Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 540: Tiểu mật




<!-- --> Nhìn bộ dáng không chịu nổi ngượng ngùng của Đinh Mỹ Đình, Tiêu Thu Phong cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu nói: "Mỹ Đình, không cần nói, tâm của em thế nào anh có thể hiểu, nhiều năm như vậy, mọi người đã thừa nhận rồi, anh tin tưởng tấm lòng của em, em chính là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, cái này không chỉ có anh nhận định, người của Tiêu gia đều nhận định"

Đinh Mỹ Đình vui mừng, ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Tiêu đại ca, anh nói thật sao?"

Tiêu Thu Phong gật đầu, Đinh Mỹ Đình lập tức ngượng ngùng nói: "Vậy vì sao anh không muốn em, có phải do em xấu, nên Tiêu đại ca không thích em?"

Tiêu Thu Phong cười nói: "Đương nhiên không phải, Mỹ Đình xinh đẹp như vậy, là đàn ông ai mà không thích,a nh chỉ để cho em có thời gian tự hỏi, không muốn em về sau phải hối hận"

Vẻ mặt kiên định, Đinh Mỹ Đình lập tức cao giọng nói: "Tiêu đại ca, sẽ không, em nhất định sẽ không hối hận, có thể ở bên cạnh anh, là mong ước cả đời của Mỹ Đình"

Từ ngày gặp gỡ Tiêu Thu Phong, mầm móng tình yêu đã sớm nở, trải qua nhiều mây mưa, tan rồi lại họp, Đinh Mỹ Đình cũng đã chịu đựng nhiều rồi, hoạc là, giống như mọi người của Tiêu gia, tình yêu của nàng, đã được khảo nghiệm, đáng được quý trọng.

Nụ cười của Tiêu Thu Phong trở nên xấu xa, nhỏ giọng bên tai nàng, nói: "Mỹ Đình, vậy Tiêu đại ca không khách khí, có tiện nghi mà không chiếm, vậy không phải là đàn ông rồi"

Không có âm thanh, nhưng Đinh Mỹ Đình đã cúi đầu, tựa hồ như đã đồng ý.

Mọi người vào phòng, Lâm Ngọc Hoàn và Ngọc Thiền đang nhỏ to tâm sự với nhau, nhìn ánh mắt các nàng không ngừng hướng về phía Tiêu Thu Phong, cũng biết được nội dung cuộc nói chuyện là gì rồi.

Bởi vì bên cạnh các nàng, Thi Diễm và Chiêu Tuệ vẫn còn mang vẻ mặt rất ủy khuất kìa.

Người nhà gặp nhau, vui vẻ nhất đương nhiên là mấy đứa bé, ôm Tư Giai, Tiêu Thu Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màn của nó, chọc nó cười không dứt, hai tay không ngừng vỗ mặt Tiêu Thu Phong, giọng nói ngây thơ vang lên: "Nước miếng, nước miếng..."Phỏng chừng là ngại người lớn hôn xong rồi, còn lưu lại nước miếng.

Trong nhà có ba đứa trẻ, chỉ có Tư Giai là hiền lành nhất, lần này, Mộ Thiên và Hân Hân, đã quậy muốn banh nhà rồi, nhìn thấy một khối xếp hình kim cương, hai đứa tranh giành không ngừng nghỉ, làm cho Phượng Hề và Triệu Nhược Thần cản nửa ngày mới được, thật sự là hung dữ quá đi!

Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười nói:"Xem ra về sau Tiêu gia lại sinh ra một nữ tướng quân rồi, Hân hân rất có tiềm chất này"

Triệu Nhược Thần bất đắc dĩ nói: "Chị Yên Nguyệt, đừng cười em, tiểu nha đầu này, tính tình rất quật cường, nói cái gì cũng không nghe, sợ rằng về sau khó mà hầu hạ, em chỉ hy vọng nó ngoan một chút, con gái mà, ôn nhu mới là lương đức!"

Lúc này mới cần ôn nhu, hình như hơi bị muộn.

Tiêu Thu Phong nói: "Không sao đâu, chỉ cần nó thích, vậy là được rồi. Làm nữ tướng quân thì có cái gì mà không tốt, chỉ cần ba ba con sống, vậy sẽ không ai dám khi dễ nó đâu"

Nói đến đây, Tiêu Thu Phong đột nhiên nhớ đến Tiểu Phiêu, tiểu tử kia lớn lên ở Trung Đông, sợ rằng sau này sẽ sinh ra một tuyệt thế chiến tướng, thật sự cần phải cho nó về Tiêu gia một thời gian, để cho mọi người tranh thủ chút tình cảm, để tránh ngày sau, anh chị em lại không biết mặt nhau.

"Mẹ, nói cho mẹ biết một tin vui, Thu Nhã, đã sinh cho con một đứa con trai, đã ba tuổi rồi, còn mạnh hơn cả Mộ Thiên, mấy ngày nữa, con sẽ kêu các nàng trở về, để cho cha mẹ nhìn một chút"

Hai người sửng sốt, rồi Tiêu Viễn Hà chửi ầm lên: "Tên tiểu tử thúi này, chuyện lớn như vậy, sao để đến bây giờ mới nói, cháu trai, đây là cháu của cha, cha mặc kệ, ngày mai, không, bây giờ, gọi ngay cho Thu Nhã, mấy năm nay cha chưa gặp nó, con gái nuôi thành dâu, bây giờ đã có luôn cháu trai, lão già này lại chưa từng gặp mặt, thật sự là buồn cười"

Lúc này, Điền Phù cũng không nói giúp hắn, nói: "Việc này, Tiểu Phong làm vậy là không đúng, Trung Đông là chổ nào chứ, để con nít ở đó, tương lại không phải học theo mấy cái xấu đó sao, không được, lập tức mang trở về, các con bận cái gì cũng kệ, hai lão già này rất cần có cháu đó"

Vũ bên cạnh lập tức an ủi: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Tiểu Phiêu ở đó rất tốt, có rất nhiều người thương nó, hơn nữa tiểu gia hỏa này rất thích ứng với Trung Đông, cũng quen sống ở đó, hơn nữa bác đã chiếu cố nó, thương yêu vô cùng, muốn dẫn Tiểu Phiêu về, phải hỏi ý kiến của ông ấy nữa"

Đây chính là cháu trai của bác, có cảm tình đặc biệt, không hề kém hai người lớn Tiêu gia.

Tiêu Viễn Hà nói: "Vậy cũng phải lập tức dẫn về, các con không nghĩ cho Tiểu Phiêu, cũng phải nghĩ cho Thu Nhã, con nghĩ đi, nó một thân là đàn bà, phiêu bạt ở ngoài, không biết nhớ nhà sao, khẳng định là rất nhớ, chỉ là vì chuyện của Tiểu Phong, không nên tiện nói ra, từ khi Thu Nhã đến Trung Đông, cũng đã là năm sáu năm, người ta cũng có cha mẹ vậy"

Cái này vừa nói ra, Tiêu Thu Phong toát ngay mồ hôi lạnh, đúng vậy, Thu Nhã từ khi bị đuổi ra khỏi Lâm gia, đã hơn bảy tám năm chưa về nhà,b ây giờ đã có con luôn rồi, hắn làm chồng, hẳn là phải thỏa mãn một chút cảm xúc của nàng, dẫn nàng về nhà một chuyến.

Phượng Hề cũng mở miệng: "Đúng vậy, Thu Phong, Thu Nhã ở Trung Đông vì chuyện của Long Đằng, làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, anh thật sự nên vì nàng làm những việc đó, lần này đợi nàng ta trở về, anh nên dẫn nàng ta trở lại, để cho Lâm gia biết, năm đó đuổi Thu Nhã ra khỏi nhà, là một quyết định sai lầm như thế nào"

Liễu Yên Hồng cũng kêu lên: "Đúng, đúng, anh rể, những người này, dùng tiền dọa họ, hay dùng người đè chết họ cũng không sao cả, bọn họ rất tự đại"

Chuyện năm đó, chúng nữ đều biết, tựa như Liễu Yên Hồng nhìn Lâm Thu Nhã bi thương bị đuổi ra khỏi gia tộc, có lẽ thoạt nhìn cuộc sống của nàng rất khá, nhưng đây chính là khúc mắc trong lòng, giờ phút này nhớ lại, quả thật chính là sơ sót của Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong gật đầu, nói: "Được rồi, để con thu xếp, để liên hệ với bác một chút, cho Thu Nhã cùng Tiểu Tuyết nhanh chóng trở về"

Người thân gặp nhau, nên thân thiết thì cũng đã thân thiết xong rồi, hai người lớn đưa mắt nhìn về phía Tử Dao, không chỉ hai người này, ngay cả Phượng Hề, trong khoảng thời gian này, cũng lơ đãng liếc nhìn nàng ta vài lần.

Tử Dao cũng khá là đặc iệt, trên người của nàng, tản ra mị lực hồn nhiên và quyến rũ, làm cho nàng thoạt nhìn rất khác thường, nhưng không ai có thể nói ra, cuối cùng là vì sao"

"
Để em, để em, xin long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là tiểu mật mới do anh rể vừa tìm được..."Chưa nói xong, đã có người bị dọa, Điền Phù kinh ngạc lấy tay che ngực.

"
Tiểu Hồng, tiểu nha đầu này muốn bị đánh hả, cái gì mà tiểu mật, con học mấy cái này ở đâu vậy, ăn nói thật khó nghe"Điền Phù nhìn Tử Dao, cũng lên tiếng răn dạy Liễu Yên Hồng, tiểu nha đầu này ở Tiêu gia nhiều năm như vậy, giờ riết cứ như ở nhà, cái gì cũng dám nói.

Tử Dao ngơ ngác hỏi: "
Chị Vũ, tiểu mật là gì vậy?"

Chúng nữ vừa nghe xong, đã che miệng cười, chỉ có Liễu Yên Nguyệt trừng mắt nhìn em gái, nói: Cha mẹ, Tử Dao lớn lên trên một hòn đảo, không biết được thế thái nhân tình, rất nhiều thứ vẫn chưa hiểu được, chẳng qua, nàng đã giúp Thu Phong rất nhiều việc, cho nên bây giờ ở tạm đây"


Thân phận còn chưa xác định, chỉ có thể lấy danh phận bạn ra thôi, còn về những thứ khác, Vũ cũng không nói ra, biết ít thì tốt, không cần phải biết nhiều.

"Tiểu mật là người mà đàn ông thích nhất, để hình dung một người phụ nữ có sức dụ hoặc hoặc xinh đẹp nhất"Ngọc Thiền vừa cười vừa giải thích một cách rất phản khoa học.

Tử Dao nghiêm tức phản bác một câu: "Vậy không thích hợp rồi, trừ Thu Phong ra, tôi không biết người đàn ông nào khác cũng không ai thích tôi"

Không có ai thích nàng, cũng bởi vì Tiêu Thu Phong khống chế hành động của nàng, bằng không với ma khí và mị thái của nàng, đi ra ngoài, sợ rằng sẽ gặp ngay phiền toái lớn, điểm này, chúng nữ đều có thể hiểu được, bởi vì chúng nữ lúc nhìn Tử Dao, đều có một sức dụ hoặc không nói nên lời.

Người già chính là người già, Điền Phù đã ôn hòa lên tiếng: "Tử Dao, không cần sợ, Tiêu gia cái gì không có, nhưng vui vẻ chắc chắn có, con cứ an tâm ở đây, đem nơi này trở thành nhà của mình cũng được"

Người ta chỉ nói khách sáo, nhưng Tử Dao lại rất sổ sàng: "Bá mẫu, con sẽ, sư phụ của con giao con cho Thu phong, nói là muốn con trở thành vợ của hắn, con nhất định sẽ làm cho mình thích ứng"

Loại chuyện này, cho dù là thật, cũng không cần nói ra chứ. Tử Dao trực tiếp nói ra, làm cho hai người lớn trong khoảng thời gian ngắn không thể chấp nhận được. Nhưng không sao cả, chỉ cần thanh niên chúng nó thích là được.

Liễu Yên Hồng nghe xong, lập tức hét to: "Em nói không sai mà, nàng ta kỳ thật là tiểu mật của anh rể..."Vẫn chưa nói xong, thì Tư Giai bị nàng ôm, đã đem quả cam trong tay, nhét vào trong miệng nàng, quả nhiên là con gái ngoan, biết báo thù thay cho cha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Liễu Yên Nguyệt lập tức cười nói: "Xem em còn dám nói lung tung hay không, thấy chưa, Tư Giai không muốn nghe em nói xấu ba ba của nó đó, có nhiều mẹ thương nó, có gì mà không tốt, phải không, Tư Giai của mẹ"

Lời này vào tai chúng nữ, nghe mãi cũng thành thói quen, nhìn vợ Tiêu gia càng lúc càng gia tăng, lúc đầu còn ghen, về sau, cũng miễn dịch luôn. Nhưng lọt vào tai của Tử Dao, thì lại trở thành một sự ngượng ngùng.

Nhưng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Thu Phong, sư phụ của em đến"

Đúng vậy, sau khi Tiêu Thu Phong trở về, khí tức thần kính, đã được Phá Quân cảm nhận, phát lời kêu gọi đến Tử Dao.

Trở về, đương nhiên là muốn gặp mặt tuyệt thế cao thủ này, bản thân đã đột phát lực lượng thần kính, đúng là có ít nhất thần phổ tâm quyết của ông, đừng nói cái khác, ít nhiều gì cũng phải có cảm ơn một câu.