Trọng Sinh Em Vẫn Yêu Anh

Chương 6: Ác mộng hay điềm báo??




Buổi tối sau khi ăn xong, An Vũ Phương lại không sợ chết trực tiếp chui vào lồng ngực Mạc Trạch để xem tivi cùng anh, mặt liệt của hắn tuy rằng tỏ ra ghét bỏ mà nói ra vài lời như muốn đuổi cổ ai kia đi, nhưng lại chẳng có hành động gì chẳng hạn muốn xô đẩy cậu ra khỏi thân thể mình. Thế là người nào đó giả vờ mắng cậu vài câu, sau đó liền im lặng xem chương trình tài chính kính tế, mặc cho An Vũ Phương làm loạn trên người mình

Hai người ngồi tại phòng khách đến chín giờ tối, anh nhìn đồng hồ trên tay mình cũng đã đến giờ lên giường thì liền lạnh lùng nói

- Mau đi xuống để tôi còn lên phòng ngủ!!

Cậu vừa nghe nói vậy, liền hí ha hí hứng ôm cánh tay anh đáp

- Đợi em với!! Dù sao anh cũng đã cho em ở tại phòng đó rồi, em cũng lên với anh nha!!!

Vương tổng tài không nói gì, chỉ hừ một tiếng rồi đi luôn, để lại ai kia vừa cười khúc khích vừa đi theo phía sau!!

An Vũ Phương vừa vào phòng  thì bị Mạc Trạch ra lệnh phải đi tắm, bởi vì anh nói rằng anh không thích ai nằm bên cạnh mình mà có mùi hôi

Cậu ngoan ngoãn nghe lời một hai tiến vào phòng tắm, chưa đến hai mươi phút sau liền phóng ra ngoài, nhìn thấy anh đang ngồi trên giường đọc sách, Vũ Phương  liền nhào đến dùng ánh mắt cầu xin nói

- Trạch à ~~ anh sấy tóc cho em có được không??

Vương mặt liệt không thèm nhìn cậu lấy một cái, trực tiếp đáp

- Cậu mơ cao quá rồi đó!! Được voi liền đòi tiên?? Có tin tôi tống cậu về lại phòng cũ không??

An Vũ Phương như chiến sĩ dũng cảm, dùng cằm mình đặt lên đùi Mạc Trạch, tiếp tục năn nỉ

- Đi mà!! Chỉ một lần thôi!! Từ trước đến giờ, ngoài lúc mười bốn tuổi được một anh trai ở trong trại mồ côi ôm vào lòng sấy tóc cho, đến giờ vẫn chưa có ai làm vậy cho em hết đó. Anh giúp em tìm lại cảm giác ấm áp ấy đi mà!!

Anh nhướng mày vì câu nói " anh trai ôm vào lòng sấy tóc cho cậu" liền khó chịu, khuôn miệng cùng sắc mặt vẫn không đổi nói

- Tôi chỉ giúp cậu lần này thôi đấy!! Còn một lần nữa thì tự cút về phòng mình đi

Rồi sau đó đứng lên, từ trong tủ lấy ra một cái máy sấy, chậm rãi sấy tóc cho cậu

An Vũ Phương tất nhiên chỉ là nói dối để lừa anh thôi, chứ ở côi nhi viên cậu không đi sấy khô tóc cho mấy đứa nhỏ thì  thôi đi, ở đâu ra anh trai lo lắng đến từng cọng tóc của mình như lời vừa nói??

Hai người sau làm việc riêng của mình xong cũng liền tắt đèn phòng, thân ai người nấy tự ngủ, nhìn Mạc Trạch quay mặt về phía bên cửa sổ, cậu vẫn không thể ngừng cười được, vì đây là lần đầu tiên được ngủ chung với anh mà, sau này lại kiếm cách để được anh ôm ngủ luôn mới được, chứ nếu bây giờ mà làm vậy, không bị anh sút một phát về lại căn phòng kia mới là lạ à

Đêm khuya, khi cả hai đều đã say giấc ngủ, không hiểu sao Mạc Trạch lại thấy mình như đang đứng ở một góc đối diện với siêu thị gần nhà, khung cảnh lúc đó lại là buổi tối, nhìn đoàn người ùn ùn nối đuôi nhau đi qua đi lại, Mạc Trạch vẫn không thấy có cảm giác kì lạ, bỗng nhiên thân ảnh của An Vũ Phương xuất hiện trong biển người, khuôn mặt cậu buồn chán, cả người thẫn thờ cầm hai túi thức ăn trên tay mà băng qua đường, đột  nhiên anh thấy một chiếc xe điên cuồng lao đến chỗ của An Vũ Phương, cố gắng dùng hết sức bình sinh để muốn kéo cậu khỏi chiếc xe đó thì chợt nhận ra mình chẳng thể chạm vào cậu được, chỉ đành trơ mắt nhìn ai kia nằm dưới bánh xe tải, cả người bị cán nát hết, còn có cả con mắt trợn tròn!! Phải nói đúng hơn là cậu chết không kịp nhắm mắt

Anh bất lực nhìn người đó, cả người như bị hàng ngàn mũi kiêm đâm vào, đau đớn hét lên

- Không!!!

Bỗng nhiên Mạc Trạch giật mình tỉnh dậy thở hồng hộc, cả người đều là đổ hôi, bất giác anh nhìn qua người nằm bên cạnh, thấy cậu vẫn bình yên say ngủ, bấy giờ tim mới nhẹ nhõm lại!!

Thì ra chỉ là một giấc mơ!! Nhưng tại sao lại có cảm giác chân thật đến thế nhỉ?? Anh bỗng nhiên lời nói An Vũ Phương từng nói vu vơ rằng

- Nếu em chết thì thế nào??

Mạc Trạch cảm thấy có điều gì kì lạ ở cậu, cứ có cảm giác như Phương đang giấu anh một chuyện điều gì đó to lớn lắm thì phải??

Dựa theo ánh sáng của vầng trăng đang chiếu trên mặt cậu,sau đó lại không biết tự lúc nào, cả người của Mạc Trạch liền nhẹ nhàng nằm xuống, xích lại gần người kia, lén lút ôm cậu vào lòng, cảm nhận được hơi thở cùng tiếng đập của người trong lòng, anh mới có thể yên tâm nhắm mắt ngủ, cánh tay dùng lực ôm chặt An Vũ Phương hơn, đoạn thì thầm

- Phương!! Cậu nhất định không được bỏ tôi đâu đấy!! Cậu đã hứa ở bên tôi thì nhất định không được rút lại lời nói đó!!