Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 464: Hạnh phúc trong sự giết chóc




<!-- --> Ở trong ngôi nhà này một tuần, Tử Dao đã có thể hoạt động chậm rãi, tuy rằng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng khí kình không còn, làm cho nàng giống như một người bệnh vô lực. Không thể phủ nhận, người con gái này, quả thật dễ nhìn hơn lúc hung dữ nhiều.

Chỉ điều kỳ quái là, Zeus tức giận rời đi, nhưng sao mấy ngày nay không tìm đến trả thù, mà đám dị năng trải qua trận chiến tại cồn cát, đã biến

mất luôn, có lẽ chúng biết, với lực lượng của chúng, căn bản là không thể đối phó với hai người Tiêu Thu Phong, chỉ có thể để cho hai người rời đi.

"Diêu Sàng, dậy đi, chúng ta cũng nên đi"Tâm tình của Tiêu Thu Phong rất rất tốt, bởi vì hắn đã quyết đị, cùng Tử Dao về phương đông. Đó là nơi thuộc về hắn, thuộc về thế giới của hắn, hắn muốn biết tất cả mọi chuyện trước kia.

Tử Dao chậm rãi mở mắt, nhìn Tiêu Thu Phong, mấy ngày ở chung, cả hai đã hiểu biết cá tính lẫn nhau, người đàn ông này, tràn đầy tà khí, sát khí nghiêm nghị, nhưng lại có thể tin tưởng được.

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là Tử Dao, không phải Diêu Sàng, còn kêu nữa là tôi không để ý đến anh"

Trong một nơi yên lặng như vậy, hai người không nói lời nào, sẽ rất tịch mịch, tâm tình tuy rằng không đổi, nhưng ma tính đã xâm lấn thân thể, Tiêu Thu Phong trở nên rất hiếu động, mất đi vẻ nghiêm nghị và thâm trầm ngày xưa.

"Được rồi, không gọi là Diêu Sàng nữa, vậy gọi là Diêu A Diêu, Diêu A Diêu, đi thôi, nơi này có thể ăn, cũng đã ăn xong rồi, còn muốn ở lại làm gì nữa. Thật là, sống không cùng nơi, mà chết lại cùng mồ nha!"

Tử Dao tuy rằng tức giận, nhưng do bị chọc giận quá nhiều rồi nên nàng cũng miễn dịch luôn, ngay cả dị trạng cũng lười biểu hiện ra.

"Đường xa như vậy, bây giờ công lực của tôi đã mất, không biết phải đi bao lâu?"Lúc đến, thì ngự kiếm phi hành, phiên nhiên mà tới, lại được thưởng thức cảnh sắc, tuyệt đối không hề mệt mỏi. Nhưng bây giờ, Tử Dao đã cảm thấy lo lắng.

"Sao cô ngu quá vậy, thật sự nghĩ mình là thần tiên hả, dưới đất có xe chạy, trên trời có máy bay, thế nào cũng trở về được, đi thôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp"

Thật sự là bó tay với nhau đầu này, tự nhiên đi lo lắng mấy chuyện trên trời.

Tử Dao không hề tức giận, khẽ nói: "Thông minh lắm sao, cái gì cũng giỏi, không phải chỉ lớn hơn tôi vào tuổi thôi sao, xem tôi mặc thế này, sao có thể ra ngoài gặp người được.

Mấy ngày nay, do không có đồ mặc, nên nàng ta chỉ toàn mặc đồ của hắn, áo không chỉ biến thành váy, mà thật sự là quá rộng, ở cái chổ yên lặng này, thì có thể thông qua không vấn đề, nhưng đi ra ngoài, thật đúng là không cách nào nhìn người.

Đương nhiên, loại quần áo kiểu này có một ưu đãi, chính là làm lộ cảnh sắc thiên nhiên ra, Tiêu Thu Phong cũng được thưởng thức khá nhiều, ít nhất là cặp đùi của nàng, nhẵn nhụi thon dài, rất có sự hấp dẫn của thiên nhiên. Cũng may, ma tính của hắn bị lực lượng tinh mang ngăn trở, nếu không thì thú tính đã nổi lên, chắc chắn là xuân sắc triền miên.

"Với cái tướng của cô như vậy, có gì mà không thể nhìn người, yên tâm, trừ tôi ra sẽ không ai thèm nhìn cô đâu"Tiêu Thu Phong khinh thường bĩu môi. Làm ra vẻ ta là một con người rất quang vinh, làm cho Tử Dao bất đắc dĩ lắc đầu. Cho dù nàng xấu cỡ nào, tối thiểu thì cũng đẹp hơn mấy con nhỏ nước ngoài, còn về phần ngực bự, cho dù có bự đi nữa, thì nhìn cũng giống như dã nhân, chẳng có gì đẹp cả.

"
Ê ê, không phải muốn tôi ôm đó chứ, cô có biết cô nặng lắm không, được rồi, tôi ra ngoài chờ, cô cứ từ từ thu dọn"Mắt thấy nàng ta sắp phát điên, Tiêu Thu Phong vội vã trốn ra ngoài.

Tử Dao khó chịu đứng lên, nhìn trái nhìn phải dáng người của mình, thầm nghĩ: "
Mình mập lắm sao?"

Thật ra thì có trời đất chứng giám, nàng tuyệt đối không mập. Thậm chí không tính là đầy đặn nữa là, dáng người thon dài cân xứng, lung linh trong sáng, mỗi phần cơ hồ đều hoàn mỹ, so sánh với Kinh Trung Nhất Mộng Mộng Thanh Linh thì, Tử Dao tuyệt đối hơn hẳn, đặc biệt trên người nàng không có dính một chút khói lửa nhân gian, làm cho người ta không dám khinh nhờn, cũng bởi vì có ma tính xâm thể, nên Tiêu Thu Phong mới có thể ngang nhiên trước mặt nàng thế này.

Mà bây giờ, ở một nơi xa xôi, Thất Sát đã chuẩn bị hành động.

Dưới Thất Sát có bảy người, bảy người này là đồ đệ của hắn, nhưng trong lòng Thất Sát, bảy người này chỉ là công cụ của hắn.

"Mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, ta không muốn để cho con trai của rồng trở về phương Đông, trừ an toàn của hắn ra, có thể giết bất kỳ kẻ nào"Giờ phút này, vũ khí hình người là điều mà hắn coi trọng nhất, trừ con người đã thức tỉnh kia, ai cũng không quan trọng.

Mà Phá Quân, trong tay cầm cờ đá, tinh quang vừa động, cũng lớn tiếng kêu lên: "
Thổ tài chủ"

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Tham Lang: "
Có chuyện gì, không thấy ta đang ngủ sao?"

"
Ông đi đi, mang Tử Dao về, đường còn lại, cứ để mặc hắn, Tham Lang!"

Nhưng đã không còn nghe thấy âm thanh của Tham Lang, ông ta đã đi, nghẹn nhiều ngày như vậy, giờ phút này có thể động, ông đương nhiên vội vã rồi.

Phá Quân thở dài, nói: "
Vốn định kêu ông cẩn thận Hung Sát Thất Tử, xem ra, là ta nhiều chuyện rồi"

Đi được vài ngày, mỗi ngày đi mấy chục dặm, rồi lại dùng, cô nàng này không đói thì lại khát, sau đó lại mệt mỏi, một chút giác ngộ cũng không có, trừng to mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, ý nói là bị ép buột thôi, hiểu không.

Đi ăn trộm, dù sao hắn cũng không quan tâm, chỉ cần đại tiểu thư này nuốt trôi, thì tội danh đạo tặc đã có người chia sẻ chung.

"
Không muốn ăn cái bánh mỳ này nữa, thật sự khó nuốt quá, tôi muốn ăn hoa quả tươi, còn nữa, mua cho tôi vài bộ đồ, đồ của anh hôi quá, khó ngửi quá"

Tiêu Thu Phong xém chút té xĩu, cô gái này thật đúng là đại tiểu thư, còn sai hắn như người hầu nữa chứ.

Chẳng qua đống đồ này thật sự rất hôi rồi, lúc đó hắn bị nàng ta đuổi giết, làm gì có thời gian mà giặt đồ chứ, cứ lấy đồ trong túi ra mà mặc, sau đó lại đổi, rồi để cho nàng ta mặc, phỏng chừng ít nhất cũng đã mặc qua ba lượt rồi, mà chưa được giặt qua lần nào, thật đúng là làm nàng không thể nhịn được.

"Được, cô là con gái, lão tử không so đo với cô"So với với một người con gái tuyệt đối không phải là đàn ông, hơn nữa, chỉ cần gặp sư phụ của nàng, biết được kiếp trước của mình, hắn mới tiếp tục nhẫn nhịn hầu hạ nàng.

Nhìn Tiêu Thu Phong rời đi, Tử Dao có chút ngẩn người, cuối cùng hai tay nâng cầm, trên mặt đều là mộng ảo nhu tình, khóe miệng nhẹ nhàng mấp máy: "
Sư phụ, xin lỗi, con không thể giết hắn, hắn là người tốt"

Lâu ngày hiểu nhân tâm, đường xa biết mã lực, càng ở chung với người đàn ông này, nàng càng phát hiện ra, trên người của hắn có một cảm giác rất kỳ lạ, hấp dẫn ánh mắt của nàng, làm cho tâm tình bình tĩnh như mặt hồ, giờ phút này như có một hòn đá rớt xuống, lơ đãng xuất hiện vài gợn sóng nhẹ.

Chỉ là, cảm giác này còn rất nhỏ, Tử Dao vẫn chưa chân chính cảm nhận được. Lỗ hỏng tâm tình này, sẽ theo nàng cả đời, mang lại rất nhiều ảnh hưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Muốn ăn trộm hoa quả, chỉ cần tìm đến vài ba cái biệt thự, lục tủ lạnh không phải sẽ dễ dàng sao, chỉ là hắn không hiểu nổi, thoạt nhìn mấy thứ này vừa xấu vừa dở này, tại sao con gái lại thích ăn chứ?

Quần áo cũng mang tới, là thừa cơ hội tiện tay quơ lấy, ngay cả đồ lót cũng không thiếu, phỏng chừng cô nàng tóc vàng nào đó sẽ hận hắn cả đời.

Tử Dao nhìn thấy đồ lót, sắc mặt đỏ bừng lên, thứ đồ chơi này nàng chưa từng mặc qua, không dám nhìn mặt của Tiêu Thu Phong, quát: "Không được nhìn lén!"Rồi ôm quần áo chạy vào sau cây.

Tiêu Thu Phong không có nhàm chán như vậy, tựa vào thân cây, nghỉ ngơi, trong lòng thầm cười trộm, không biết nàng ta có biết dùng thế nào không, nếu không dùng được, có tìm hắn hỗ trợ hay không?

Cho dù không ăn qua thịt heo, thì cũng đã thấy heo chạy, Tử Dao mặc dù chưa mặc qua lần nào, nhưng với sự mẫn cảm trời sinh của con gái, cũng đã rất nhanh đi ra ngoài, híp mắt nhìn người đàn ông đang cười gian xảo này, biết rằng trong đầu hắn nhất định đang suy nghĩ lung tung.

Chẳng qua, thứ đồ chơi này mặc lên người, thật sự rất tốt.

"Này, có thể mở mắt rồi, anh nhìn xem tôi mặc thế này có hợp không!"

Một mùi thơm nhàn nhạt tới, lúc Tiêu Thu Phong mở mắt ra, khuôn mặt tú lệ đó, khóe môi đỏ bừng ấy, nhuộm chút ngượng ngùng, trong ánh mắt hiện rõ sự khát vọng, mong chờ Tiêu Thu Phong khen ngợi, đây là lần đầu tiên nàng mặc quần áo của con gái thành phố.

Tiêu Thu Phong ngơ ngác hỏi: "
Tiểu thư, có thể cho tôi biết phương danh hay không, chúng ta kết bạn đi, chính là loại bạn trai bạn gái đó, có thể nắm tay nhau, cùng nhau lắc lắc"

Đá một cước lại, Tử Dao hờn dỗi quát: "
Không được nói nhảm, nhìn tôi mặc quần áo này có vừa người hay không?"Vấn đề này, rõ như là ánh sáng ban ngày rồi, người ta mặc quần áo vào, là trong lòng hiểu rõ vừa hay không, nàng còn hỏi ngược lại là có vừa hay không mới đau chứ.

Tiêu Thu Phong cười nói: "
Đó là đương nhiên, những nơi nào có bàn tay tôi đi qua, thì tôi sẽ nhớ rõ kích thước, hắc hắc, dù có nhắm mắt lại, cũng có thể dùng tay để cảm giác cơ thể của cô một cách rõ ràng, đương nhiên là không thể sai rồi"Tử Dao mặt đỏ như say rượu vậy, cắn chặt môi lại, khom người xuống cầm kiếm lên, "Xoeng"một tiếng, rút kiếm ra quát lớn: "Tên dâm tặc kia, xem ta giết ngươi!"

Chuyện này, nàng giấu trong lòng, trở thành bí mật. Một người con gái bị người đàn ông sờ mó khắp người, tuy rằng đã nhắm mắt, nhưng tay của hắn đã đi lại trên người mình, cái cảm giác này, vĩnh viễn không bao giờ quên.

Giờ phút này bị nhắc lại, cảm xúc xấu hổ trong lòng nổi lên, đối với nàng mà nói, là thể nghiệm đầu tiên của cuộc sống, cũng là một chuyện tình xấu hổ nhất.

Tiêu Thu Phong nhảy dựng lên, nói: "Ê ê, tôi là ân nhân của cô, là người cho cô cơm áo, cô không được phép đánh tôi, cẩn thận coi chừng trời đánh đó, ê, cô còn..."

Tuy rằng cầm kiếm, nhưng không chút khí lực nào, phỏng chừng cho dù nàng có khỏe lại, thì cũng sẽ không giết hắn, chẳng qua cảm giác ngượng ngùng và tức giận này, thật sự tuyệt vời hơn so với giết chóc trước kia.

Có một số thứ, phát sinh trong lúc dây dưa này, rồi dần dần thay đổi.