Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 34: Khu huấn luyện mô phỏng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Học viên bất an chờ lệnh tập hợp thẳng đến rạng sáng vẫn không thấy động tĩnh, cảm xúc thả lỏng liền cảm thấy buồn ngủ, vừa mới chợp mắt nghỉ ngơi, liền bị một chậu nước tạt tới lạnh thấu tim. Ngay cả Sân Mộc cũng chưa kịp tránh, nước lạnh mang hàn khí dán lên quần áo, Sân Mộc mặt vô biểu tình nhìn người máy đối diện, trong mắt nổi lên ngọn lửa.

Sân Mộc xụ mặt đi tới sân huấn luyện, đôi mắt mang theo hung quang nhìn Phàn Diệp. Thấy Sân Mộc toàn thân ướt sũng, Phàn Diệp trong lòng "lộp bộp" một tiếng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Động tĩnh của người máy không nhỏ, theo lý mà nói Sân Mộc sẽ không bị trúng chiêu. Đây chính là nước có thêm băng, đứa nhỏ này sẽ bị không đông lạnh đi.

Phàn Diệp lo lắng trong lòng, mặt lại theo thói quen đen lại nhìn học viên đã tập hợp. Toàn thể học viên tập hợp, Phàn Diệp giơ tay nhìn thời gian khó có được không trực tiếp mở miệng răn dạy.

"Học viên mười người một tổ tản ra!" Phàn Diệp ra lệnh.

Tuy không biết Phàn Diệp lại muốn làm ra chuyện xấu gì, nhưng mà kinh nghiệm nhiều ngày nói cho mọi người biết, nếu muốn ít đau khổ, mỗi một câu huấn luyện viên nói ra chính là quân lệnh. Học viên ở sau lưng còn đặt cho Phàn Diệp một cái biệt hiệu, gọi là Hậu Bá.

Mười người một tổ tản ra, một bên bốn huấn luyện viên đi đến trước máy dụng cụ bắt đầu thao tác, trên sân huấn luyện dần dần bao phủ một đạo năng lượng, năng lượng chụp xuống số liệu mô phỏng bắt đầu hình thành địa hình núi rừng.

"Là sân huấn luyện giả thuyết." Bách An Ngưng nhỏ giọng mở miệng. "Cùng số liệu mô phỏng trong kỳ khảo hạch tân sinh tương tự, nhưng phạm vi nhỏ nên khu vực cố định sẽ không thể biến hóa, sẽ không có sinh vật có lực sát thương, là khu mô phỏng trường quân đội chủ yếu dùng để huấn luyện tân sinh cách sinh tồn."

Trác Khải Bảo nghe được táp lưỡi "Bách An Ngưng, mấy thứ đồ của quân đội ngươi hiểu biết thật rõ a."

Bách An Ngưng nhấp môi không nói chuyện nữa, Sân Mộc liếc nhìn Bách An Ngưng một cái, tiếp tục đem lực chú ý đặt lên khu mô phỏng.

Phàn Diệp tiến lên giới thiệu "Sân huấn luyện giả thuyết, đây là nội dung huấn luyện kế tiếp của chúng ta. Ta chỉ nói qua một lần, mọi người nghe rõ."

"Trước tiên học viên tiến vào mười phút, mười phút sau sẽ có năm huấn luyện viên đảm nhận vai trò thợ săn tiến vào bắt đầu săn giết." Phàn Diệp giơ súng kim loại trong tay. "Súng cảm ứng không có lực sát thương, tuy rằng không chết được nhưng bắn vào trên người cũng sẽ rất đau. Mười lăm người đầu tiên bị bắn trúng 20 phát, lập tức đào thải!"

"Tiến vào khu mô phỏng không cho phép kết đội mà đi, không cho phép giúp đỡ nhau, chỉ được hành động một mình. Trong lúc huấn luyện không cho phép sử dụng dị năng, một khi phát hiện, trực tiếp khai trừ.

"Này không công bằng!" Một học viên phản bác. "Các người là quân nhân, chúng ta chỉ là học viên bình thường, căn bản không có khả năng tránh thoát săn giết của các người."

"Cho nên là hai mươi phát." Phàn Diệp lạnh lùng nói.

"Có cho phép huấn luyện viên sử dụng dị năng không?" Lại một học viên truy hỏi.

"Không cho phép."

"Báo cáo!" Sân Mộc nhấc tay, ánh mắt sâu kín nhìn Phàn Diệp. "Có thể săn giết huấn luyện viên không?"

"......" Phàn Diệp "Nếu ngươi có năng lực."

Mỗi người một túi dịch dinh dưỡng tương đương với bữa sáng, từng nhóm học viên tiến vào khu mô phỏng, một khi tiến vào khu mô phỏng liền lập tức phân tán.

Bên ngoài điểm xuất phát, Long Vũ nhỏ giọng dặn dò "Một hồi chúng ta sẽ bị tách ra, sau khi đi vào các ngươi đừng đứng tại điểm xuất phát lâu. Bằng không chờ thợ săn tiến vào sẽ trực tiếp đối mặt."

Sân Mộc thất thần gật đầu, nhìn khu mô phỏng trong lòng cân nhắc nước cờ. "Bách An Ngưng, loại kỹ thuật này ngươi biết không?"

Bách An Ngưng chần chờ gật đầu. "Đơn giản có thể, mô phỏng số liệu lực sát thương còn trong nghiên cứu. Loại kỹ thuật này là mã hóa, cũng không có công khai ra ngoài."

"Xâm nhập máy tính đem loại kỹ thuật này trộm ra, học rồi sau này giúp ta làm mấy món đồ chơi tốt." Sân Mộc lén lút xúi giục.

"Sân Mộc, đây là phạm pháp." Trác Khải Bảo che mặt. "Ngươi muốn ở trong ngục cả đời sao?"

Bách An Ngưng nhấp miệng cười cười "Ta sẽ nỗ lực nghiên cứu."

Mấy người bị ngăn cách thả đi vào khu mô phỏng, Long Vũ ngàn dặn vạn dò, lo lắng nhất vẫn là Sân Mộc, sợ tính tình hắn vào đây lại nháo ra thành cái dạng gì.

Sau khi tiến vào khu cách ly, Sân Mộc không giống các học viên khác chạy trốn khắp nơi, mà là không chút hoang mang không theo phương hướng nào tản bộ. Không phải Sân Mộc không sợ, hắn chỉ là đã sớm qua cái tuổi thiên chân, đã lớn như vậy mà còn có thể trốn đi đâu?

Phạm vi khu vực săn bắn cố định, năm con tàng ngao bỏ vào trong ổ tiểu hài tử, náo nhiệt đáng để xem.

Sân Mộc chậm rãi đi trong rừng, hứng thú nhìn học viên hoặc chạy hoặc ẩn nấp, trong lòng tính toán thời gian đàn tiểu hài tử này bị diệt.

Âm thanh nhắc nhở bắt đầu cuộc săn giết, thợ săn cũng bắt đầu tiến vào, làm con mồi học viên nháy mắt như bị tạc mao, hận không thể đào cái hố đem mình chôn vào.

Sân Mộc nhảy vào trong bụi cỏ nguyên thủy, nhanh nhạy giống như con dã thú ẩn nấp, răng nanh ẩn sâu chỉ đợi một đòn trí mạng.

Ngửi theo tiếng gió trong không khí, động tĩnh kích thích thần kinh Sân Mộc, con mồi đã bắt đầu săn thú. Sân Mộc liếm liếm hàm răng, thả người nhảy xuống ngồi chồm hỗm trong lùm cây. Trăm mét bên ngoài học viên bị súng bạo đầu, trong lòng Sân Mộc không khỏi nảy sinh kích động nho nhỏ, ngoài miệng huýt một tiếng sáo. Học viên nhe răng trợn mắt xoa cái ót bị đau, hung hăng trừng Sân Mộc một cái, nghẹn khuất xoay người rời đi.

Sân Mộc cắn móng tay tầm mắt dừng trên người huấn luyện viên đang săn giết, thấy người còn thân thiện cắn móng vuốt, "ngây thơ đáng yêu" như thế làm khóe miệng huấn luyện viên không nhịn được co giật.

Săn giết còn đang tiếp tục, huấn luyện viên đem súng trong tay nhắm ngay tim Sân Mộc, dương dương mi ý bảo. Viên đạn kim loại đặc chế thoát ly họng súng tập kích hướng trái tim Sân Mộc, bản năng gặp phải nguy hiểm làm Sân Mộc nháy mắt nhe ra răng nanh, như tia chớp biến mất tại chỗ, tiếng gió xẹt qua bụi cỏ dưới chân "lả tả " rung động. Thoát khỏi viên đạn làm huấn luyện viên nhất thời kinh ngạc, trong chớp mắt đã thấy Sân Mộc đi đến trước mặt, gió nắm trong tay tạt hướng mặt huấn luyện viên. Không đợi huấn luyện viên ngây người, nắm tay nện vào mũi đối phương, lui ra sau ba mét cái mũi bị đau nóng rát.

"Ngươi......" Huấn luyện viên trên mặt nhiễm đầy tức giận.

Một quyền này Sân Mộc ra bảy phần lực đạo, chỉ thấy giáo quan kia dưới chân vững như tùng, mắt lập tức sáng lên vài phần. Trong tay khai mở, làm động tác công kích.

Vuốt vuốt cái mũi, huấn luyện viên đối với lực đạo của Sân Mộc cũng có vài phần hứng thú, hơn nữa bị đánh cho giận tái, tức khắc cũng triển khai tư thế.

Sân Mộc âm thầm nghiến răng, lực đạo không giảm hướng huấn luyện viên đánh tới. Bị Sân Mộc không theo lẽ thường đánh tới nhất thời trở tay không kịp, nhưng cũng rất nhanh liền điều chỉnh lại. Hai người ngươi tới ta đi, thế lực ngược lại có vài phần ngang nhau.

Huấn luyện viên kinh dị nhìn Sân Mộc, gã ở đội đặc chiến Cửu Quân, thể thuật không nói là tốt nhất nhưng cũng khó gặp được đối thủ, gã chính là từ trong chiến tranh rèn luyện mà ra, lại không thể tưởng tượng thể thuật Sân Mộc so với gã thế nhưng một tấc cũng không thua.

Chân huấn luyện viên từ dưới đá lên trán Sân Mộc, xoay người bắt lấy yết hầu Sân Mộc khóa lại. Sân Mộc tay sinh ra lợi trảo trong nháy mắt lại giấu đi, tay trái trượt xuống bắt lấy cánh tay huấn luyện viên, không đợi huấn luyện viên phản ứng, thân mình mềm lại dịch ra hai bước vòng đến phía sau huấn luyện viên, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cánh tay huấn luyện viên xụi xuống dưới. Huấn luyện viên giữa mày nhăn lại một chút, khủy tay còn lại hướng đỉnh lên huyệt Thái Dương Sân Mộc.

Sân Mộc buông huấn luyện viên di chuyển ra xa mấy thước, trong mắt hiện lên kinh ngạc ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn huấn luyện viên. Động tác vừa rồi của huấn luyện viên tuy rằng có thể sẽ làm Sân Mộc bị thương, lại sẽ không tạo thành thương tổn trí mạng, nếu không phải tinh hạch trong đầu đối với hắn quá quan trọng, hắn như thế nào sẽ buông tay?.

Chính là, nếu hoàn thành cái động tác này, bản thân cần phải xoay quanh người huấn luyện viên 90°, khống chế cánh tay phải của gã, động tác như vậy rất có khả năng sẽ phế đi cánh tay gã.

Huấn luyện viên thử giật giật cánh tay phải, cảm giác được đau đớn, huấn luyện viên ha ha cười "Không tồi, ngươi rất giỏi, ta đã đánh giá thấp ngươi."

"Ngươi cũng rất lợi hại." Những lời này là Sân Mộc nói tự đáy lòng, sau khi bước vào thế giới này, có thể cùng hắn đánh ngang nhau một hồi đã là rất lợi hại. Chiêu thức của hắn đều là từ việc giết người mà luyện ra, tuy rằng chỉ dùng bảy phần lực đạo, nhưng là cũng nên để lại đường sống cho người trước mặt này.

Sân Mộc nhìn huấn luyện viên một hồi, tiến lên hai bước cầm lấy cánh tay huấn luyện viên, không chờ gã mở miệng hỏi trên tay bỗng nhiên dùng sức. Huấn luyện viên "tê" nhẹ một tiếng, Sân Mộc buông tay "Chờ hôm nào chúng ta nghiêm túc đánh một trận."

Nhìn theo bóng Sân Mộc, huấn luyện viên một bên hiếm lạ nhìn Sân Mộc tự trách mình vô dụng, một bên cử động bả vai. Cảm giác được cánh tay nhẹ nhàng, tức khắc kinh ngạc. "Thế nhưng lại không đau." đã sớm quen với việc bị thương phải được nằm chữa trị một hồi, hôm nay thấy được cánh tay bị thương chỉ qua một động tác của Sân Mộc liền trở nên tốt, không khỏi càng cảm thấy hiếm lạ.

Trong trung tâm rừng rậm, Mễ Phi lặng yên không tiếng động quỳ trên mặt đất, nhìn huấn luyện viên đối diện một hồi không khỏi bắt đầu có chút lo lắng. Huấn luyện viên này cũng là người thành thật, thử kêu vài tiếng, do dự buông súng trong tay chậm rãi tới gần Mễ Phi. "Ngươi có khỏe không?"

Tiếng bước chân tới gần, mí mắt Mễ Phi đang "hôn mê" khẽ run lên, mắt thấy huấn luyện viên đến bên người, Mễ Phi đột nhiên nhảy dựng lên "ngao ô" một kêu hùng hổ, chân tung lên muốn quấn lấy cổ huấn luyện viên làm một kích trí mạng.

Tuy rằng bị tiếng kêu kỳ quái của Mễ Phi hù, nhưng phản ứng bản năng đối với nguy hiểm vẫn là nhạy bén dịch sang nửa bước, ánh mắt sắc bén ngăn chiêu trí mạng của Mễ Phi. Lại không nghĩ tới một chân này Mễ Phi chỉ làm hư chiêu, dưới chân chỉ là dán lên da huấn luyện viên, mà nắm tay từ không trung chuẩn xác đấm xuống giữa ót huấn luyện viên.

Một kích thành công, Mễ Phi nhanh chóng nhảy ra khỏi khu nguy hiểm, nhìn ót huấn luyện viên cười ha ha "Lừa ngươi thôi, thợ săn ngu ngốc!!"

Nhìn bóng Mễ Phi đã chạy xa, huấn luyện viên nhướng mày không nói. Một huấn luyện viên khác đi ra, cười tủm tỉm nhìn lại "Như thế nào không đuổi theo đánh một trận?"

"Tiểu gia hỏa tâm địa không tồi." Huấn luyện viên vuốt cổ thấp thấp cười.

Huấn luyện kia viên bĩu môi, cũng không có phản bác. "Một kích trí mạng kia nếu là hạ xuống, ta nhất định đem xương hắn bẻ gãy."

Trong bụi cỏ rậm rạp, Tư Kỳ mặc áo ngắn tay màu đen, vui vẻ ngậm kẹo thoải mái đi dạo tại chỗ. Tránh ở một góc Trác Khải Bảo vẻ mặt đau khổ xoa cổ chân đã tê dại, quan sát nhìn trái phải, chậm rãi hạ đầu gối, thật cẩn thận dịch về phía sau.

Quân ủng (1) màu đen đạp lên cái mông kiều của Trác Khải Bảo, Trác Khải Bảo quỳ rạp trên mặt đất thiếu chút nữa khóc oa oa, đáng thương hề hề ôm đầu che mặt "Huấn luyện viên, đừng đạp có được không?"

(1) Quân ủng:



Tư Kỳ ở trên mông Trác Khải Bảo dẫm dẫm, thực vừa lòng với sự co dãn dưới chân. "Không trốn nữa?"

"Huấn luyện viên biết ta trốn vì sao không trực tiếp đem ta bắt ra, hại ta ngồi xổm chân đều đã tê rần." Trác Khải Bảo nhỏ giọng oán giận.

"Ngươi nói cái gì?" Tư Kỳ đào đào lỗ tai, lực chân tăng thêm một chút.

Trác Khải Bảo trộm nhìn cơ bắp với tỉ lệ hoàn mỹ ẩn trong áo ngắn tay màu đen của Tư Kỳ, nhìn nhìn lại thân mình giống như tiểu kê tử, trong lòng run run, thanh âm lảnh lót tự tin mười phần "Huấn luyện viên khí phác uy vũ, dũng mãnh vô địch!"

Tư Kỳ vừa lòng cười "Không tồi, nói trọn vẹn đi."

Khuôn mặt nhỏ Trác Khải Bảo gục xuống, khổ bức hề hề cử động thân mình. "Huấn luyện viên, có thể đem bàn chân vô cùng tôn quý của người dịch ra khỏi mông ta không?"

Tư Kỳ liếc nhìn xuống chân, chậm rì rì đem chân thu hồi. Trác Khải Bảo ngồi dậy, bẹp miệng bán đáng thương. "Huấn luyện viên, sớm chết sớm siêu sinh, ngươi giết ta đi." (Trời ơi manh quá đi. Manh quá~~~~~)

Tư Kỳ buồn cười nhìn Trác Khải Bảo anh dũng hy sinh, hạ súng nhắm ngay ngực Trác Khải Bảo. Họng súng lạnh băng xẹt qua ngực Trác Khải Bảo chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ngừng ở nơi nào đó.

"Không được!!" Trác Khải Bảo hét lên một tiếng, đôi tay che lại nơi nào đó, trên mặt đỏ ửng. "Nơi này không được! Đây là mệnh căn(2) của ta, xú không biết xấu hổ!"

(2)Mệnh căn:Gốc rễ của vận mệnh con người.

"Nga!" Tư Kỳ gật đầu, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ. Họng súng lại lần nữa di chuyển lên ót Trác Khải Bảo, lúc Trác Khải Bảo còn run run đột nhiên nổ súng.

"......" Trác Khải Bảo. "Giáo...... Huấn luyện viên, này là sao?"

Tư Kỳ chuyển thân súng, nghiêm túc gật đầu "Ta hình như đã quên phóng đạn."

"Huấn luyện viên!!" Trác Khải Bảo trừng mắt muốn khóc. "Ngươi cho ta chết một cách thống khoái được không?"

Quang não trên tay đột nhiên vang lên, Tư Kỳ đứng dậy tiếp nhận thông tin. Khóe mắt liếc hướng Trác Khải Bảo đang trộm bò đi, tầm mắt dừng lại trên cái mông đang lắc lư kia, trong chớp mắt liền bất động thanh sắc dời đi.

"Tư Kỳ, ngươi sao lại thế này!" Phàn Diệp đen mặt lạnh giọng quát.

"Ngươi không cảm thấy vật nhỏ kia rất có ý tứ sao?" Tư Kỳ cười nói. "Lưu lại đi, chơi thật vui."

"Nơi này là tập huấn tuyển chọn học viện!"

"Ta biết, vật nhỏ kia cũng là hạt giống không tồi không phải sao?" Tư Kỳ lạnh lạnh nhìn phương hướng Trác Khải Bảo biến mất. "Vẫn là bởi vì hắn họ Trác?"

Bên kia thông tin trực tiếp bị cắt đứt, Tư Kỳ cười thanh, thu hồi quang não xoay người rời đi, không có nửa phần lưu luyến.

Không gian phân vực ngăn lại viên đạn vừa đánh úp, Bách An Ngưng nhảy vào rừng cây, trừ bỏ hô hấp có chút dồn dập ngược lại cũng không quá chật vật.

Ngồi xổm trong một bụi dây đằng, Long Vũ cũng theo đi lên, xác định bốn phía không có thợ săn cũng không dám thả lỏng.

Bách An Ngưng tháo bỏ không gian phân vực, nhìn Long Vũ một cái nhỏ giọng nói "Nơi này là khu số liệu mô phỏng bị cắt đứt, không thể theo dõi."

Long Vũ xoa bả vai đánh giá Bách An Ngưng "Ngươi trúng bao nhiêu phát súng?"

"Mười một." Bách An Ngưng sờ chiếc cổ xanh tím, nhỏ giọng nói.

"Ta tám phát." Mày Long Vũ nhăn lại, trong âm thanh lãnh đạm hiện lên lo lắng. "Cũng không biết Mễ Phi thế nào? Khẳng định lại hồ nháo."

"Còn có Sân Mộc." Long Vũ lắc đầu, cảm giác não lại bắt đầu đau. "Người này nếu phát điên, đừng nói sẽ đem khu mô phỏng lại hủy đi."

"Sẽ không." Một người ngạo khí như vậy, khu mô phỏng nho nhỏ như thế nào sẽ chế trụ được hắn?.

"Ngươi cũng nỗ lực." Long Vũ nhìn Bách An Ngưng dặn dò. "Cố gắng lưu lại, ngươi có thiên phú."

"Ân." Bách An Ngưng trầm mặc gật đầu. Cậu sẽ lưu lại, nhất định sẽ.

Nhớ đến tối hôm qua, ngực Bách An Ngưng có chút nóng lên.

Có lẽ cậu đã tìm được mục tiêu của mình, thể lực mạnh nhất, kỹ thuật lợi hại nhất.

Cậu muốn tham gia tinh tế săn thú!!!.