Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 97: Huyết sát




<!-- --> Tiêu Thu Phong lui về sau ba trượng, ổn định thân hình, nhìn ba lão già kia cấp tốc bay về phía ngược lại, hắn không còn lòng dạ nào đuổi theo, bởi vì cái lão điên trước mắt đã lựa chọn sự tự bạo tàn khốc nhất.

Hắn không tránh, bởi vì đã phát động sự tàn sát, làm cho sự khát máu dâng trào lên, nhìn lão già đã bị làn khói đen bao quanh, lạnh lùng cười:"Lão muốn tự bạo sao, ta không cho lão cơ hội này".

Tay trái nâng bàn tay phải lên, một chưởng lực cường đại, hình thành thế Khai Sơn Phách, nhưng loại chưởng lực hùng hậu này trong nháy mắt, đã chuyển hóa thành đao khí, đây chính là tâm đao của Vô Thượng Tâm Pháp.

"Hóa đao…" Theo một tiếng quát nhẹ, khí kình ấy, đã hóa thành đao ảnh, đột nhiên hướng tới chỗ lão già bổ xuống. Những âm thanh "Rắc… rắc…" đã vang lên, giống như tiếng nứt của những tảng băng, và một cái khe quái dị, đã chậm rãi xuất hiện tại chổ đứng của lão già.

"Aaaaa…" Một tiếng kêu thảm thiết làm rung cả trời đất, lão già kia đã bị đao khí vô hình, bổ ra làm đôi, máu tươi phun khắp nơi, khói đen tan biến làm cho thân thể của lão lộ ra dưới ánh mặt trời, thoáng cái ngã xuống, tình trạng tử vong rất là thê thảm.

A Phương và A Cầm chăm chú nhìn những sự kiện này, mặc dù hai nàng đã có rất nhiều kinh nghiệm chém giết, nhưng giờ phút cũng không khỏi lấy tay che miệng, đều cảm thấy buồn nôn, cái cảnh tượng giết chóc này, giống như một cơn ác mộng, từng bước từng bước lưu lại trong tâm trí.

Tứ đại cao thủ Long Tổ, đã đuổi theo ba lão già kia, tình thế nghịch chuyển, lúc đầu bốn người là cao thủ khó ai bì được, thì lúc này đã mất đi cái khí thế hiên ngang đó, đang rất vất vả chống đỡ.

"Để chúng đi!" Giọng nói của Tiêu Thu Phong vang lên, vung tay một cái, cả bốn người đều lập tức lui lại. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ba lão già cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều đến tâm tư Tiêu Thu Phong, thừa dịp đám Dạ Ưng còn đang chần chừ, đã lập tức phi thân bỏ chạy, cái áo choàng màu đen phập phồng trên không rồi cũng dần mất tích sau các tòa cao ốc.

Dâm Tặc hét lớn: "Vì sao lại để chúng đi?"

Tiêu Thu Phong không nhìn hắn, từ tốn chấp tay ra sau lưng, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói: "Chúng không đi cũng chết, mà đi cũng chết. Các người cần gì phải cố sức như vậy, nên dựa vào đám người này mà điều tra một chút đầu mối".

Hành động lần này, có thể nói là hoàn toàn thất bại, kết cục của chúng cũng không cần hoài nghi. Giết bọn chúng, cũng giống như là giúp đối phương giết người diệt khẩu, thật sự là làm điều thừa. Đám người của Ruth, đã theo sau bọn chúng, mặc dù không nhất định hữu dụng, nhưng cũng nên thử một lần.

Trong lòng Dâm Tặc cực kì khó chịu, đường đường là cao thủ Long Tổ, lại phải nghe lời của một tên phong lưu thiếu gia, nhưng khi muốn mở miệng phản bác, thì đã bị Dạ Ưng ngăn lại.

"Cảnh sát sắp đến, nơi này giao lại cho chúng tôi!" Với thân phận hiện giờ của Tiêu Thu Phong, đương nhiên không nên dây dưa vào chuyện này, Dạ Ưng vừa nhắc nhở, Tiêu Thu Phong cũng đã xoay người rời đi.

Đương nhiên lúc hắn rời đi cũng có hai nàng A Phương và A Cầm, còn có bốn vệ sĩ khác. Nhưng thân phận những người này không thể lộ diện, đương nhiên không thể để cho cảnh sát tra vấn. Lúc xảy ra đọ súng, bọn họ đã bị thương hai người, tuy là có thực lực, nhưng thật sự cũng hơi bị xui.

Tiêu Thu Phong cũng không quay về khách sạn Cửu Long, mà chọn một cái khách sạn nhỏ yên tĩnh khác, mặc dù trận chiến đẫm máu này rất thoải mái, nhưng bây giờ, hắn cần biết kết quả của cuộc chiến.

Chẳng qua khi đám Dạ Ưng ra tay, làm hắn thật sự bất ngờ. Một năm trước đây, cái tổ chức này chưa từng nổi lên mặt nước, thật không ngờ bọn họ đã đạt đến trình độ này rồi, thực lực cường đại, tiền tài khổng lồ, còn có những mối quan hệ không lường được, mỗi một cái cũng đủ làm người khác kinh ngạc.

Theo tin tức của Phượng Hề, sau lưng Thiết Huyết Đoàn, tựa hồ cũng có hình bóng của Hắc Dạ.

Hà Hướng Nam có thể ẩn thân tại HongKong mà không bị Phượng Hề cũng như Ruth phát hiện, đương nhiên không phải muốn là làm được, vì nếu Hắc Dạ không giúp hắn, thì không ai có thể giúp hắn.

Một âm thanh khác thường, tiếng bước chân êm ái, cánh cửa được mở nhẹ nhàng, Ruth mặc một cái đầm toàn thân, nhẹ bước vào, trên mặt vẫn mang cái mặt nạ Phong Linh như trước.

"Người của tôi đã bị giết ba, nhưng ở đó, tôi cũng tìm được vài thứ khiến anh hứng thú" Ruth tự mình tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, phong thái như mình chính là chủ nơi đây, tiện tay quăng ra ba bức hình.

Ba thi thể, hoặc là ba vết thương, những vết thương trí mạng, máu tươi đầm đìa, nhưng… những vết thương này đều là vết đao sắc bén, Tiêu Thu Phong liếc nhìn một cái, đây là thủ pháp dụng đao giết người, bọn họ ba năm trước cũng đã thấy qua.

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Là hắn!"

Ruth đã gỡ mặt nạ xuống, một gương mặt kiều diễm xinh đẹp, phát ra nét thành thục hấp dẫn, cho dù mới trải qua chém giết, thì trên mặt nàng vẫn giữ nét ôn nhu vạn chủng.

"Thật đáng tiếc, chỉ tra ra được chổ ở, không tìm được hành tung của hắn, tin chắc rằng hắn đã rời khỏi HongKong" Đối với lời dặn của Tiêu Thu Phong, nàng không thể không hết sức, cho nên ngay cả Lang Khuyển nhiều lần đưa ra nghi vấn, đều được nàng trả lời bằng những cái tát.

"Người khác đâu?" Tiêu Thu Phong lại hỏi, người khác, đương nhiên là ám chỉ Hà Hướng Nam.

Ruth lắc đầu: "Không có tin tức, tên này hình như rất giỏi ngụy trang, hoặc là hắn đã thành một người khác, dựa vào tư liệu của anh, không phát hiện ra gì cả"

Tiêu Thu Phong đương nhiên biết, trong tứ đại công tử của Đông Nam, thì Hà Hướng Nam là một người biết che giấu thân phận nhất, bất quá, hắn có thể tránh khỏi tai mắt của Phượng Hề và Ruth, quả thật không thể xem thường.

Con người thường không sợ súng trước mặt, nhưng lại không đỡ được tên ở sau lưng.

Nếu biết Hà Hướng Nam nguy hiểm, chỉ cần có cơ hội, Tiêu Thu Phong sẽ không để hắn sống.

"Cảm ơn sự hỗ trợ của cô, nơi này đã xong, cô có thể giải quyết việc của mình" Đây là ý tiễn khách, nhưng Ruth không đứng dậy, hai mắt quyến rũ ôn nhu nhìn Tiêu Thu Phong, thản nhiên cười.

"Lúc này vì giúp anh, tôi đã đắc tội với năm tổ chức lớn, còn có cả cái tổ chức Hắc Dạ thần bí kia nữa. Chẳng lẽ không có thù lao, mà chỉ nhận được một câu cảm ơn của anh?"

Tiêu Thu Phong hỏi: "Cô muốn gì?" "Tôi muốn cái mật mã kia" Ruth trả lời không cần suy nghĩ, cái mật mã này quan hệ đến cả một đống tài phú. Dù nắm giữ cả Đồ Thần, tiền của nàng xài cả đời cũng không hết, nhưng những thứ đó, vốn dĩ thuộc về nàng.

Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Yêu cầu này tôi không thể đáp ứng, vì tôi đã nhận lời của hắn, khi nào cô hoàn thành điều kiện mới đựa cho cô. Hơn nữa thời gian của cô cũng không còn nhiều lắm, những thứ này có khả năng thuộc về tôi".

"…" Từ vẻ mặt của Tiêu Thu Phong, nàng không nhìn ra được gì, tức giận nói: "Vậy tôi đáp ứng anh, đưa hết tất cả tiền cho anh, tôi chỉ cần lá thư này, đối với anh cũng không có hại gì".

Tiêu Thu Phong lại lắc đầu, nhưng lần này hắn không nói gì, giống như là xem Ruth không tồn tại trước mặt.

Thấy Tiêu Thu Phong không chút động lòng, Ruth đột nhiên đứng dậy, khoe ra những đường cong hấp dẫn, phong nhũ đầy đặn rung rinh chết người, trên mặt làm ra vẻ khiêu khích.

"Hơn nữa, nếu anh đồng ý, tôi có thể cùng anh một đêm" Nàng tin cái này đã đủ trọng lượng.

"Nếu cô còn bước thêm một bước nào nữa, thì tôi cũng cam đoan với cô, khi cô trở về sẽ trần như nhộng".

Cái này không phải là uy hiếp, vì Tiêu Thu Phong nói được chắc chắn làm được, điểm này, Ruth đã thử qua, lần đó may mắn còn bộ bikini mặc về, vả lại cũng là ban đêm, còn bây giờ ở HongKong, lại là ban ngày, nàng không đủ can đảm để thử.

Nàng không bước tới, cắn chặt môi, xoay người lại đem mặt nạ vào, đột nhiên xoay lại nói: "Tôi sẽ đến Thượng Hải, để xem vị hôn thê của anh xinh đẹp cỡ nào, tên xấu xa, dám phá hủy lòng tự trọng của đàn bà, tôi muốn nhảy lầu".

Tiêu Thu Phong căn bản không để ý đến, người con gái này nếu thực sự nhảy lầu, cũng không thể chết được, nên hắn chẳng lo lắng chút nào.

Đương nhiên, dù nàng đi gặp Liễu Yên Nguyệt, cũng không vấn đề gì. Vì nếu nàng muốn gây bất lợi cho Liễu Yên Nguyệt, thì nàng không thể nào là con gái của Thiên Mệnh, hoặc là, nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt, có thể học được tính cách ôn nhu của người con gái phương đông.

Ruth rời đi, Dạ Ưng đi vào, dường như hắn mang theo cả bầu trời đêm cùng hắn, dù ngoài cửa sổ thì vẫn là ban ngày.

Tiêu Thu Phong vội vã đuổi Ruth đi vì muốn tiếp người bằng hữu này.

Dạ Ưng là cao thủ, thì Ruth cũng là cao thủ, không hơn không kém, nhưng Ruth lại không có cơ hội này. Bất quá nếu bàn về ám sát, thì cho dù là mười Dạ Ưng cũng phải bỏ mạng dưới tay nàng.

Sau một hồi giết chóc, Dạ Ưng đã không giống như bình thường, lâm vào trạng thái tư duy thật sâu. Thế nhưng, trên gương mặt lãnh khốc của hắn, lại nở một nụ cười.

Hắn nói câu đầu tiên, cũng giống như đang trêu tức.

"Tiểu tử ngươi thật là lớn mạng,, thế mà không chết. Dạ Ưng ta thật không thể không bội phục" Đến lúc này rồi mà không đoán ra được thân phận của người này thì hắn căn bản không xứng với những suy nghĩ mẫn cảm của Dạ Ưng.

Tứ đại cao thủ Long Tổ, cũng chỉ có hắn nhận ra.

Tiêu Thu Phong cười một cái, không phủ nhận, từ sau trận đánh hôm nay, thân phận của hắn sẽ có rất nhiều người hoài nghi,nhưng trừ cái người đang đứng trước mặt hắn,còn lại phỏng chừng không ai có thể xác định một cách chính xác...

...Hắn là Ảnh Tử.