Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 16




"Đại Phi, sao bạn còn có một cô em họ nữa? Từ trước cũng chưa nghe bạn nói qua?" Nghiêm Vũ Hàng đối với Nhược Thủyìn thấy tò mò không thôi, hết tiết thể dục, trên đường về lớp liền khẩn cấp hỏi thăm.

Lâm Hồng Phi cười nói: "Chính là con gái của cô nhỏ a!"

Nghiêm Vũ Hàng kinh ngạc: "Con gái của cô nhỏ của bạn không phải là Tử Huyên sao? Lần trước còn theo chúng ta đi ăn cơm mà!"

Lâm Hồng Phi lắc đầu: "Cô nhỏ cùng dượng nhỏ là tái hôn, Tử Huyên không phải là con ruột của cô nhỏ, Nhược Thủy vừa nhìn thấy mới là con ruột cô nhỏ mình."

"Hóa ra là như vậy a." Nghiêm Vũ Hàng cười nói: "Vậy Tử Huyên cùng cô nhỏ bạn cảm tình tốt lắm, một chút đều nhìn không ra là mẹ kế cùng con chồng, giống như là mẹ con ruột. Bất quá theo diện mạo mà nói, vẫn là Nhược Thủy cùng cô nhỏ bạn rất giống nhau, đều xinh đẹp như vậy."

Nghe bạn tốt nói như thế, Lâm Hồng Phi nâng mắt lên bỡn cợt nhìn hắn, trêu ghẹo nói: "Sao? Lần trước nhìn thấy Tử Huyên, không ngừng theo mình khen người ta thanh thuần xinh đẹp là ai vậy? Nhanh như thế liền thay đổi."

Nghiêm Vũ Hàng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "Không có, chính là đơn thuần xem diện mạo mà thôi. Lại nói, hai người đều là em họ bạn, mình khen người nào bạn cũng không thiệt."

"Không thể nói như thế, tuy rằng Nhược Thủy mới là em họ của mình, nhưng Tử Huyên thân thiết với mình hơn, thời gian ở chung cũng lâu. Nhược Thủy từ nhỏ đã đi du học, nhiều năm như vậy đều chưa gặp lại..." Lâm Hồng Phi không thừa nhận hai cô em gái là giống nhau.

"Du học?" Nghiêm Vũ Hàng lúc này mới chú ý tới tin tức vừa rồi xem nhẹ, nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: "Nhỏ như vậy liền xuất ngoại, đó là đi học tiểu học hay trung học, còn phải mướn người chiếu cố, chi phí hẳn là rất lớn

Lâm Hồng Phi lắc đầu: "Chuyện này thật ra mình cũng không biết. Bất quá ba Nhược Thủy có công ty riêng, hình như rất lớn, muốn xài bao nhiêu tiền cũng được."

Trong mắt Nghiêm Vũ Hàng lóe lóe, không nhắc lại nữa.

☻☻☻

Nhược Thủy gần đây rất phiền chán, quy luật cuộc sống trung học mỗi ngày làm cho cô gái nhỏ tự do đã lâu thật sự là khó có thể chịu được.

Hách Liên Thành đều nhìn hết vào trong mắt, đau ở trong lòng, vô số lần hối hận chính mình ra chủ ý ngu ngốc, cho nên thường thường lặng lẽ cùng con gái bảo bối thương lượng một phen, lại gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp giả bệnh xin nghỉ...

Ngụy Như Tuệ nhìn cha và con gái cấu kết với nhau làm việc xấu, trốn học, quả nhiên là không biết nên khóc hay cười. Bà vẫn từng bước lớn lên, Ngụy lão tướng quân là người thực nghiêm túc bảo thủ, đối đãi với con cái cũng như thế, cho nên từ nhỏ đến lớn bà vẫn đều theo khuôn phép cũ mà sống, mặc dù sau ly hôn, một mình tha hương, cũng vẫn như cũ dựa theo cách sống từ trước tới nay.

Nhưng không nghĩ tới, đời này gặp cha và con gái không ấn theo lẽ thường ra bài, các loại quy củ ở trong mắt hai người đó chính là mây bay, làm cho năng lực chấp nhận đối với các loại ý tưởng thần kỳ của hai người này càng ngày càng cao. Lập tức liền mở một con mắt nhắm một con mắt, kệ hai người nháo đi.

☻☻☻

Làm chồng của thị ủy bí thư, đi cùng bà xã quyền cao chức trọng nhà mình tham dự một ít trường hợp là tất yếu. Mà nay Nhược Thủy về nước, làm thiên kim của thị ủy bí thư, tuy rằng đi xã giao này nọ đều không trọng yếu lắm nhưng hai vợ chồng Ngụy Như Tuệ và Hách Liên Thành vẫn mang Nhược Thủy đi ra ngoài làm quen một chút, bất luận Nhược Thủy tương lai muốn làm cái gì, đều đứng trong giới thượng lưu này, thậm chí còn cao hơn nữa, nhận thức một chút bạn cùng lứa tuổi có gia thế tương đương mới có lợi.

Cho nên hôm nay, sau khi cô gái nhỏ Nhược Thủy bị ép tỉ mỉ trang điểm một phen, cùng cha mẹ đi dự tiệc.

Cộng cả hai kiếp, đây là lần đầu Nhược Thủy đến những nơi như thế này. Mặc dù khi ở nước ngoài, trong trường học luôn sẽ có đủ loại yến tiệc, ngẫu nhiên một ít nhà bạn học cách trường học có vẻ gần, cũng sẽ tổ chức trong nhà, nhưng mấy bữa tiệc này đều không giống với bữa tiệc hôm nay.

Ở trong yến hội hôm nay, tràn ngập khen ngợi cùng nịnh nọt, quyền lợi cùng dục vọng, ganh đua so sánh cùng phù hoa. Nhược Thủy không thích nơi này, nhưng hôm nay cô nể mặt mũi ba mẹ, không thể mất mặt. Cho nên tuy rằng cô đã sắp không kiên nhẫn, nhưng vẫn kiên trì đứng cười ở bên cạnh cha mẹ, đem vài năm lễ nghi ở trường học dạy đều dùng tới, hiển thị rõ phong phạm danh môn thục nữ.

Cô cuối cùng hiểu được tâm tình phát điên của công chúa Ann trong “Kì nghỉ ở La Mã”* khi phải ở nơi kim bích huy hoàng tiếp khách,.

Đời này, năng lực nhìn sắc mặt của ba ba Hách Liên đều dùng trên người con gái, phát giác con gái ẩn ẩn không kiên nhẫn, Hách Liên Thành quyết định thật nhanh, cùng cục phó, cục trưởng thành phố còn muốn tiếp tục hàn huyên khách khí cười, gật gật đầu với Ngụy Như Tuệ, liền dẫn con gái nhỏ đi đến chỗ yên tĩnh.

Rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tiếp nhận đồ ăn ba ba thu thập mang đến cho, Nhược Thủy hạnh phúc nheo mắt lại, vẫy vẫy tay với ba ba đang xông pha chiến trường, thực không có lương tâm bắt đầu ăn.

"Em là... Nhược Thủy?" Một giọng nói nam sinh trong sáng dễ nghe ở bên cạnh vang lên, Nhược Thủy cứng đờ, nhưng không có lập tức ngẩng đầu ——âm thanh này, cô đã nghe bốn năm, quả nhiên rất quen thuộc.

Đem đồ ăn trong miệng chậm rãi nuốt xuống, Nhược Thủy lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, tao nhã xười nói: "Anh là?"

Nghiêm Vũ Hàng nhìn cô gái dung mạo xinh đẹp, một trận thất thần, nửa ngày mới phản ứng lại, xấu hổ sờ sờ đầu: "Anh... Ngày đó chúng ta đã gặp qua, anh là bạn học của Lâm Hồng Phi anh họ của em, tên anh là Nghiêm Vũ Hàng."

Nhược Thủy lúc này mới như nhớ tới, vẫn như cũ khách khí có lễ tươi cười: "Thật sự là ngượng ngùng, trí nhớ tôi không tốt lắm." Ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng Nhược Thủy cũng không có biểu hiện một tia ngượng ngùng nào, vẫn thản nhiên như trước, thậm chí thái độ có chút tự cao.

Chức quan của ba Nghiêm Vũ Hàng không nhỏ, từ nhỏ cũng là giữa sân quyền lực nhìn qua, làm sao xem không rõ thái độ của Nhược Thủy, chính là mới vừa rồi hắn thấy hai vợ chồng bên cạnh Nhược Thủy, đánh giá chính là ba cùng mẹ kế của Nhược Thủy, vậy hai vị... Vẫn là da mặt dày, ngồi xuống bên cạnh Nhược Thủy, tiếp tục cùng cô đáp lời.

"Nhược Thủy là theo ba mẹ đến sao?"

Trong mắt Nhược Thủy có chút không kiên nhẫn, tùy ý gật đầu, tiếp tục ăn.

Nghiêm Vũ Hàng cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi: "Vậy... Vừa rồi đứng ở bên cạnh em, hình như là Ngụy bí thư cùng tổng giám đốc tập đoàn Cường Thịnh?"

Nhược Thủy đặt dĩa ăn xuống, phát ra một tiếng vang.

"Ba tôi là Hách Liên Thành, mẹ là Ngụy Như Tuệ." Ngẩng đầu cười mà không cười nhìn hắn: “Anh còn muốn hỏi cái gì nữa không?"

Mặt Nghiêm Vũ Hàng đỏ lên, xấu hổ không biết như thế nào cho phải, vừa vặn lúc này, một giọng nữ thanh thúy đánh vỡ không khí xấu hổ giữa hai người, cứu vớt da mặt mỏng manh đang xanh mét của Nghiêm Vũ Hàng.

"Nhược Thủy, sao bạn ở trong này?" Âm thanh kinh ngạc, là Thu Thiên, bạn học cùng lớp với Nhược Thủy.

"Theo ba mẹ mình đến."

"Ba mẹ bạn? Ôi chao, nghe nói đại boss của tập đoàn Cường Thịnh cũng họ Hách Liên, sẽ không phải là ba của bạn?" Năng lực liên tưởng của Thu Thiên thực không sai.

Thấy Nhược Thủy gật đầu, Thu Thiên kinh hô một tiếng: "Vậy... vậy mẹ bạn chẳng phải là Ngụy...?"

Nhược Thủy lại gật đầu.

Năng lực liên tưởng của Thu Thiên lại được phát huy: "Trách không được Từ Tử Huyên lại kêu bạn là chị, cô ta khẳng định biết gia thế của bạn, muốn người sang bắt quàng quan hệ với bạn!" Càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán đúng: "Ừ, khẳng định là như thế!"

Thu Thiên là cô gái khá thật tình, cũng không có đại ác ý đi phỏng đoán "kẻ thù" của cô. Bất quá bởi vì đứng ở góc độ không giống nhau, Nhược Thủy rất thích phỏng đoán của cô ấy, lập tức chỉ cười cười, không nói chuyện cũng không phủ định.

Nghiêm Vũ Hàn ở bên cạnh môi giật giật, nhưng không nói cái gì. Hắn biết quan hệ của Nhược Thủy và Từ Tử Huyên, nhưng nay thân phận Nhược Thủy ở trong này, lại là trường hợp như vậy, cho dù hắn cùng Tử Huyên quan hệ vô cùng tốt, cũng không thể mở miệng vì cô rửa oan tội danh bắt quàng quan hệ.

Sau khi về nhà, Nhược Thủy nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu Thu Thiên đã biết thân phận của cha mẹ mình, phỏng chừng không được vài ngày cảlớp đều biết. Vốn Nhược Thủy không có hứng thú đến trường, nay lại phản cảm, vừa vặn ba ba Hách Liên vừa hoàn thành một công trình lớn, có thời gian nghỉ ngơi rất dài, Nhược Thủy liền kéo ba ba đi du lịch, thừa dịp không phải thời kì du lịch hoàng kim, đi du lịch các nơi trong nước, để không phải đi học.

Về phần Ngụy bí thư đáng thương, không biết lại có an bài kỳ quái gì, thế nhưng phải đi Moscow công tác, cphải đi gần một tháng... Cha và con gái chỉ có thể mỗi khi đến một chỗ, liền chụp hình lại cho Ngụy Như Tuệ xem, làm an ủi.

*“Kì nghỉ ở La Mã”: là bộ tái hiện lại quãng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc của Ann, một cô công chúa châu Âu ở thành Roma. Chuyến phiêu lưu phá rào của cô công chúa đã nảy nở mối tình với một nhà báo Mỹ dẫn dắt người đọc qua những ngả đường thành phố vĩnh cửu La Mã này.

Ann là một cô gái mới lớn xinh đẹp và khao khát được khám phá cuộc sống sôi động bên ngoài. Nhưng vị thế một công chúa phải tuân theo các nghi thức ngoại giao đã cản trở cô làm được những điều mình muốn. Trong một đêm hè ở Roma, Ann đã lẻn ra ngoài phố và tình cờ gặp Joe Bradley, một nhà báo Mỹ làm ở văn phòng tại đây. Dĩ nhiên Joe không biết Ann chính là công chúa. Do đã bị uống thuốc ngủ ở lâu đài, Ann ngủ gật và Joe đành đưa cô về căn hộ của mình đang trọ. Khi biết được Ann chính là công chúa thì Joe cũng bị yêu cầu phải viết phóng sự về cô. Joe rơi vào tình cảnh khó xử khi phải lựa chọn giữa việc viết một bài báo giật gân về Ann và chia sẻ hạnh phúc bên cô. Chuyến phiêu lưu quanh thành phố cổ đã làm nảy sinh tình cảm giữa hai con người. Đúng lúc đó, Ann phải lựa chọn giữa việc từ bỏ ngai vàng kế vị và việc đi theo tiếng gọi trái tim để làm một cô gái bình thường.

Bộ phim đã đi vào huyền thoại với hai diễn viên Audrey Hepburn và Gregory Peck. Bộ phim đã được xếp hạng số 1 trong 100 phim tình cảm lãng mạn của điện ảnh Mỹ nhờ diễn xuất tuyệt vời và kịch bản hấp dẫn sinh động lạ thường. Cuốn sách sẽ mang lại không khí của một thời hoàng kim của điện ảnh kinh điển Hollywood và thành phố Roma đẹp tráng lệ thần tiên.