng lại, đối phương cũng hỏi: "Ngươi là ai?"Không sai, âm thanh này, chính là âm thanh của Mộng Thanh Linh, khi không có người, nàng sợ hãi, buồn bả, nhưng khi có người, nàng cũng sợ hãi, huống chi, người đó lại là một thằng đàn ông.

"Người... ngươi không được lại đây"

Trong lòng Tiêu Thu Phong mềm lại, chuyện này và Mộng Thanh Linh, không một chút liên quan, nàng hẳn là phải thật vui vẻ, hưởng thụ hạnh phúc, nhưng một lần nữa lại làm liên lụy đến nàng, có lẽ giữa hai người, quả nhiên có một cái gì đó mà hắn không phát hiện ra được.

"Thanh Linh sao, tôi là Thu Phong!"

Vừa mới nói xong, Tiêu Thu Phong đã nghe tiếng gió ập đến, tránh ra một chút, thì Mộng Thanh Linh đã hưng phấn kêu lên: "Thu Phong, mau, ôm tôi... Tôi rất sợ một mình, anh đừng vứt bỏ tôi"

Cho dù là yêu một người, nhưng rồi trong thời điểm hoảng sợ nhất, lại tiến đến bên cạnh một người không chán ghét, Mộng Thanh Linh cũng có an ủi rất lớn, ít nhất là trong không gian đen tối này, có một giọng nói, cùng nàng làm bạn.

Tư vị ôn hương nhuyễn ngọc, lập tức truyền từ ngực tới, lần này là sau năm năm, họ lại ôm nhau.

So với năm năm trước, nàng đã thành thục hơn rất nhiều, Tiêu Thu Phong cảm thấy bộ ngực của nàng, so với năm năm trước, đã mềm mại hơn rất nhiều, được ôm vào trong lòng, cảm giác rất thoải mái.

Nhưng Mộng Thanh Linh hoàn toàn không phát hiện ra dị trạng, đến khi thân thể của Tiêu Thu Phong rung động, mới chậm rãi bình ổn xuống, vội hỏi: "Thu Phong, chúng ta đang ở đâu, tại sao lại tối thế này, anh xem, giống như là không gian biến mất, cái này... không phải địa ngục chứ!"

"Không đâu, sao có thể là địa ngục được, nếu có mỹ nữ xinh đẹp đi cùng, cho dù thật sự xuống địa ngục, làm đàn ông như tôi cũng cảm thấy đây là thiên đường"

Sắp chết rồi mà còn đùa được, Tiêu Thu Phong giờ phút này phải nhanh chóng bình ổn tâm tình của mình, bắt đầu suy nghĩ đối sách, trong Tinh Mang trận, tuyệt đối có bí mật mà trước kia hắn không phát hiện, cho nên sự trêu đùa này, đã giúp cho hắn bình ổn lại tâm cảnh.