Trọng Sinh Làm Lão Bà Của Anh Ấy

Chương 8




Nhược Hi lái xe trên đường nhưng tâm trí lơ đãng suýt vượt đèn đỏ.

“Nhược Hi tập trung!”

Abun ung dung ngồi trên ghế phụ nói. Cô vừa nhìn thấy nó bèn lập tức phàn nàn.

“Abun ngươi không phải là thần hộ mệnh của ta sao? Tại sao đêm qua ngươi không cứu ta mà lại để cho Lục Cảnh Ngôn đưa ta đi?”

Abun vẫy tay trước bất lực ( nó lắc bàn chân trước của mình).

“Nhược Hi từ xưa đến nay đều là anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi chỉ là hiệp sĩ, cư nhiên sẽ đứng sang một bên. Nhưng ta đoán rằng đêm qua cô rất thích đi!”

Cô nghe vậy mặt bốc hoả, con mèo chết tiệt này quá trơ trẽn rồi.

“Abun ngươi vậy mà dám nhìn trộm. Tại sao ngươi không thấy xấu hổ mà còn có thể thốt ra những lời như thế?”

“Nhược Hi tôi không cố ý đâu. Tôi vẫn là một đứa trẻ. Tôi dám cam đoan sẽ không có lần sau!”

Cô nghe vậy mới hài lòng, nhìn Abun với vẻ mặt đắc chí rồi đưa tay sờ vào đầu nó.

“Khoan đã, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho cô đây. Tôi đã lưu bức ảnh cỡ lớn của Lâm Trà Nhu trên máy tính của cô, tuỳ ý cô sử dụng. Và chắc chắn một điều là Lâm Đông Thành nhất định sẽ lại đòi tiền cô, lần này cô nhất định phải từ chối ông ta. Nhớ kĩ không được phụ lòng tôi.”

Abun nói rồi biến mất trong không khí. Lần này Nhược Hi đã không còn ngạc nhiên nữa. Nó là thần hộ mệnh, ra vào không chút dấu vết là chuyện bình thường.

Trên thực tế nếu không có Abun nhắc nhở cô chắc chắn một lần nữa lại bị Lâm Đông Thành điều khiển. Trở lại căn hộ, Nghiêu Mễ với vẻ mặt lo lắng khi vừa thấy bóng dáng của cô.

“Tiểu Hi, tối hôm qua em thế nào rồi? Lúc chị đến đã không còn thấy ai trong phòng, gọi điện thoại cả đêm cũng không thấy em trả lời.”

Điện thoại? Nhược Hi cầm điện thoại lên và xem xét thì thấy rằng điện thoại đã tắt nguồn. Cô bật điện thoại lên thì thấy có cả chục cuộc gọi nhỡ của Nghiêu Mễ.

Có thể là Cảnh Ngôn nghĩ rằng nhạc chuông gây phiền nhiễu cho cô nên đã cố tình tắt đi. Người đàn ông này cũng quá là chu đáo rồi đi.

Sau khi vào cửa, cô kêu Nghiêu Mễ ngồi xuống ghế sô pha rồi rót cho chị ấy một cốc nước nóng để làm ấm dạ dày. Nhược Hi trưng lên bộ mặt tội lỗi rồi nói:

“Chị Nghiêu, thực xin lỗi vì đã làm chị lo lắng. Hôm qua là Cảnh Ngôn đã đưa em đi.”

Biết rằng cô không sao, Nghiêu Mễ liền cảm thấy nhẹ nhõm nhưng khi nghe thấy Nhược Hi nhắc đến tên Cảnh Ngôn, ngọn lửa hóng hớt chuyện trong mắt liền bùng cháy.

“Vậy thì hai người...”

“Không, không có chuyện gì xảy ra cả. Anh ấy chỉ đưa em đến phòng khác rồi rời đi thôi.”

Ánh mắt Nghiêu Mễ nửa tin nửa ngờ nhìn Nhược Hi đang lúng túng đỏ mặt nhưng cũng không thắc mắc gì nữa, trực tiếp đi vào vấn đề công việc.

“Vậy còn Lâm Đông Thành, em có dự định gì không?”

“Tất cả những gì ông ta muốn là tiền nhưng bây giờ em sẽ không để ông ta được như ý nguyện nữa.”

Sống lại kiếp này cô không còn là Lâm Nhược Hi ngu ngốc bị đe doạ và tính kế nữa, chưa kể lần này Abun còn đặc biệt ra lệnh.

Nghiêu Mễ nghĩ rằng cô đang cố giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, đang định nói vài lời an ủi thì một hồi chuông điện thoại vang lên.

“Tôi muốn tiền! Tôi muốn tiền! Tôi muốn tiền!...”

Cô nhăn mặt rồi cầm nó lên.

“Lâm Nhược Hi.”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lâm Đông Thành gằn từng chữ gọi tên cô. Nhược Hi nhanh nhẹn bỏ xa điện thoại ra khỏi tai. Cô bỏ qua sự tức giận của ông ta, cố ý hỏi nhỏ:

“Cha, gọi cho con có chuyện gì vậy?”

Thấy cô có vẻ bối rối, ông ta tức giận mắng:

“Mày thật không biết xấu hổ! Lâm thị suýt bị mày làm cho phá sản. Nếu mày không bỏ ra 50 triệu để bù lại vốn cho công ty, tao sẽ lập tức đốt đi những món đồ mẹ mày để lại.”

Nghe Lâm Đông Thành đe doạ, Nhược Hi vẫn tỉnh bơ.

“Cha rất cần tiền nên sẽ không dám động vào đồ của mẹ con đâu!”

Ông ta mặt lại càng đỏ bừng khi nghe cô nói, thở hổn hển, tức giận chửi rủa:

“Lâm Nhược Hi mày cứng cánh rồi. Đồ con gái bất hiếu, sao mày dám thách thức tao. Khụ khụ...mày cứ chờ đấy cho tao...”

Trước khi để ông ta nói xong, cô đã nở nụ khinh bỉ rồi ngắt lời:

“Lâm Đông Thành, ngày hôm qua ông coi tôi như một món đồ chơi, quan hệ của chúng ta đã hoàn toàn bị cắt đứt rồi! Nhưng tôi vẫn sẽ mềm lòng mà cho ông một cơ hội. Trong vòng một tháng ông nên suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc bản thân muốn Lâm thị sụp đổ hay là trả lại đồ vật của mẹ tôi về với chủ của nó.”