Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 434: Nhiều năm không tụ lại




<!-- --> Người còn chưa về tới nhà, tin tức thắng lợi của Thần Binh chiến đội đã đến, khi xe của Tiêu Thu Phong và Đinh lão đầu dừng lại, trước cửa nhà Hoắc gia, đã có rất nhiều người đứng đợi, trừ hai ông bà đứng lặng ra, toàn bộ đều là phụ nữ.

Trừ những nữ chủ nhân tương lai của Tiêu gia, đương nhiên không thể thiếu thành viên Mị ảnh, gần đây không có nhiệm vụ, Ruth liền cho họ một chỉ lệnh, huấn luyện nghiêm khắc đồng thời bảo vệ an toàn cho trang viên của Hoắc gia.

Đặc biệt là an toàn của chủ nhân Tiêu gia, là vấn đề sống chết, cho nên khi người nào xuất hiện, nhất định phải có thành viên của Mị Ảnh.

Đinh Ái Quốc rời xe, nhìn chằm chằm Hoắc Thấm Hà, tất cả trí nhớ ngày xưa, đã nổi lên trong lòng, ông thất thố, giơ hai tay ra, muốn chạy tới hướng bà, Hoắc Thấm Hà hoảng sợ, vội kéo Đinh Mỹ Đình lại che trước mặt mình.

"Ông là ai?"

Đinh Ái Quốc dừng lại, vội kêu lên: "Đại tẩu, em là ái quốc đây, chị xem, ấn ký trên tay em nè, chị còn nhớ không?"Kéo tay áo lên, trên tay rõ ràng còn một dấu vết, đây là hình xâm, nhưng làm cho người ta buồn cười chính là, cái hình xâm này lại là hình con chuột.

Đinh Mỹ Đình cũng buồn cười, bây giờ đã biết rồi, vì sao ông già của mình cứ đến mùa hè mà lại mang áo dài tay, hỏi mẹ vài lần mà mẹ cũng không nói cho mình biết, thật không ngờ, trên cổ tay của cha, lại có một con chuột đáng yêu như vậy.

"A, thì ra là lão thử (con chuột), sao già quá vậy, trước kia gầy ốm xấu xí, mà bây giờ biến thành trâu đực cường tráng thế này?"

Ngủ hơn hai mươi năm rồi, thế giới thay đổi cũng ít nhiều, tuy rằng chúng nữ rất muốn cười, nhưng trong lòng lại âm thầm có chút chua xót, mẹ thật khổ, về sau nhất định phải hiếu thuận với bà.

Đinh Ái Quốc không để ý, hưng phấn kêu lên: "Đại tẩu, chị nhận ra em rồi sao, em chính là lão thử đây"Xưng hô kiểu này, trong nhà cũng không ai biết, đây là cách gọi thân mật của đám anh em trước kia, chỉ có lúc cùng nhau, mọi người mới có thể tùy tiện gào thét, thân thiết như vậy thôi!

"Ồ, Mỹ Đình là con gái của chú sao. Thật không ngờ được, lão thử mà lại có thể sinh một đứa con gái xinh đẹp như vậy, này, chú có lầm không đó, Mỹ Đình thật sự là con gái của chú sao?"

Bà hỏi câu này, mang theo vài phần hồn nhiêu, làm cho Đinh Ái Quốc xấu hổ không thôi.

"Điểm này, ta có thể cam đoan, Mỹ Đình chính là con gái của ái quốc. Tiểu Hà, con có nhận ra ta không?"Đinh Bản Quân đã tiến lên, thân thiện mở miệng, từ biệt hơn hai mươi năm, ông cũng đã già rồi... Chuyện cũ nghĩ lại cũng thấy nhớ!

Đối với Đinh Ái Quốc đương nhiên không cần khách khí, bởi vì đây là một trong những người anh em của Long Thần năm đó, ông ta là người nhỏ nhất, mỗi lần có việc gì đó, đều sai ông làm, còn nói là rèn luyện thể chất gì đó nữa, thật ra là cả đám làm biếng thì có.

Nhưng đối với Đinh Bản Quân, lại phải khách khí rất nhiều. Ông ta là trưởng bối, hơn nữa với uy vọng quốc gia của ông, quả thật đủ để làm cho người ta tôn kính.

"Đinh thủ trưởng, người cũng đã già rồi, nhìn thấy người thật cao hứng, vừa về với thế giới này, quả thật không thể lập tức thích ứng được, Tiểu Phong, đón mọi người vào nhà đi, vào nhà rồi nói tiếp. Nghe nói hôm nay mọi người đại thắng, mẹ đã dặn dò nhà bếp, làm nhiều đồ ăn hơn, để chúc mừng cho các con"

Bà lão cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Hoắc gia chúng ta đã lâu không có náo nhiệt như vậy, bây giờ Tiểu Hà tinh lại, còn có Tiểu Phong nhận tổ quy tông, tất cả đều là chuyện vui, lão thái bà ta thật sự là cao hứng muốn chết được!"

"Ông là..."Đinh Ái Quốc cũng nhìn thấy lão đạo sĩ, cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được, nên nghi hoặc hỏi.

Đinh Bản Quân cười cười nói: "Hắc ta chính là đạo sĩ thúi hận con nhất đó, hồi đó con đã cố ý tè lên người của hắn mà"

Tất cả mọi người đều là người quen biết, thường xuyên lui tới, nhưng từ sau khi Long Thần gặp chuyện không may thì mọi chuyện xảy ra quá nhiều, ngẫm lại thì nhiều năm rồi vẫn chưa gặp mặt.

"Tốt lắm, Đinh lão đầu, già đầu như vậy rồi mà vẫn không quên chuyện tục phàm trần, đã một chân xuống mồ rồi mà còn hý hửng như con nít vậy, ông không sợ mệt chết hay sao?"

Đinh Bản Quân cười ha hả, nói: "Mệt thì không biết, nhưng buồn chán thì thật sự muốn lấy cái mạng già của ta rồi, thật không ngờ, Tiểu Hà tỉnh, ngay cả lão đạo sĩ lang thang như ông cũng xuất thế, xem ra về sau không lo tịch mịch rồi"

Không khí hiền hòa, bắt đầu trở nên vui sướng, mọi người lục đục vào nhà, Đinh Mỹ Đình đã hưng phấn ôm lấy tay của Tiêu Thu Phong, nhìn người của Đinh gia và Hoắc gia hòa hợp, nàng biết, hạnh phúc ngày càng gần với nàng, nàng thật khát khao chờ đợi ngày đó đến.

"Mỹ Đình, về sau anh nghĩ phải gọi em là con chuột nhỏ mới được, anh thật kỳ quái, tại sao trên đời này lại có một con chuột nhỏ xinh đẹp như vậy chứ?"

Tiêu Thu Phong cười cười, tuy rằng trong lòng nghĩ đến cuộc chiến ba ngày sau, có một nỗi lo lắng không rõ, nhưng ở nhà, hắn cần cho những người mình yêu thương một cảm giác bình an, không muốn để cho bọn họ lo âu, bởi vì có lo âu thì cũng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.

Đinh Mỹ Đình đỏ mặt, ngượng ngùng nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, kêu lên: "Em mới không phải, em là một đại mỹ nữ, ba của em mới là con chuột, em không phải"

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, chúng nữ không tự chủ mỉm cười, tạm thời quên đi cuộc hẹn ba ngày sau.

Vũ, Ruth, hoặc là tất cả các nàng, đều không muốn để Tiêu Thu Phong mạo hiểm, nhưng các nàng hiểu rằng, có một số việc cần phải làm, mà trận chiến với Long Tương, căn bản là không thể tránh khỏi, cho nên trong lòng Vũ dù là bất an không yên, nhưng vẫn phải mỉm cười, giờ phút này, tất cả mọi người đều hạnh phúc, không ai muốn phá hư bầu không khí này.

Có trà, có điểm tâm, có nước trái cây mà các nàng thích, tươi và ngon, đặt ở trên bàn, người của mấy nhà, cũng tụ lại một chổ, trò chuyện cười đùa vui vẻ, tất cả mọi người đều là bạn bè nhiều năm, giờ phút này có thể tụ lại một chổ, cũng đã là một chuyện rất vui, có thể sống đến bây giờ, cũng là một hạnh phúc.

"Tâm nguyện nhiều năm, thật không ngờ, lại có thể hoàn thành trong hôm nay, ba nhà chúng ta là là thân gia, thành người một ngà, quả thật nên chúc mừng một cái, Hoắc lão đầu, ông cũng đừng keo kiệt, ta biết ông giấu không ít rượu ngon, lấy ra đi, để lão đạo hôm nay uống cho đã"

Hoắc Phi Trữ không nói gì, Mộng Thanh Linh ngồi bên cạnh lão đạo sĩ cũng đã khuyên: "Ông nội, ông đừng uống nhiều rượu mà, ít vận động mà lại cuồng ẩm, như vậy sẽ hư thân, Mộng Mộng còn hy vọng ông nội được sống thêm trăm tuổi mà"

Lão đạo sĩ sửng sốt, nhẹ nhàng cười nói: "Không sao đâu, chỉ uống một chút, chỉ uống một chút"

"Không sai, ta có vài hũ rượu trân quý trăm năm, bây giờ tính ra cũng hơn một trăm năm mươi năm rồi, tuyệt đối là cực phẩm, nếu đem ra ngoài bán cũng là giá trên trời, nếu để lão đạo sĩ ông uống một chút, vậy thì không cần lãng phí"

Rõ ràng là dụ dỗ, cuộc đời của lão đạo sĩ đã không còn thích gì, chỉ có chú ý đến rượu mà thôi, nghe vậy đã không còn bận tâm về lời khuyên của cháu, quát lớn: "Lão đạo sĩ ta hôm nay phải làm sạch hết mấy hũ rượu trân quý của lão"

Thấy ông nội quát lớn, Mộng Thanh Linh cũng chỉ bất đắc dĩ bĩu môi, ông nội này, chỉ cần nghe có rượu là nói cái gì cũng không lọt lỗ tai.

Đinh Bản Quân cười nói: "Lão Hoắc, ông quả không tồi, còn có rượu trăm tuổi nữa, hôm nay ta thật có lộc ăn, nhất định phải thưởng thức rượu một trăm năm chục tuổi nó thế nào"

Đối với quân nhân thế hệ trước, mỗi người đều là con ma rượu, rượu có thể cho can đảm, cũng có thể làm bớt lạnh, cho dù không thích, cũng phải uống một chút, cho nên, từ từ rồi cũng nghiện cái thứ này.

Bầu không khí trò chuyện thân mật ngày càng nồng đậm, mà trong phòng cũng truyền ra mùi thơm bát ngát, xem ra tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, Hoắc Thấm Hà bị Đinh Ái Quốc lôi kéo đứng ngồi không yên cũng đã đứng dậy, giúp đỡ các cô vợ dọn dẹp, tuy rằng Hoắc gia không có nữ hầu, nhưng trong nhà có quá nhiều phụ nữ rồi, cho nên làm việc cũng rất tiện.

"Nhược Thần, con không cần làm, tránh cho thân thể bị thương"Bà lão lập tức dặn, ở Hoắc gia, Triệu Nhược Thần bây giờ là bảo bối số một.

"Tiêu thiếu gia, có khách đến!"Cửa, triệu nhược minh đến, sau lưng hắn, còn có một người mặc quân trang, chính là Triệu Quang Bình, nghe nói con gái có thai, ông lập tức dành thời gian đến thăm, nhưng thật không ngờ, ở nơi này có quá nhiều khách. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Xin chào lão thủ trưởng, xin chào Đinh tướng quân, xin chào Hoắc lão"Vừa vào cửa cũng không vội nhìn con gái mình, mà ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không có thời gian chào hỏi, chẹp chẹp, không có biện pháp, những người này không có thân phận như vậy, cho nên ông ta phải chào hỏi theo cấp bậc lễ nghĩa.

Vẫn là Đinh Bản Quân khoát tay áo, nói: "Được rồi lão Triệu, ở đây không cần khách khí, bằng không tiểu tử Tiểu Phong kia đuổi ta về mất, đi thăm con gái của ông đi, ông có phúc lắm, cháu ngoại rất nhanh sẽ ra đời, lúc đầy tháng nhất định phải mời ta làm khách, ta sẽ tặng một bao lì xì thật lớn"

Lão đạo sĩ cũng cười nói: "Cũng tính cho ta luôn đi, tiền lì xì đó, về sau chờ Mộng Mộng sinh em bé, các người phải đưa gấp hai lần, con người của ta không quen chịu thiệt đâu"

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều cười ầm ầm... những nhân vật như vậy, ai lại quan tâm đến điều đó.

"Cha!"Triệu Nhược Thần xấu hổ vui mừng, còn chưa chính thức kết hôn, nhưng đã có con của tên xấu xa đó, thật ra trong lòng có chút lo lắng cha sẽ trách cứ, bởi vì cha già rất là lỗi thời, có một số việc, rất là xem trọng, nhưng lúc này đây, Triệu Quang Bình bị các lão lãnh đạo hâm mộ, cái loại chuyện đó cũng đã để quên đâu đó trên chín tầng mây rồi.

Cho dù là không quên, nhưng giờ phút này, ông ta có thể nói ra sao?

Triệu Quang Bình lập tức đỡ triệu nhược thần ngồi xuống, nói: "Được rồi, ngồi đi, có con rồi, tất cả phải cẩn thận, mẹ của con đó, lúc nào cũng khẩn trương, con xem, dặn cha đưa đến rất nhiều đồ dùng trẻ con, cha nói với bả rồi, nhưng bả không nghe, chờ đến lúc con sinh, cha sẽ đưa bả đến chăm sóc cho con, không cần lo lắng, biết không?"

Được cha an ủi, làm cho triệu nhược thần thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Thu Phong một cái, trên mặt tràn đầy ôn nhu, có lẽ trong lòng nàng, nàng sẽ nói lời cảm ơn với người đàn ông này, bởi vì giây phút hạnh phúc này mà nàng có được, tất cả, đều là của hắn cho.