Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 18: Chương 18





- --------------------
- -------------
- --------------------------
Cận Văn Lễ vội vội vàng vàng đưa cô đến bệnh viện.

"Sâu răng, hiện tại bị nhiễm trùng, trước thoa chút thuốc cho bớt sưng, hai ngày nữa đến khám lại."
Bác sĩ dùng máy móc kiểm tra một lát mới đứng dậy nói với Cận Văn Lễ.

"Kia đau như thế không có biện pháp gì sao!" Cận Văn Lễ vừa nghe liền nóng nảy.

"Không phải là bôi thuốc sao, nhất định có thể giảm bớt." bác sĩ cũng nói.

Cận Văn Lễ đành dẫn cô về, trên đường cẩn thận hỏi:
"Còn đau như trước không?"
Cô lắc lăc đầu:
"Vốn là đau, nhưng vừa rồi bác sĩ cho thuốc, hiện tại cảm giác không đau lắm, anh lần tới đừng loạn nghe người ta nói bừa mà lấy em ra làm thí nghiệm đó!"
Cận Văn Lễ cười làm lành:
"Anh đây không phải loạn quá mà làm bậy sao, hiện em có muốn ăn chút cháo nóng không?"
"Không muốn, trong miệng toàn vị thuốc, không muốn ăn gì cả, vẫn là về nhà đi."
"Kia cũng được, trở về nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật tốt."
Cận Văn Lễ đạp xe chở cô đến đầu hẻm, nhìn cô đi khuất mới rời đi.

Cô về nhà lên tiếng chào hào ba mẹ thì liền về phòng, mẹ cũng biết cô khó chịu, lại không thể ăn này nọ nên cũng liền tùy cô.

Buổi chiều khoảng 4 giờ, nhà cô có khách đến.

"Dì hảo, con gọi là Hầu Quý Nghĩa, là bạn tốt của Văn Lễ nhà ở bên kia phố, dì gọi con Hầu tử là được, con nghe tẩu...!à không, Thủy Thanh bị đau răng nên muốn đến thăm xem thế nào."
Hầu Quý Nghĩa bị Cận Văn Lễ răng dạy một trận, cho nên mới xách hai cân điểm tâm không mời mà tự đến Diệp gia, xem như nhận lỗi.

"Thủy Thanh vẫn còn ngủ, mấy ngày rồi đều không ngủ yên giấc, răng đau cũng không thể ăn gì." Mẹ cô thập phần khách khí, căn bản không muốn cùng người bên cạnh Cận Văn Lễ tới.

Hầu Quý Nghĩa chỉ cười: "Vậy cứ để Thủy Thanh ngủ đi ạ, điểm tâm này nhuyễn không cần phải nhai, con không quấy rầy nữa, con về đây."
Nói xong cũng không đợi bà mở miệng, để điểm tâm lên bàn rồi xoay người rời đi.Mẹ cô chỉ có thể bất đắt dĩ thở dài.

Lại qua hai ngày, cô cùng đơn vị xin phép nghỉ nửa ngày, buổi chiều cùng Cận Văn Lễ đến bệnh viện.

Lúc này bác sĩ thống khoái nói:
" Răng này có khả năng phải nhổ, nhưng tôi đề nghị trước nên trám đi, nếu nhổ phải trồng răng giả rất mất công."cô nhìn nhìn Cận Văn Lễ hỏi:
"Anh nói em nên làm cái nào?"
"Vẫn là trám đi, lại nói răng thật của mình lúc nào cũng tốt hơn, nhổ thì rất đau a."
Cô gật gật đầu đồng ý, lại hỏi bác sĩ:
"Kia trám có đau không bác sĩ." Bản thân cô kiếp trước không có cái tật xấu này, cũng không biết bây giờ sao lại như vậy.

"Không đau, bất quá thời điểm chích thuốc tê sẽ đau một chút, chịu đựng chút là được."
Cận Văn Lễ bên cạnh nghe được:
"Ai, em sợ đau như vậy, khó trách ngày đó đau đến phát khóc,aizzz."
Bác sĩ cũng đùa:
"Xem cậu than thở này, người không biết còn tưởng người đau là cậu đó.

Cận Văn Lễ nhíu mày:
"Thật đúng là không bằng làm tôi đau đi, đáng tiếc không thể làm thay được."
"Cậu thương bạn gái thật nha." bác sĩ nói xong liền chuẩn bị dụng cụ.


Cận Văn Lễ xem một loạt các loại dụng cụ nào là cái nhíp, mũi khoan, rồi máy móc nhỏ linh tinh gì đó, một cái so với một cái, càng nhìn càng lo lắng cô sẽ sợ hãi,bắt đầu an ủi:
"Thủy Thanh, em đừng sợ, anh đã xem qua rồi, một chút cũng không đau, mấy dụng cụ này với quả táo đều giống nhau, hơi lạnh."
Cô cười:
"Thần kinh đều đau chết, em còn sợ cái gì, anh đừng có khẩn trương."
Miệng nói nhưng trong lòng cũng tò mò sao mấy dụng cụ đó lại so sánh với trái táo, cô cũng muốn thử xem.

Tiếng dụng cụ xèo xèo vang lên, cô há miệng to đúng là khổ không thể nói, khóe mắt còn chảy thành hàng, kia lời Cận Văn Lễ nói một chút cũng không đáng tin, bản thân thế mà bị hắn lừa!
"Một cái răng khác của cô cũng hỏng rồi, vừa vặn lúc này cùng nhau trám, cho nên khó tránh khỏi đụng đến tủy răng cùng dây thần kinh bên trong, cô chịu đựng một chút, vì cái này chích thuốc tê cũng không đáng."
Bác sĩ thấy cô nước mắt chảy ròng, liền tạm dừng một chút mới tiếp tục làm.

Cô nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, chịu đựng cơn đau bén nhọn bất chợt xuất hiện, mỗi khi đụng tới dây thần kinh đều không khỏi hàm hồ kêu rên, Cận Văn Lễ kéo tay liên tiếp an ủi cô.

Cuối cùng cũng chịu đựng xong, cô cả người đầy mồ hôi, nghe bác sĩ dặn dăm ba ngày lại đến tái khám lại, cô đáp ứng rồi từ trên ghế đi xuống.

Chờ ra khỏi bệnh viện, thời điểm đi lấy xe muốn nói cảm ơn Cận Văn Lễ một tiếng, kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hoảng, chỉ thấy Cận Văn Lễ sắc mặt tái nhợt, vành mắt hồng hồng, liền hỏi hắn:
"Anh làm sao vậy chỗ nào không thoải mái? Vừa rồi trong bệnh viện sao không khám thử xem."
Cận Văn Lễ hít một hơi thật sâu lắc đầu:
"Anh không có chuyện gì, chỉ là trong lòng khó chịu, em vừa rồi đau thành như vậy, anh lai không có biện pháp hỗ trợ, đều tại anh không tốt."
"Này cùng anh có quan hệ gì, cũng không phải anh làm em bị đau răng, anh nha, chỉ cần lần tới đừng có mà nói nhảm, đau liền đau đi, còn gạt em nói cái gì mà giống như ăn quả táo, làm em một chút chuẩn bị cũng không có."
Cô thấy bộ dáng Cận Văn Lễ vừa cảm động vừa buồn cười.

"Đã biết, thực ra anh nói thế để em đừng sợ....."
Hắn có điểm nói không được nữa, đôi mắt đỏ đỏ, cúi đầu tiếp tục dẫn xe, hắn xem cô phải chịu tội như thế trong lòng liền chịu không nổi.

Người này như thế nào cùng con nít giống hệt nhau, cô ở phía sao cảm thán cười, sau đó đi lên nói:
"Trước đừng trở về, tìm chỗ nào ngồi giải sầu đi."
"Được, em muốn đi chỗ nào?"
"Ân,...!hay là qua đường sắt bên kia đi." Đường sắt hai bên đều là hoa hoa cỏ cỏ, vừa có phong cảnh lại còn mát mẻ.

Cận Văn Lễ đáp ứng, chở cô đến thẳng bên đó.

Đến nơi, hai người tìm chỗ đất trống sạch sẽ ngồi xuống, cô nhìn hoa hoa cỏ cỏ xung quanh, bất chợt còn có vài chú bướm cùng chuồn chuồn đậu ở mặt tên.
Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh cô bình tâm mà hưởng thụ phong cảnh sau nhiều năm như thế, trong lòng thật sự không khỏi cảm khái một chút, lại nhìn nhìn Cận Văn Lễ cảm xúc sa sút kế bên,nhịn không được mà trêu hắn một câu:
"Anh một người đàn ông, như thế nào lại lề mề như vậy, em đều không có việc gì, anh ở đó sầu mi khổ sở cái gì?"
"Anh chính là giận bản thân mình, không có giúp ích được gì mà còn quấy rối thêm chuyện nữa."
"Tại sao anh lại có thể nói như vậy chứ, anh là có lòng tốt vì em mà, chẳng lẽ lần tới em có chuyện gì, anh sẽ không lo lắng nghĩ biện pháp giúp em sao?"
Cận Văn Lễ bực mình lắc đầu:
"Tốt nhất em về sau bình an mọi chuyện đều không có, nếu thật có chuyện gì anh trước cũng tìm hiểu thật rõ ràng,quyết không làm trở hại, không giúp ích được gì!"
Cô không nghĩ tới mình còn cảm thấy có một ngày Cận Văn Lễ đáng yêu như thế, xem Cận Văn Lễ ở đằng kia tự tức giận bản thân thật đúng là hiếm lạ, nhịn không được liền nghiêng người tiến lên ở trên mặt hắn hôn hôn một chút:
"Đừng nóng giận nữa!"
Cận Văn Lễ trên người run run, giống như bị điện giật quay đầu nhìn cô chằm chằm.

"Anh như thế nào nhìn em như thế, trông rất dọa người." cô lui về sau hai bước.

"Anh cũng muốn hôn hôn em." Cận Văn Lễ thanh âm trầm thấp còn có chút căng thẳng.

"Được".

Cô đem mặt đưa qua.

"Không phải hôn mặt."

Cô sủng sốt một chút, trong nháy mắt cùng Cận Văn Lễ đối mặt, người này không phải là muốn hôn môi mình chứ?
"Thủy Thanh, cho anh hôn em đi, dù sao nơi này cũng không có người, chỉ một chút thôi." Cận Văn Lễ tinh thần tỉnh táo, vừa xin vừa cầu cô.

Cô kịp phản ứng, cười cười nhắm mắt không nói, vừa không nói đáp ứng cũng không nói phản đối.

"Thủy Thanh? Thủy Thanh, đến cùng là có được không a?" Cận Văn Lễ gấp đến độ vò đầu bức tai.

Cô vẫn nhắm mắt, nửa ngày mới nói:
"Em không phải là vẫn luôn nhắm mắt sao, là chính anh chỉ lo dong dài."
Cận Văn Lễ nghe xong mừng rỡ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương nhìn hai cánh môi màu đỏ nhat, từ từ đến gần áp môi mình lên.

Cô cũng khẩn trương, chính là qua một hồi lâu mới phát giác, Cận Văn Lễ chỉ đem môi mình dán lên môi cô,nhiều nhất là trằn trọc hôn, hút vài cái, trong lòng bỗng chốc liền mềm nhũn, Nguyệt Anhm nhân này đối với mình quả thật rất tỉ mỉ.

Vì sự thương tiếc này, cô đặc biệt nhớ Cận Văn Lễ đối mình tốt như nào, thế là kéo ra chút khoảng cách hỏi: "Anh sợ vị thuốc không?"
Cận Văn Lễ như người uống say mà mắt nữa mở nữa khép, mông lung lắc lắc đầu:
"Không sợ".

"Kia đến lượt em hôn anh đi." Cô lớn mật đề nghị.

Cận Văn Lễ ánh mắt lập tức trừng lớn, như không thể tin nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô.

"Anh ngốc sao, nhắm mắt lại."
Cận Văn Lễ lập tức liền nhắm mắt lại, chờ cô đưa đến tận cửa.

Môi đỏ mọng từ từ tiến lên, đầu tiên là hôn, duyệt vài cái trên môi hắn, sau đó liền hạ quyết tâm, vươn lưỡi vào trong quét một vòng trong miệng hắn.

Cận Văn Lễ đầu oanh oanh một tiếng nổ tung, bên tai ông ông, cả khuôn mặt đều hồng hồng như có thể nhỏ ra máu, nắm thật chặt hai bả vai cô, một cử động nhỏ cũng không dám, thẳng đến cảm thấy sự mềm mại của đầu lưỡi cô cùng hắn đụng chạm mới xem như kịp phản ứng lại, lập tức dùng lực lớn nhất đem cô ôm vào lòng, có hình có dáng hôn ngược lại.

Cô đẩy Cận Văn Lễ ra, thấy hai cúc áo sơmi đã bị tháo ra, tim thình thình đập không ngừng, thở dốc nói:
"Anh được một tấc muốn tiến một thước, có phải hay không?"
Cận Văn Lễ cười giống như mèo ăn được ăn vụng, thò tay qua cài lại nút áo cho cô:
"Vợ, lá gan em khi nào lại lớn như thế, từ chỗ nào học được?"
Cô nhướn mi cười khẽ:
"không phải do thích anh sao, anh đối với em tốt như vậy, em kìm lòng không được liền làm như vậy!"
"Anh đây là tích được cái phúc đức gì, có thể làm em đồng ý làm bạn gái của anh.

Vợ, anh thề với em, nếu anh đối xử với em có chút không tốt nào, anh liền chết không được tử tế, anh, anh liền trực tiếp bị xe lửa đâm chết!"
Cận Văn Lễ bây giờ là hận không thể lấy dao chém mấy cái trên thân thể để cô thấy được quyết tâm của hắn.

Cô kha khách cười không ngừng:
"Anh nói gì thế, nếu anh đối với em không tốt, chúng ta cùng lắm thì tách ra thôi, có ai mà không thể sống nếu thiếu người kia chứ."
"Anh không thể thiếu em, tách ra khỏi em anh liền thực không sống nổi.

Cận Văn Lễ nửa quỳ trước mặt cô, lại một phen thề thốt, sau đó lại hôn hôn cô, cách áo sơ mi sờ sờ không buông tay thắt lưng rồi xuống eo.

Cô nhìn bao nhiêu cao hứng liền cũng mặc kệ hắn, thẳng đến trên môi có chút đau đớn mới đẩy hắn ra.

"Anh xem môi em có phải sưng lên hay không?" cô kêu Cận Văn Lễ xem giúp mình.

Cận Văn Lễ ôm mặt cô tặc cười:

"Cũng không hẳn là sưng chỉ là có chút đỏ, nhìn càng đẹp mắt."
"Cút đi, đau lắm, có ai không dứt như anh không?" Cô đứng lên.

Cận Văn Lễ cũng đứng lên, phủi bụi trên quần áo cô, cũng cười:
"Anh đây không phải là mối tình đầu sao, nên mới không khống chế tốt bản thân."
Cô cũng bị chọc cười: "Miệng đầy vị thuốc, anh cũng hôn xuống được."
"Anh chỉ biết nước miếng của vợ anh thật ngọt, rất ngọt rất ngọt, anh có mua cho em bộ váy,sau em không mặc? Em cứ mặc đi, đừng cứ để dành, em mặc vào khẳng định đẹp mắt, đến lúc đó anh lại lấy xe chở em ra ngoài, làm tức chết đám cẩu độc thân kia."
Cô không định nói cho hắn biết trước kia căn bản không tính toán làm bạn gái hắn nên không tính toán mặc cái váy đó:
"chờ tuần sau rồi mặc, bình thường đi làm đều phải đổi sang đồng phục làm việc, hơn nữa trong xưởng nơi nơi đều là mực in, mặc váy sẽ bị dơ."
"Được, chỉ cần em mặc anh liền cao hứng." Cận Văn Lễ nắm nắm tay cô, chở về nhà.

Người nhà cô tự nhiên biết Cận Văn Lễ chở cô đi bệnh viện khám, cũng biết người bên ngoài hiện đem chuyện hai người là đối tượng truyền đi ồn ào huyên náo khắp nơi, bình thường đi ra ngoài mẹ cô còn bị người ngăn lại hỏi chuyện của con gái, đương nhiên là càng nhiều người ôm thái độ đồng tình, việc này thực ra đều có thể chịu đựng, chính là chỗ đối tượng của anh ba cô biết chuyện rất không vừa lòng, cùng anh cô gặp mặt có chút ý tứ muốn đổi ý, cái này thật đúng là nhà cô đứng ngồi không yên, không biết khi nào cô cùng Cận Văn Lễ tách ra.

Cô thì nghĩ, kiếp trước anh ba cùng nhị tẩu bởi vì lễ hỏi không thỏa thuận được mà nhà mẹ đẻ chị dâu kéo thời gian thật dài, sau này nếu không phải nhị tẩu tuổi cũng đã lớn không thể đợi thêm thì thật đúng là có thể không nhất định cùng anh ba cô kết hôn, hai người sau khi kết hôn cũng thường xuyên cãi nhau, đến 40 tuổi mới có đứa nhỏ, kết quả lúc đó anh ba cô nghỉ việc rồi thất nghiệp, nhị tẩu Nguyệt Anh liền bỏ đứa nhỏ lại cùng anh ba cô ly hôn.
Ấn theo lý thì thực ra cô không muốn anh ba cô lặp lại cuộc hôn nhân như thế, nhưng cô cũng biết mình không nên quá mức có lòng tham, hơn nữa nếu Nguyệt Anh thật không cùng anh ba cô kết hôn, kia cháu cô Tiểu Viễn không phải cũng không thấy được!
Cô thật ra có một ý tưởng, kiếp trước anh ba cô là vì không có tiền nên nhị tẩu mới ly hôn, nếu kiếp này cô thay đổi vận mệnh của mình, thì chưa hẳn nhị tẩu sẽ ly hôn anh trai cô.

Huống hồ người Trương gia bọn họ cũng không phải là nhất định muốn cô cùng Cận Văn Lễ phải tách ra mới đồng ý hôn sự, người nhà họ Trương luôn tham tiền, làm không tốt thật đúng là cho bọn họ mượn cơ hội để "công phu sư tử ngoạm", cô cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

"Thủy Thanh, trong lòng em có việc à?" Đi trên đường, Cận Văn Lễ thấy cô ở phía sau mãi không nói câu nào liền hỏi.

Cô cũng không giấu diếm mà nói:
" Đối tượng của anh ba em bởi vì thanh danh em có chút không tốt, muốn cùng anh ba em tách ra, em muốn thương lượng chuyện này với anh, người nhà họ Trương này rất thích chiếm tiện nghi, em nghĩ muốn bớt chút thời gian nói chuyện với chị ấy, đem cái xe anh cho em để đưa lễ hỏi cho chị ấy, phỏng chừng là có thể."
"Xe đạp kia rất khó mua, trừ em ra anh luyến tiếc cho người khác.

Như vậy đi, anh lại tìm cho cô ta một chiếc mới, không cần em quan tâm, cô ta tên là gì,nhà của cô ta ở đâu, em nói với anh, anh đến xử lí cho." Cận Văn Lễ mới không muốn cô bị ủy khuất.

"Anh hỏi thăm cái này làm gì, em có thể cùng anh nói, nhưng anh không được đi quấy rối nhà người ta, rồi đem sự tình càng rối."
Cô sợ Cận Văn Lễ là đi Trương gia đùa giỡn nhà người ta, nên nói trước cho hắn.

Cận Văn Lễ cười nói:
"Anh cũng không phải là ngốc tử, anh nếu làm như vậy,em còn có thể ở cùng anh sao? Anh nhất định sẽ giúp anh ba em cưới được nàng dâu, đến lúc đó mẹ em cũng sẽ đổi mới cách nhìn về anh, nhất cử lưỡng tiện."
Sau đó, cô âm thầm tìm Trương Nguyệt Anh nói rõ với cô ấy chuyện cô cùng Cận Văn Lễ, cũng giải thích Cận Văn Lễ không phải người xấu, tiếp lại lộ ra nhà cô có thể gia tăng lễ hỏi, hỏi cô ấy có thể cứu vãn chuyện hôn sự cùng anh ba cô không.

"Thủy Thanh, thực ra chị cũng rất thưởng thức anh ba của em, bất quá em cũng biết chị không có quyền quyết định chuyện này, cũng không lay chuyển được người trong nhà, nếu em đã thành tâm thành ý nói như vậy, chị đây cũng tranh thủ một hồi, chờ về nhà cùng ba mẹ nói chuyện lại, chị cũng hi vọng chúng ta có duyên trở thành người một nhà." Trương Nguyệt Anh vừa nghe nói lễ hỏi có thể gia tăng, lập tức sửa lại lời nói.

Cô nghe xong mỉm cười: "Vậy được, chị Nguyệt Anh, chị trở về cùng người nhà thương lượng đi, nếu việc có thể thành, đến lúc đó chị muốn cái gì thì đề xuất, ba mẹ em nếu làm khó dễ, chị cũng không cần lo lắng còn có em ở đây"
Trương Nguyệt Anh nghe xong liên tục nói cảm tạ, cô ta biết cách làm người của Diệp Thủy Thanh, nói chuyện trước giờ đều có chừng mực, bản thân cô cũng không sợ bị lừa, dù sao không thấy này nọ liền không kết hôn cũng không sao,
Quả nhiên không đến mấy ngày, anh ba cô đem tin tức về, người Trương gia trừ bỏ yêu cầu có máy may, xe đạp, radio cùng đồng hồ, trát phấn, phòng riêng, gia cụ cũng phải là đồ mới, giường, áo bành tô, bàn ghế còn muốn kiện vải nỉ.

"Nghe nhà họ muốn cái này muốn cái nọ, cũng không nghe nhà cô ta chuẩn bị cái gì, mẹ nghe ý tứ kia như là đồ cưới cùng lễ hỏi đều biến thành của nhà chúng ta đặt mua hết?"
Mẹ cô nghe nói xong liền bị chọc tức, Trương gia này thật không biết đủ, gả con gái còn muốn đem nhà người khác thành bần cùng.

Anh ba cô cũng khó xử:
"Nguyệt Anh nói cô ấy cũng không có biện pháp, cũng biết nhà chúng ta khó khăn, nếu không coi như bỏ đi."
"Sao có thể bỏ đi, con cùng cô ta qua lại thời gian dài như thế? Nhà họ chịu gả thì được rồi, đồ này nọ thì nghĩ biện pháp là được, chúng ta dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ không để con không kết được!" Ba cô vừa hút thuốc vừa nói.

Mẹ cô thở dài:
"Đập nồi bán sắt cũng không đổi được tiền, hiện tại trước cứ kêu Thắng Chí tìm người đem phòng nó thu thập tốt, quét nước sơn trang trí lại cũng vừa vặn."
"Còn tìm người, kia không phải lại tiêu tiền sao, những thứ đó cứ để thời gian rảnh kêu Thắng Cường cùng chúng ta hỗ trợ trang trí sửa chữa lại.

Còn nói chờ Thủy Thanh kết hôn mua cho nó cái xe đạp mới làm đồ cưới đâu, như thế rất có thể là cái gì cũng không có!" Ba cô suy nghĩ thay cô nói.

Cô cười đi qua:
"Ba, xe đạp của con không phải có sẵn rồi sao, trước cứ lo cho anh ba trước đi, con không vội, nhà chúng ta trang trí sửa chữa phòng sợ làm không tốt, đến lúc đó nhà chị Nguyệt Anh không thích thì phải làm sao, vẫn là tìm người làm đi."
Ba cô vừa nghe liền đem tàn thuốc ném xuống đất: "Nói sau đi."
Đầu tuần, ba cô gọi hai anh ra ngoài mua nước sơn, sau lại nghiên cứu sửa phòng lại như thế nào, thu xếp xong lại muốn ra cửa, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào, không bao lâu thì có người gõ cửa.

Anh hai cô đi mở cửa, liền thấy Cận Văn Lễ đứng ở ngoài cười nói:
"Anh hai cũng ở nhà sao, mọi người đi vào đi."
Anh cô đứng một bên nhìn Cận Văn Lễ chỉ huy 7,8 người hướng trong viện nhà mình chuyển đồ đạc.


"Em nghe Thủy Thanh nói, nhà mình muốn sửa soạn lại phòng ở, em có quen mấy cái hảo huynh đện này, Tiểu Tôn nhà hắn chính là làm cái này, việc này giao cho hắn liền thỏa đáng, còn mấy món đồ gỗ em cũng đã tìm người làm giúp, đều là gỗ tốt, nhưng không biết sơn màu gì, vẫn là chờ anh ba đến tự mình chọn màu đi.

Mặt khác giường em còn chưa cho người đóng, vì không biết kích cỡ như thế nào, một lát thương lượng lại, qua nửa tháng là có thể hoàn thành, qua 11 kết hôn là vừa lúc, một chút cũng không chậm trễ."
Cận Văn Lễ nói xong liền bắt đầu bận rộn trong ngoài, làm người chuyển cái này, chuyển cái nọ.

Ai nói 11 kết hôn? Người nhà cô như nắm mộng, hia mặt nhìn nhau nhất thời quên cả ngăn cản Cận Văn Lễ.

Cuối cùng vẫn là mẹ cô phản ứng lại trước:
"Cậu làm cái gì vậy, nhà chúng tôi không cần cậu hỗ trợ."
"Dì à, con biết dì không muốn nhận cái nhân tình này của con, những thứ này không phải con cho không anh ba, trước cứ chờ anh ấy kết hôn trước rồi từ từ trả lại ccho con cũng được, hôn sự quan trọng hơn!"
"Mẹ, trước cứ nhận đi, dù gì này nọ mình cũng phải làm, không cần cũng không có chỗ bỏ." Cô khuyện mẹ.

Xem những thứ này phải dùng gấp, anh cô muốn nói không động tâm là giả, do dự mãi rốt cuộc không nhịn được nói:
"Văn Lễ, tiền tôi khẳng định sẽ trả cho cậu, phần nhân tình này tôi cũng nhận, nhưng cậu không thể lấy chuyện hôn sự của Thủy Thanh để ép.

"Ai, anh ba, anh nói gì thế, em thật ra không có nửa điểm ý tứ gì khác, còn xe đạp tuy rằng chiếc của Thủy Thanh tốt nhưng cũng là đại bài tử vĩnh cửu, không thích hợp nữ chạy." (không biết đoạn này nói gì nữa.......cứu tui, cứu tui.....)
Anh ba cô lập tức nói:
"Như này là được rồi, cô ấy sao có thể cùng Thủy Thanh so, cảm ơn cậu."
Mẹ cô trong lòng cũng suy nghĩ, nhưng anh cô đã đồng ý, bản thân cũng không tốt nói cái gì nữa, nhìn bên kia mọi người đã bắt đầu khởi công làm, nên chỉ đành nhị xuống, xoay người đi vào phòng, mắt không thấy tâm không phiền.

Thừa dịp mọi người đều đang bận, Cận Văn Lễ nháy mắt ra hiệu cho cô đi ra ngoài cùng mình, cô đành tìm cớ rồi cùng Cận Văn Lễ một trước một sau đi ra ngoài.

"Em hỏi anh, ai cùng anh nói anh ba em ngày 11 sẽ kết hôn? Anh hẳn là nhầm rồi." Cô vừa đi ra liền hỏi Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ kéo cô vào ngõ cục phía sau, trực tiếp ôm cô đặt lên bức tường thấp rồi hung hăng hôn xuống, hai người quấn quích nửa ngày mới thở hổn hển tách ra một chút.

"Vợ, chúng ta khi nào mới có thể kết hôn, anh mỗi ngày buổi tối đều mơ thấy em, muốn em muốn đến chết." Cận Văn Lễ vừa nói lâu lâu lại cọ xát vào cô.

Cô liếc hắn một cái:
"Em hỏi anh đó, sao anh không nói, cả ngày chỉ nghĩ chuyện không đứng đắn."
"Như thế nào mà không đứng đắn, kết hôn sinh con vốn là chuyện nhân sinh đại sự, lúc cần đứng đắn anh tự nhiên sẽ làm.

Anh ba em khẳng định ngày 11 có thể kết hôn, anh đã đi nhà Trương gia nghe ngóng, nếu không sao có thể biết được chứ!"
Cô nhìn Cận Văn Lễ không nói, thẳng đến khi hắn cúi đầu muốn hôn mình cô mới đẩy hắn ra nói: "Là anh, anh đi nhà Trương gia bức nhà họ ngày 11 kết hôn đi!"
Cận Văn Lễ hắc hắc nở nụ cười:
"Anh không có ép họ, anh chỉ nói nếu cô ấy chịu ngày 11 kết hôn, anh sẽ làm cho cô ta thêm một bộ thùng gỗ, nếu sau ngày 11 liền không có thêm gì cả, người nhà họ vừa nghe xong liền đáp ứng, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ cùng anh của em nói chuyện."
"Anh cũng thật quá xấu rồi, sau lại tính kế người khác."
"Anh còn không phải là vì em, anh ba em kết hôn sớm một chút, hai chúng ta liền có chút hi vọng, anh mất rất nhiều công sức mới mời được những người này đến giúp, em như thế nào lại không khen anh mấy câu chứ?"
Cô biết là Cận Văn Lễ muốn cô chủ động hôn hắn.

Cô cắn cắn môi, hướng ngõ nhỏ nhìn nhìn, xác nhận không có ai mới kéo cổ Cận Văn Lễ đến gần, hôn hôn lên.

Tiếu Nguyệt Ba tựa vào bức tường ở ngõ cụt nấp, trong lòng đau đến không thở nổi, Diệp Thủy Thanh này đúng là hạ lưu, đồ hồ ly tinh, nguyên lai là dùng thủ đoạn hạ lưu này câu dẫn Cận Văn Lễ, thật sự là không biết xấu hổ.
Bản thân cô tuyệt không thể để Cận Văn Lễ mắc mưu mà bị lừa như thế!
Mẹ và ba cô ở trong phòng, ai cũng không muốn nói chuyện, nghe bên ngoài làm việc khí thế ngất trời,nhịn không được thở dài.

"Ba nó à, ông nối hiện tại phải làm sao, Cận Văn Lễ là hướng đến Thủy Thanh mới giúp Thắng Chí, Thắng Chí này cũng thật không có mắt nhìn, chỉ lo bản thân cưới vợ, cũng không ngẫm đến tương lai của em gái nó."
Ba cô khụ khụ hai tiếng mới nói: "Cận Văn Lễ dù sao cũng đã giúp chúng ta, tôi nói bà này, sau này cũng nên đối xử tử tế với hắn một chút."
"Ông nói lời này là có ý tứ gì, chẳng lẽ thật đúng là muốn cho Thủy Thanh gả cho hắn?"
"Tôi không phải có ý tứ này, xem Cận Văn Lễ hiện tại nói đến cùng là người không có công việc đàng hoàng, tôi là nói muốn tách tụi nó ra chỉ có thể ủy khuất Thủy Thanh nhà chúng ta, làm cho con nha đầu này nếm chút khổ sở cũng tốt."
Bà cái hiểu cái không hỏi:
"Tôi như thế nào không hiểu, ý ông đến cùng là gì?"
"Ý của tôi là chúng ta khuyên không được Thủy Thanh cái đứa nhỏ này, chỉ đành đến đơn vị nó, tìm lãnh đạo nhà máy để làm công tác tư tưởng cho nó, mất mặt thì cứ mất mặt đi."
Bà kinh ngạc phát ngốc nửa ngày, này nếu tìm đơn vị, thì thật không còn mặt mũi, chính là ngẫm lại tương lai của con gái, bà đành hạ quyết tâm, lau nước mắt nói:
"Cứ làm như thế đi!"
- ------------------
Ôi yeee luôn....!hơn 5000 chữ.......!bấm liệt bàn phím nacapuu luôn mọe nó rùi.....!!!!
ấn ⭐ ⭐ ⭐ nheeeee!!!!.