Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 27: Thay đổi




Cố Giai kỳ thật cũng rất liều mạng.

Đây là nơi duy nhất đồng ý thu nhận cô, những người khác thì tránh cô còn không kịp, cái đội bị cô hận như cục ghèn trong mắt đã thu lưu cô. Cho dù không có lương tâm những cũng sẽ thấy áy náy.

Mà những người khác cũng nhận ra Cố Giai thay đổi.

Thiếu nữ luôn hống hách này đỡ bụng ngồi ở trên giường, có người bước vào lều báo cáo thì liền mỉm cười đầy thiện ý, còn sẽ nhẹ giọng chào hỏi. Không còn một chút bộ dáng pháo súng nữa, cả người cứ như đã thăng hoa.

Bản thân Mục Siêu là thầy thuốc, tuy không phải khoa phụ sản, nhưng tram sông đổ về một biển. Nhìn bụng Cố Giai. Cậu xác định nói cho cô biết, cô mang thai. Nhưng dưới tay luôn có thứ gì đó cứ nhích tới nhích lui, vốn là không muốn nói cho cô gái nhỏ này, nhưng biểu tình của đối phương một bộ hiểu rõ, nên cậu biết rằng cô ấy đã sớm rõ ràng.

Có lẽ là mang một quái vật.

Mục Siêu nghĩ vậy, nhưng bất kỳ ai cũng không có quyền lợi mang theo ác ý đoán trước một sinh mệnh còn chưa chào đời. Cái đó gọi là “nhân chi sơ, tính bản thiện”. Nhìn Cố Giai mỗi ngày mỗi ngày đều ôm bụng rất ôn nhu, mọi người cũng vui vẻ nhìn họ.

…..

Đối với việc giúp đỡ cho kế hoạch hạ bệ Cố Kim Nguyên của Chu Nguyên, Cố Giai tỏ vẻ không cần thiết. Cô càng ngày càng gầy, có đôi khi đứa nhỏ trong bụng máy động, khiến cho phản ứng của cô cũng mãnh liệt hơn. Người dần ốm yếu, cho dù dưỡng thế nào cũng không xong. Bộ dáng cứ như cái chết sắp đến, làm người ta sợ hãi.

Ứơc chừng biết đại nạn của mình sắp tới, Cố Giai muốn sinh đứa nhỏ ra. Cùng Mục Siêu thương lượng ổn, nếu là quái vật, sẽ giết nó. Nếu là trẻ con thật, liền giữ lại, không nghĩ đến việc bản thân nuôi nấng hay là giao cho một người tốt nuôi dưỡng, đều không cần. Cô biết sau khi sinh đứa nhỏ xong đại khái bản thân cũng không sống nỗi.

Bụng Cố Giai càng ngày càng lớn, bọn họ đều rõ, sản kỳ là trong mấy ngày này.

…..

Đem Cố Giai đẩy vào phòng sanh. Đó là nơi bọn họ chỉ đơn giản dựng nên. Chung quanh vài người ngồi, đều là phụ nữ, nhưng thần sắc ai cũng nghiêm túc. Những cô gái này vì có tâm đồng tình nên phụ trách việc phán định đứa nhỏ sanh ra là quái vật hay là nhâm loại. Đều là dị năng giả. Làm phụ nữ các cô có quyền trông giữ nơi này.

Cùng lúc đó, Cố gia đã náo loạn rối tung.

Cố Kim Nguyên phái người đi kiểm tra nơi bọn họ ban đầu vứt bỏ Cố Giai nhưng lại không có gì ở đó nữa. Không người, không bao tải, không vết máu. Cố Giai bị người cứu đi hay là chạy trốn được đối với Cố Kim Nguyên đều là một một tai họa ngầm.

“Tìm! Nhanh đi tìm cho tao!” Ông ta đi qua đi lại trong phòng khách rộng lớn. “Còn có trại của dân tị nạn nữa! Lần lượt lục soát hết cho tao! Cứ nói có thứ gì đó trà trộn vào là được! Tìm không thấy thì bọn mày đi chết đi.” Thu Lâm vỗ vỗ tay ông trấn an. Thân hình mập mạp ngồi trên sô pha bởi vì gấp gáp mà run run.

Ở góc độ của Thu Lâm, ả nhìn thấy rõ ràng thịt béo trên mặt Cố Kim Nguyên rung động không ngừng. Vốn mang thai, phản ứng có thai rất mạnh khiến Thu Lâm ức chế không được cảm giác nô mửa trong người, muốn chạy vào WC, bị Cố Kim Nguyên kéo tay giữ lại.

Người đàn ông này không tiếp tục che giấu sự tàn nhẫn của ông ta. Một bàn tay nắm chặt lấy tay Thu Lâm, một tay thì bóp lấy cổ cô ả: “Ngay đến cả mày cũng muốn phản bội tao hả? Mày cư nhiên dám đi?!”

Thu Lâm chân chính cảm nhận được sự uy hiếp từ cái chết, dạ dày sôi lên, rất khó chịu, mà mệnh môn trên cỏ bị người ta uy hiếp làm cho ả nhất thời quên đi. Nước mắt rơi rớt xuống, khóc đến lê hoa đái vũ. Liều mạng lắc đầu, còn giãy dụa. Thân thể không chỉ một lần đụng tới khuỷu tay Cố Kim Nguyên. Ả muốn nhắc nhỏ ông ta, ả là dựng phụ mà căn cứ coi trọng!

“Anh quên là em còn đang có thai.” Khóe miệng tên đàn ông cong lên gượng gạo. Buông Thu Lâm ra. Nhìn ả chạy về phía WC mà nở nụ cười khó lường.

Thu Lâm vô cùng hối hận. Thật sự hối hận.

Người đàn ông này không giống bề ngoài của ông ta, hồ đồ lại hay đắn đo. Ả quên rằng, người đã trèo lên đến vị trí này thì làm sao có khả năng bị một minh tinh nho nhỏ chế trụ. Nhìn bản thân trong gương, lớp trang điểm chảy ra, tóc tán loạn, muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Từ khi nào mà ả lại chật vật như vậy? Mang theo sự giãy dụa yếu ớt cùng bất lực.

Dùng nước lạnh tát mạnh vào mặt, ả cần yên lặng một chút, có lẽ đã đến lúc giao dịch cùng người kia rồi.

Hiện giờ, hẳn chưa muộn.

Xoa mặt một phen, lau hết mỹ phẩm còn sót trên mặt, không để ý khuôn mặt dưới lực mạnh chà lau khiến da thịt đỏ lừ. Nhìn dung nhan của mình, lấy ra đống đồ trang điểm thật vất vả tìm được ở mạt thế này. Một chút từng tý kẽ mi vẽ mắt. Tạo cho bộ dáng bản thân vốn đã đẹp càng thêm tinh xảo. Cô ả nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng của mình.

Nếu như Cố Kim Nguyên bị chèn ép, như vậy đồng đảng như ả đây, khẳng định sẽ khổ sở. Cho dù có thai, cũng sẽ sau khi xong con xong thì liền bị vứt bỏ ngay….

Cố Kim Nguyên, ông bất nhân thì đừng trách tôi đây bất nghĩa.

…..

Bụng Cố Giai so với người mười tháng mang thai không có gì khác nhau. Người ta mang bụng bầu mười tháng, cô chỉ hoài không đến mười ngày.

Bác sĩ cùng thiết bị đều chuẩn bị sẵn sàng. Mấy thứ này là bọn họ lấy từ một bệnh việc mang đến. Tang thi trong bệnh việc cũng đã rời rạc không nhiều lắm. Thỉnh thoảng sẽ có tang thi cấp E nhưng vẫn thoải mái giết được.

Sanh mổ, giao phẫu thuật màu bạc trắng cầm trong tay, Mục Siêu làm việc vô cùng chuyên chú cẩn thân.

…..

Phẫu thuật bên trong còn đàn diễn ra, đám đàn ông ở lều trại khác thì bắt đầu thương lượng đối sách.

Quân sư của Lôi Đình phân tích, rất ăn ý lựa chọn Chu Nguyên. Vì thế Giản Thành liền đại biểu cho Chu Nguyên, với Thẩm Sâm, Lôi Đình ngồi cùng một bàn, có chút giống ba phương hội đàm, nhưng ba tên đàn ông này còn mang theo trợ thủ của mình. Chu Hà là một, Kiều Viễn một người, Quân sư một bên, đại biểu trong đội một người cũng không mang theo. Đương nhiên, trừ bỏ bản thân Lôi Đình chính là một tên đại ngu ngốc.

Cố Kim Nguyên phái người lục soát từng gian là một việc làm bí mật, nhưng “Lôi Đình” là xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên sự tình này nọ đều có tình báo.

“Tuy rằng hiện giờ chưa lục soát đến chỗ chúng ta, nhưng vẫn cần chuẩn bị sẵn sàng. May mắn Cố Giai đã sinh. Bằng không chờ đến lúc đó chúng ta lấy gì để chẹ đậy một người đang lớn bụng đây.” Thẩm mặt than không thích cùng tình địch và tên ngốc nói chuyện, vì thế toàn bộ cuộc tọa đàm đều là Kiều Viễn múa mép. Thẩm Sâm ngồi ở một bên đem sự tình mấu chốt rồi đưa ra đề nghị. Thuận tiện quan sát năng lực của em rể mình.

Kiều Viễn không biết bản thân chỉ là muốn trước mặt người thân duy nhất của Thẩm Lộ biểu hiện hoàn hảo một phen, về sau liền bị Thẩm Sâm trực tiếp giao việc làm nhân viên chuyên việc ngoại giao. Sau đó các loại sinh hoạt về sau nữa, lâm vào tình trạng bận bịu trao đổi chăm sóc người đủ loại. Càng lúc càng thêm phúc hắc, khiến cho con đường phản công của Thẩm Lộ càng lúc càng xa xôi…..

“Vậy đứa nhỏ đó các người tính sao đây?”

Kiều Viễn nhìn thoáng qua Thẩm Sâm. “Nếu nó quả thật là một đứa nhỏ, như vậy bọn tôi sẽ thay mặt nhận nuôi.” Từ góc độ của Thẩm Sâm nghĩ, đứa bé chắc hẳn không phải người thường, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến công kích Cố Gia lần đó của 006.

“Trước không nói đến chuyện đứa nhỏ, Chu Nguyên lên được thì các người chuẩn bị đi sao?” Lôi lão đại tùy tiện tựa lưng vào ghế ngồi, “ ‘Lôi Đình’ sẽ không ở đây mãi. Dựa theo kế hoạch hoàn hảo của Tiểu Cảnh và Quân sư, chúng tôi phải đi phương Bắc tìm người thân của đội viên.”

Thẩm Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn Lôi lão đại. Người này đối với đàn em cùng bạn bè chân thành không chút che giấu. Ngược lại làm tăng thêm vài phần hảo cảm.

Mọi người đang nói. Một tiếng trẻ con khóc vang. Tiếng khóc rất khỏe, nếu không phải trước đó Quân sư dùng tinh thần lực tạo ra một lá chắn, tiếng khóc của sơ sinh đã sớm báo cho bên ngoài biết. Vậy thì Cố Kim Nguyên sẽ tìm theo ngọn nguồn mà đến.

“Là con trai, không phải quái vật.” Mục Siêu lại đây nói. Còn nhẹ nhàng thở ra. Suy nghĩ của cậu về Cố Giai cải biến không ít, một sinh mệnh hiếm hoi như thế mà biến mất dù có bác sĩ, Mục Siêu đã nhìn sinh ly tử biệt nhiều vậy cũng có chút chịu không nổi.

-

“Cố Giai sao rồi?”

“Trước mắt cô ấy không có việc gì. Nhưng giống như chúng ta đã đoán trước đó, đứa nhỏ hầu như hấp thu toàn bộ dinh dưỡng từ cô ấy, ở Cố gia cô ấy cũng không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, cho nên thân thể gầy yếu, ngay đến cả xương cốt đều rất giòn.” Mục Siêu cực kỳ mệt, tuy trận giải phẫu này không tốn quá nhiều thời gian, nhưng tinh thần căng chặt quá độ khiến cho cả người cậu đều nhức nhói. “Tuy nhiên bé con đó có chút không giống nhân loại. Ngược lại càng giống thú hơn.”

Bọn họ không biết là, khi ở viện nghiên cứu, 006 bị thụ tinh với một nhân công, mà căn bản nhìn bề ngoài nó thì không nhận ra. Vết thương được vẽ ra trên người Cố Giai thật chất đã sớm tính tốt. 006 đối với đứa con sắp sanh không tý tình cảm, bởi vì nó là kết hợp gen cùng với một nhân công. Nếu như được sinh ra cũng sẽ là ngoại tộc như bọn họ mà thôi. Quái vật đó, cũng chính là phó sở trưởng rất coi trọng đứa nhỏ trong bụng 006, đây là duy nhất xuất hiện dưới dạng phôi thai.

Cho nên nó không dùng hệ thống khống chế não của 006. Nhưng cũng làm cho nó không biết được rằng đối phương đã sớm chuẩn bị chủ ý, không cần đứa nhỏ này. Cố Giai là một chuyển tiếp, sống được hay chết, đều xem tâm ý của Cố Giai. Vốn chỉ muốn trừng phạt cái con nhóc miệng tiện này, nhưng thời điểm trùng rết bị hất ra, nó liền nghĩ tới tìm một thân thể hoài thai mới. Phôi thai bị nén lại vô cùng nhỏ, đặt trong bụng Cố Giai. Mà miệng vết thương trước bụng vẫn không tốt lên là vì phôi thai đó hấp thu dinh dưỡng vượt ngưỡng.

…….

Đứa nhỏ được sinh ra. Cố Giai lập tức hôn mê.

Tần Miên ôm bé con, đứa nhỏ là hợp gien với loài mèo, cụ thể là gì, bọn họ cũng không biết, chỉ là thông qua tai mèo cùng đuôi thú nhìn ra mà thôi. Những chỗ khác cùng trẻ con loài người không khác nhau chút nào. Đem tâm một đám cô nương độc thân thành niên đều nhũn như nước. Tiểu thụ tai mèo! Manh quá đi à! (dường như có gì đó không đúng Σ(`д′*ノ)ノ)

Mục Siêu là cha nuôi thứ nhất của đứa nhỏ, tất nhiên muốn học ôm trẻ con.

Mà một khắc khi Thẩm Sâm ôm lấy đứa nhỏ, trình độ cứng còng đó làm cho mọi người xem cái là hiểu.

…….

Không nói đến bên đây vui vẻ khoan khoái vì có một bé bánh bao.

Điều tra của Cố Kim Nguyên toàn bộ dừng bước tại khu người thường, nhưng vẫn chưa tìm được thân ảnh của Cố Giai. Vốn là tóc trên đầu chỉ còn hơn nửa nay lại càng rụng thêm lợi hại.

Hiện tại hành động của ông ta càng lúc càng nhiều. Ông ta tự bảo vệ mình còn khó khăn. Không biết Chu Nguyên muốn cho ông ta một kích như thế nào.  

Hai ngày sau, cấp trên quyết định mở một hội nghị quan trọng.

Mắt phải của Cố Kim Nguyên nháy cả ngày, tận lực an ủi bản thân là sẽ không có chuyện gì, nhưng khi mặc tây trang thì tay vẫn cứ run rẩy. Vốn là thân thể ông ta to béo làm cho đống nút cài chặt áo hiện tại ngược lại có chút cảm giác trống rỗng, có thể biết rằng ông ta đến tột cùng là lo lắng cho vị trí khó giữa của bản thân mình đến thế nào.

Trong phòng họp đều là người ông ta đã gặp qua, có trước kia hướng ông ta khom lưng uốn gối, có người căn bản không muốn thấy ông ta. Đến lúc này, nhóm người phe ông ta cứ cúi đầu không dám trực tiếp nhìn ông ta, nhóm khác thì trong mắt không chút che giấu cảm xúc vui sướng khi thấy người gặp họa.

Cố Kim Nguyên đột nhiên muốn trông thấy đứa con còn chưa sinh ra kia của mình. Nó là huyết thống của ông có lẽ cuối cùng sẽ không phản bội ông ta.

“Tôi đề nghị, khai trừ chức vụ Cố bộ trưởng, những hành động của Cố bộ trưởng gây bất lợi với sự phát triển tốt đẹp của căn cứ. Hơn nữa chính tay giết thân nhân, quá mức tàn nhẫn, không phải một người tốt có thể dẫn dắt mọi người.” Chu Nguyên không phải người đầu tiên lên tiếng, mà là một thân tín từng đi theo Cố Kim Nguyên!

Cố Kim Nguyên trừng mắt nhìn tên đàn ông lúc trước luôn dùng mọi cách lấy lòng ông ta. Nói không nên lời.

Chu Nguyên gật đầu với cấp dưới, từng phần từng phần tài liệu được phát đến trước mặt mỗi người, giấy trắng mực đen, rõ ràng nói rằng Cố Kim Nguyên vứt bỏ hành động chuẩn tắc của căn cứ. 

“Lão Chu, những thứ này, cần phải chú ý đến chứng cớ chứ.” Cổ họng ông ta đã khô ran. Nói ra đều trầm khàn vô cùng. “Con gái tôi vốn dĩ là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên bị nhiễm virus! Thứ đó đâu phải virus tầm thường gì! Con bé lúc trở về cũng đã bắt đầu phát tán, có bảo mẫu của nó chứng minh! Sao có thể nói tôi tự tay giết chết con gái mình hả? Con bé vì tương lai của căn cứ không tiếc sinh mạng của mình, mà có cơ sở là lão Cố tôi đây, phục vụ cho B thị lâu như vậy, hiện tại tá mạ giết lừa (X: ý tứ là vứt bỏ) lương tâm của các người không có trở ngại sao?” Diễn thì phải diễn cho trót. Ông ta sớm đã rõ đạo lý này, thân hình mập mạp vì kích động, làm cho đám mỡ trên người đều rung chuyển theo, hai mắt bị thịt che hết nửa giờ đã đỏ lừ cả lên. Cứ như giận dữ quá mức vậy.

Một ít người khe khẽ thì thầm thảo luận, bọn họ thật ra đang bàn lại những cống hiến đóng góp của Cố Kim Nguyên, hiện giờ có người bởi vì ông ta nói mà có hơi lưỡng lự.

“Ông đây là nói chính ông tự tay vứt bỏ đứa con gái ruột thịt của mình hử? Nói cách khác là ông không có gì để giải thích.” Chu Nguyên tựa lưng vào ghế dựa, bình tĩnh mà tự tin. Không khỏi làm cho Cố Kim Nguyên nghĩ đến ông trước kia, cũng luôn bày mưu nghĩ kế như thế. Dến tột cùng là vì sao, khiến ông ta biến thành bộ dạng chật vật như hiện giờ?  

“Ba ba” vỗ hai lần. Đánh gãy câu mà Cố Kim Nguyên định nói.

Cửa lớn phòng họp mở ra.

Hai nữ binh dìu một người phụ nữ ốm yếu đến mức cơ hồ không ra hình người bước vào. Cố Kim Nguyên càng nhìn càng thấy người phụ nữ kia rất quen mắt. Đúng là con gái ruột của ông, Cố Giai. Chẳng qua lúc này Cố Giai không còn cái bụng lớn vì mang thai nữa. Nhưng vẫn gầy đến không nhận ra.

“Nếu ông nói con gái ông bị nhiễm virus, vậy vì sao cô ta caofn bộ dáng của con người? Hơn nữa cô ta là được cấp dưới của tôi tìm được ở một nhà xưởng bỏ hoang. Nếu như chậm một bước thì sẽ bị tang thi giết chết.” Chu Nguyên đứng lên, tự mình dìu đỡ Cố Giai. “Cô có phải con gái ông ta không?”

“Mày nói bậy!” Cố Kim Nguyên đột nhiên kích động đứng lên. “Nó không phải con gái tao! Con gái tao chết rồi! Mày đừng tưởng là tìm được một thế thân thì có thể che đậy được sự thật! Tao nói mày biết Chu Nguyên, tao có chứng cứ!”

Một người đàn bà trung niên được đưa tới, đồng thời còn có một cỗ thi thể của tang thi đã bị cắt mất đầu.

“Tôi, tôi làm chứng, đây mới là cô chủ.” Người đàn bà nhìn cũng không dám nhìn cái thi thể đó, hay nên nói bà ta không dám nhìn Cố Giai. “Đây là quần áo cô chủ mặc khi trở về. Bởi vì biến dị, cho nên ông chủ giết tiểu thư!”

Lúc Cố Giai trở về, rất nhiều người đều tận mắt trông thấy. Trên người cô quả thật là mặc bộ đồ đó, trên tay là trang sức quen thuộc của Cố Giai bọn họ biết rõ. Cố Giai là một cô gái ngay đến cả khi là mạt thế vẫn rất chú ý cách ăn mặc. Bởi vậy, ánh mắt mọi người nhìn Chu Nguyên đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.

“Cha, người thật sự không cần con nữa ư?” Cố Giai bỗng nhiên ngẩng đầu. “Vì sao, vì cái gì chứ! Chỉ vì con bị thương nên đã không còn giá trị lợi dụng nữa sao?”

Biểu lộ của Cố Giai rất chân thật, cô vẫn luôn muốn hỏi, lúc này đã đem toàn bộ nói ra.

“Tôi còn một nhân chứng.” Chu Nguyên đánh gãy suy nghĩ của mọi người. Cố Kim Nguyên nhanh chóng ngẫm nghĩ xem còn ai là cá lọt lưới. Đột nhiên, ông ta trừng lớn mắt, ông ta đã đoán được người còn có thể bị Chu Nguyên lợi dụng.

Lúc này, một người phụ nữ bụng to bước vào cửa, khuôn mặt tiều tụy, mắt rưng rức nước nhìn mọi người trong phòng họp.

Tác giả có lời muốn nói: ╮( ̄▽ ̄ “)╭ chương sau sẽ lần nữa bước lên hành trình!

Thuận tiện!

Biểu tượng của đội ngũ cũng sẽ xuất hiện!

Chính là miêu tiểu thụ!

Chương sau sẽ có tên là ~