Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 437: Hái lấy quả chín




<!-- --> Một dáng người cực kỳ xinh đẹp nằm trên giường, khuôn mặt kiều mỵ tú lệ, mang theo vài phần ngượng ngùng ngọt ngào, mị lực trải qua bao nhiêu năm tháng lắng đọng mà thành, giờ phút này biến thành sự phong tình hấp dẫn người, làm cho dục vọng của Tiêu Thu Phong trong nháy mắt đã bùng nổ, đúng vậy, Vũ vẫn còn rất hấp dẫn.

Kìa cánh tay ngọc lỏa lồ, những đường cong không theo quy tắc kia, chậm rãi đi xuống, qua bụng, qua mông, qua đùi, ngón tay ngọt nhẹ nhàng giãn ra, một mùi thơm ngát như thủy triều bắt đầu khởi động, làm cho không người nào có thể chịu được.

Có lẽ Vũ đã nói qua, cho nên tối nay, chúng nữ đều không đến quấy rầy, ngay cả Lâm Thu Nhã từ xa đến, khát vọng được âu yếm cũng đã yên phận mà đi ngủ, để tối nay, tình yêu được thăng hoa, tiến hành sự tiếp xúc thân mật nhất của nam nữ.

"Phong, anh còn chờ cái gì nữa, chẳng lẽ chuẩn bị nhìn em cả đêm sao?"Vũ liếm môi anh đào của mình, một con người luôn lãnh diễm như nàng, lại tản ra sự hấp dẫn phong tình vạn chủng, nàng muốn tối nay, đem tất cả những gì xinh đẹp nhất của mình, bày ra trước mắt người đàn ông này, tình yêu sâu đậm nhiều năm, rồi cũng đến lúc nở hoa kết trái.

Mỹ nhân nằm ngang, tình thái nhu vị, làm bừng tỉnh nhân sinh, làn da trắng mịn như băng cơ ngọc phu, bên trong có vài phần đẫy đà, Tiêu Thu Phong chưa bao giờ biết, thì ra bên trong Vũ, lại đẹp đến tuyệt đại như thế.

Nhẹ nhàng cười, ánh mắt mang chút tà ý, nhìn thấy người đẹp tràn đầy xuân sắc như vậy, đàn ông đều phải bộc phát bản tính sắc lang, Tiêu Thu Phong cười nói: "Vũ xinh đẹp, cho dù có dùng nhiều thời gian đi nữa, anh vẫn không ngắm đủ, Vũ, anh sẽ ngắm em cả đời"

"Hi hi"Một tiếng, tay ngọc che miệng, nhìn vẻ mặt sắc lang của Tiêu Thu Phong, Vũ cười nói: "Được rồi, nếu anh chỉ nhìn mà có thể thỏa mãn, vậy thì Vũ có thể ngủ, cho anh nhìn cả đêm, chịu không?"

Đương nhiên là không, Tiêu Thu Phong động, tay nắm lấy tay nàng, cơ hồ trong nháy mắt, bộ áo ngủ duy nhất trên người Vũ đã rời khỏi cơ thể nàng, những đường cong gập ghềnh hiện rõ ràng ra trước mắt, bên trong Vũ, có thể so sánh với ngọc hoàn.

"Cho tới bây giờ anh vẫn chưa phải là người ăn chay, mỹ sắc trước mắt, chỉ có ngu ngốc mới chịu nhìn là đủ rồi, người cổ đại, chỉ vì không chiếm được mới gọi đó là thưởng thức, nhưng với anh mà nói, đó là điều cần làm"

Vũ lại cười, kêu lên: "Biết mà, anh là đại sắc lang, đêm nay, cho anh được như ý, thích không?"

"Không chỉ là vui hoan, Vũ, anh đối với em là thật tâm, có trời đất chứng giám, vì ngày này, anh đã đợi rất nhiều năm. Hôm nay, phải là ngày hạnh phúc nhất của chúng ta. Đúng vậy, cho nên, chúng ta phải làm chuyện hạnh phúc nhất"Miệng nói xong, đôi tay không thành thật đã bắt đầu di động.

Mà trên mặt Vũ cũng bắt đầu đỏ lên, cặp môi hơi hơi mấp máy, nàng cảm giác đường, người đàn ông này bắt đầu giở trò xấu, cho nên trong đầu hỗn loạn, không còn được sự thông minh như bình thường, đem mình dung nhập vào cảm giác khát cầu, theo đôi tay của Tiêu Thu Phong, chậm rãi đắm chìm trong tình dục.

Xuân sắc dâng lên, nhưng thủy triều khởi động, Vũ vì người đàn ông mình yêu mà cho đi tất cả, còn Tiêu Thu Phong cũng thực hiện lời nói hùng hồ năm xưa, chiếm được công chúa mỹ nhân cao ngạo nhất Long tổ. Giờ phút này, hắn kiêu ngạo, bởi vì có được một người phụ nữ như Vũ, bất kỳ đàn ông nào cũng có thể kiêu ngạo.

Sáng ngày hôm sau, tuy rằng mầu dục mê người, ôm lấy Vũ trần trụi trong ngực, nhưng Tiêu Thu Phong đã muốn rời giường, vì tối qua đã đáp ứng, dẫn chúng nữ ra ngoài mua sắm, thuận tiện giúp mẹ làm quen với hoàn cảnh trong kinh, mấy ngày nay, bận rộn nhiều việc, không có tâm tình, bây giờ nhân lúc rãnh rỗi, thật sự là phải bồi thường cho các nàng thật nhiều.

Vũ đã muốn nâng người dậy, hai tay mở ra, đem thân thể mềm mãi nhu ngọc của nàng, gắt gao ôm lấy sau lưng hắn: "Thu Phong, em cũng muốn đi, em cũng muốn anh bồi tiếp em một lát"

Một đêm đầu tiên, bị thương là điều khó tránh khỏi, Tiêu Thu Phong quay đầu lại, rất ôn nhu nói: "Vũ, không bằng cứ nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai anh sẽ cùng em ra ngoài, dù sao về sau chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà? Nhìn nơi này của em, anh rất lo lắng, em đi đứng không được thuận tiện mà"

Tay ngọc đã muốn đánh lên người hắn, Vũ buồn bực kêu lên: "Còn không phải tại anh à, một chút, rồi lại một chút, anh nhìn anh đi, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, giống như là tám đời chưa chạm qua đàn bà vậy, chẳng lẽ có nhiều chị em như vậy rồi mà không đủ thỏa mãn anh sao?"

Trong lòng có một tấm chân tình, đương nhiên cũng sẽ có chút khác biệt, trìu mến là khát cầu trong lòng, Tiêu Thu Phong không kháng cự, vì thế tối hôm qua quả thật hơi nặng tay.

Hai người đùa giỡn một lúc sau, đã nghe dưới lần có tiếng người cười đùa, Tiêu Thu Phong cùng Vũ đứng lên, đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên của Tiêu Thu Phong, ân cần mặc quần áo cho một phụ nữ, tư vị quả nhiên khác biệt, về sau nhất định phải thường xuyên thưởng thức.

Nắm tay Vũ đi xuống, lập tức cảm nhận được ánh mắt khác thường từ bốn phía, đặc biệt là bà mẹ hoạt bát hiếu động của mình, là người đầu tiên bước lại, rất là đau lòng hỏi: "Vũ, con hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều một chút, lần đầu tiên, phụ nữ đều có chút không tiện"

Trời ơi, cho dù là quan tâm, thì cũng phải tìm lý do, mà cho dù là muốn nói lý do này, thì cũng tìm một chổ không người mà nói, Vũ bây giờ chỉ dám úp mặt vào ngực Tiêu Thu Phong, không dám ngẩng đầu lên.

"Mẹ, tâm nguyện của chị vũ đã được đền bù, hạnh phúc không tìm thấy phương hướng, có gì mà không tiện chứ, yên tâm đi, vẫn tiện mà, tối nay còn có thể cho ông xã vào phòng của chị ấy, chị ta là chị lớn mà, nên làm tấm gương cho đám chị em con noi theo"

Triệu Nhược Thần lần đầu tiên cũng bị cười như vậy, nàng đó nàng cũng bị người ta trêu chọc như thế, đương nhiên có cơ hội là phải đòi lại.

Lâm Thu Nhã và Ruth là người từng trải, mỉm cười đi đến bên cạnh Vũ, nhỏ giọng như đang nói cái gì đó, loại chuyện này, mỗi người đàn bà đều phải trải qua, là bắt đầu của hạnh phúc, không có lý do gì không thể để cho người khác biết.

Chỉ có Đinh Mỹ Đình là khát khao đầy mặt, nhìn biểu tình xấu hổ của Vũ, hâm mộ mười phần, nàng thật sự hy vọng, ngày hạnh phúc của nàng cũng có thể sớm đến, cũng giống như những người chị này, hưởng thụ hạnh phúc chân chính trong cuộc sống, nhà như vậy, mới là thiên đường.

Chỉ có Mộng Thanh Linh là u oán nhìn Tiêu Thu Phong, đi đến bên cạnh hắn, làm nũng: "Người xấu, có phải là đắc ý đến chết không, chiếm được tiện nghi của đại mỹ nữ, có nghĩ đến khi nào thì chuẩn bị chiếm tiện nghi của Mộng Mộng không?"

Tất cả đã được quyết định, trở thành người của Tiêu gia cũng là một chuyện rất bình thường.

Tiêu Thu Phong quay đầu lại cười, nói với Mộng Thanh Linh: "Tối nay là đẹp nhất, đương nhiên là phải tận hưởng rồi, Mộng Mộng xinh đẹp nhất mà, anh còn muốn thưởng thức thêm vài ngày nữa"

Cảm tình dung hợp, tùy tâm mà định, tình yêu này, cũng tùy chuyện dựng lên, mà loại sự tình này, cũng không cần phải đợi thời gian nữa, nên đến, thì sẽ đến viên mãn, có thể là ban đêm, cũng có thể là hoàng hôn, nói chung là chỉ cần có dục vọng, tất cả đều thành.

"Được rồi, mọi người không cần nói đùa nữa, mau, lại đây ăn điểm tâm thôi, không phải nói ra ngoài mua sắm sao, còn không nhanh lên"Mẹ đã lớn tiếng kêu lên, làm chúng nữ cười ầm cả lên, hoa thơm cỏ lạ như mây di chuyển, cùng nhau bước vào nhà ăn, trên bàn, đã có rất nhiều loại điểm tâm, còn có cháo và rau tươi, thật đúng là không ít.

Có lẽ Hoắc gia chưa từng náo nhiệt như vậy, từ khi Tiêu Thu Phong đến đây ở, Hoắc gia quả thật náo nhiệt vô cùng, vì thế, ngay cả đầu bếp cũng phải mời vài người, vì trừ chủ nhà ra, còn có nhiều người từ Trung Đông đến, dù sao thì đại phú hộ cũng không quan tâm nhiều đến vấn đề này.

Hơn nữa vì để thỏa mãn khẩu vị của các nữ chủ nhân trong nhàu, cho nên mỗi bữa ăn đều luôn thay đổi liên tục, luôn luôn làm cho các nàng yêu thích, ngay cả bữa sáng cũng vậy, cũng có đến mấy chục loại thức ăn để lựa chọn.

Ví dụ như Labus và Lang Khuyển, thích vịt nướng bắc kinh, bây giờ mỗi bữa đều có, chỉ chờ cho bọn chúng không ăn được nổi nữa thôi, phỏng chừng là khoảng vài tháng sau, chỉ cần nhìn thấy vịt nướng là sợ đến mức ói ra ngay.

Cả nhà ra ngoài chơi, hai của nợ Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh nhất định phải dẫn theo, đương nhiên vì an toàn, Ruth cũng dẫn theo vài Mị Ảnh, có chuyện gì cũng tiện một chút.

Tiêu Thu Phong không có hứng thú với việc dạo chơi, cho nên đi theo phía sau chúng nữa, hoàn toàn chỉ vì bảo vệ an toàn... Đừng hiểu lầm loại phụ nữ có khí chất thanh linh như Vũ hay Mộng Thanh Linh, khi đến trung tâm mua sắm rồi, nhìn thấy thứ mình thích rồi, cũng quăng mất tiêu cái khí chất thanh lịch ấy cái tầng mây cao nhất luôn, trông giống y như những cô gái hiếu động vậy.

"Oa, cái này thật xinh đẹp..."

"A, cái này thật tốt, em thích, nhất định phải mua"

Thật ra thì các nàng không phải người nghèo, cũng không thiếu thứ gì, trong những người này thì Vũ có lẽ là nghèo nhất, trừ tiền lương và tiền thưởng nhiệm vụ ra, ngày thường nàng cũng không có nguồn thu gì thêm, chẳng qua nàng rất tiết kiệm, chi tiêu rất ít, cho nên cuộc sống mỗi ngày cũng không quá khó khăn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mua sắm, đòi hỏi phải có hứng thú, đây là một loại tâm tình, đồ vật cũng không phải là thứ quan trọng.

Chẳng qua vì mẹ đã ngủ gần hai mươi lăm năm, nên Tiêu Thu Phong cố ý mua cho mẹ không ít đồ, hơn nữa mẹ tựa hồ như không có ý cự tuyệt, nhưng nói không thì chắc chắn là không, tuy rằng chỉ ở mới hai ba ngày, nhưng cá tính của mẹ, chúng nữ cũng đã hiểu biết, làm việc rất quyết đoán, không thích dây dưa kéo dài.

Dù sao cũng là Tiêu Thu Phong trả tiền, nói trắng ra là không cần lo lắng, vì thế chúng nữ cũng không khách khí, cười vui, chọn lựa, mọi người tham khảo lẫn nhau, chỉ cần thích, không cần hỏi giá, ai ai cũng biết, tên kia nhiều tiền lắm, cho nên, lần đại chiến khu mua sắm này, làm cho rất nhiều chủ cửa hàng mừng như điên.

Tiêu Thu Phong cũng tận lực thỏa mãn các nàng, để đền bù cho nhiều năm qua, ly biệt với các nàng, đồng thời, trong lòng hắn cũng hy vọng cuộc sống vĩnh viễn vui vẻ như thế này, mãi mãi.

Nhưng thời gian ba ngày, thoáng cái đã qua, tuy rằng lo lắng, tuy rằng không muốn, nhưng trận chiến với Long Tương, vẫn phải diễn ra.

Giờ phút này, ngoại trừ sự lo lắng ẩn ẩn của Vũ, thì không ai có thể nghĩ đến kết quả của trận chiến này...

Ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không...