Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 16: Điều Kiện Của Thôi Trạm




"Là ta." Tô Nguyễn vịn vào y phục của hắn, điềm đạm đáng yêu cầu xin: "Thôi công tử, xin huynh cứu Hạnh Vũ!"

Ánh sáng trong ngọn núi giả rất mờ, cứ mơ mơ hồ hồ, đôi mắt xinh đẹp kia của Tô Nguyễn đầy nước mắt, sự kinh hoàng trong đôi mắt vẫn chưa tan đi, hệt như một con nai con bị lạc đường hoảng sợ, xinh đẹp đến mức người ta không chống cự được.

Thôi Trạm không có cách nào từ chối: "Ở đâu?"

"Ở gian phòng nhỏ phía sau!" Tô Nguyễn chui ra khỏi ngọn núi giả, vẫy tay: "Thôi công tử, bên này!"

Lúc hai người đi đến gian phòng nhỏ thì cửa phòng đã mở toang, Tô Nguyễn chạy ra sau cửa thì thấy nha hoàn nhỏ vẫn đang dựa vào đó ngủ mê man.

"Hạnh Vũ!" Nàng vui mừng gọi một tiếng.

Lúc này Thôi Trạm chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Tô Tam tiểu thư, nếu đã tìm được người rồi, ta còn có việc, cáo từ."

Hắn vừa xoay người định bước ra ngoài thì ống quần bị ai đó nắm lấy.

Hôm nay hắn mặc y phục gọn gàng để tiện bề hành động.

"Thôi công tử." Tô Nguyễn tha thiết mong chờ nhìn hắn, lo rằng hắn sẽ từ chối nên nói một cách đáng thương vô cùng: "Giúp ta đưa Hạnh Vũ đi được không?"

Thôi Trạm nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy ống quần của mình, cánh môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế quanh thân lạnh đến đáng sợ.

Nhìn dáng vẻ kia như thể không muốn để ý đến Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn vờ như mình không hiểu sự lạnh lùng của hắn, sống chết kéo lấy ống quần hắn không buông.

Cuối cùng Thôi Trạm đành thỏa hiệp, ngồi xổm xuống liếc nhìn Hạnh Vũ rồi nhíu mày: "Nàng ta trúng thuốc mê?"

Một nha hoàn của nhà tri huyện thất phẩm, tại sao có kẻ lại hạ thuốc nàng ta được dưới mắt gia chủ nhà nàng ta? Hơn nữa còn ở nơi như Tịnh An Tự?

Tô Nguyễn gật đầu thật mạnh: "Thôi công tử, làm phiền huynh đưa nàng ta đến đại điện giúp ta là được..."

Đang nói thì không biết Thôi Trạm lấy từ đâu ra một viên thuốc nhét vào miệng Hạnh Vũ, sau đó điểm mấy cái trêи người nàng, rất nhanh sau Hạnh Vũ đã mơ màng tỉnh dậy.

"Tiểu thư, đây là đâu?" Hạnh Vũ mê mang nói.

Tô Nguyễn khép cái miệng đang há hốc của mình: "Hạnh Vũ, em tỉnh rồi!"

"Sao em lại ngủ, còn ngủ trêи đất nữa?"

Tô Nguyễn không có thời gian giải thích, nàng sợ cái người có vết bớt màu đen quay lại, ngẩng gương mặt nhỏ lên năn nỉ: "Thôi công tử, huynh có thể đưa chúng ta đến đại điện không?"

Thôi Trạm nghĩ thầm, nếu như hắn không đồng ý, vậy vị hôn thê nhỏ sẽ lại vừa khóc vừa cầu xin làm lãng phí thời gian của hắn nhiều hơn.

Thay vì vậy, chi bằng trực tiếp đưa người đi: "Đi."

Ba người vừa mới rời đi thì có mấy người từ ngoài cửa sổ nhảy vào gian phòng nhỏ, trêи gương mặt của kẻ cầm đầu có một vết bớt màu đen to cỡ trứng chim cút, lúc này, sắc mặt của gã ta cực lạnh.

"Chúc quản gia, còn tìm nữa không?" Một tên thủ hạ hỏi.

"Không cần, hai con nhóc kia hẳn đã đến đại điện rồi." Đông người không tiện hạ thủ.

Có điều cũng không sao, vừa nãy khi hai con nhóc kia quỳ lạy Bồ Tát, gã ta đứng trong bóng tối nhìn thì thấy dáng vẻ vừa xinh đẹp, yếu đuối, trắng nõn và non mềm kia là dáng vẻ Tri phủ đại nhân thích nhất...

"Nếu nhà họ Tô đồng ý dâng lên, vậy hai con nhóc kia sớm muộn gì cũng là của đại nhân." Chúc quản gia đưa mắt nhìn đến nơi xa, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh: "Rút trước đã."

"Vâng."

Vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì một tên sai vặt đi tuốt đằng trước kêu lên một tiếng, ngã quỳ xuống đất, mặt không còn giọt máu.

Trêи cổ hắn có một thanh kiếm dài kề vào, lưỡi kiếm nằm ngang, ánh sáng lạnh lẽo sắc bén như có thể cắt đứt da thịt người khác bất cứ lúc nào.

"Ai!" Chúc quản gia quát một tiếng, nhanh chóng lùi tới bên cửa sổ.

"Là ta!" Một giọng nói trầm thấp vang lên, Chúc quản gia thở phào một hơi, bỗng khom lưng nhìn về phía mấy nam tử kia.

Quanh thân mấy người đó đầy sát khí như kiếm rời khỏi vỏ, mấy gã sai vặt do Chúc quản gia mang đến đều bị dọa cho mềm chân.

"Hóa ra là Phó gia." Chúc quản gia quay sang chắp tay tươi cười với người cầm đầu: "Sao người lại đến đây?"

Phó gia không thèm liếc nhìn gã ta một cái, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói sắc bén như dao: "Có thấy kẻ khả nghi nào không?"

Nụ cười của Chúc quản gia vẫn không giảm đi: "Không có, nếu Phó gia cần giúp gì xin cứ căn dặn.."

Lời còn chưa dứt thì Phó gia kia đã ra hiệu một cái, những nam tử hắc y kia biến mất trong nháy mắt.

Mấy gã sai vặt bị dọa sợ đến một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, một người trong đó nuốt nước bọt: "Chúc quản gia, Phó gia kia có lai lịch gì?" Một Chúc quản gia mà Huyện lệnh cũng phải nhượng bộ ba phần, thế mà lại vô cùng cung kính với người kia.

"Từ kinh thành đến." Chúc quản gia ý tứ sâu xa: "Làm chuyện quan trọng! Ta cảnh cáo các ngươi, lần sau gặp phải thì đi đường vòng, nếu không được gì quỳ xuống gọi gia. Bằng không, một ngày nào đó vô duyên vô cứ bị rơi đầu thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi."

Bọn sai vặt thấy cổ mình mát lạnh, vội vàng đáp lại.

....

Dần có âm thanh truyền đến, những phu nhân nói to nhỏ, những tiểu cô nương chơi dùa xen lẫn vào những câu nói nhắc đến lễ Kim Sai, còn có người mong cầu được lang quân như ý.

Thôi trạm dừng lại nhìn quanh: "Tô Tam tiểu thư, nơi này cách đại điện không xa, đã an toàn rồi, cáo từ."

Hắn có thể thấy, dường như tình cảnh trước mắt của vị hôn thê nhỏ không tốt cho lắm, nhưng.. Chuyện này liên quan gì đến hắn?

"Thôi công tử, cảm ơn huynh." Tô Nguyễn kéo ống tay áo của Thôi Trạm, ánh mắt ʍôиɠ lung sương mù nhìn hắn với vẻ cảm kϊƈɦ.

Cũng không biết có phải do ánh mặt trời hay không mà nàng thấy sắc mặt của vị hôn phu của nàng hơi trắng tái.

"Có thể đừng từ hôn nữa được không?" Nàng cầu khẩn.

Lý trí Thôi Trạm nói cho hắn biết hắn nên lạnh lùng từ chối, dù sao hắn cũng chẳng phải người nhẹ dạ thích quản chuyện không đâu, hành động lúc nãy của hắn đã vượt qua điểm mấu chốt của mình rồi.

Nhưng đôi mắt của nhóc con này như có ma lực, khi thấy nàng điềm đạm đáng yêu lại đầy vẻ chờ mong, sùng bái nhìn hắn như thế, như thể hắn là cả thế giới của nàng lại khiến hắn không thể từ chối được.

Thôi Trạm kéo dài giọng điệu: "Chuyện hôn ước..."

"Tô Nguyễn!" Giọng nói của Tạ Nhiên bỗng vang lên từ đằng xa: "Sao ngươi lại chạy đến đây rồi hả? Khiến ta tìm cả buổi trời."

Tô Nguyễn thầm chửi một tiếng, cái tên Tạ Nhiên này, tại sao lần nào cũng xuất hiện ngay thời khắc quan trọng thế? Đúng là đáng ghét quá đi mất!

Trong mắt nàng lóe lên tia lệ khí, bỗng nghe nam nhân phía đối diện lạnh nhạt hỏi một tiếng: "Không muốn từ hôn thật à?"

Tô Nguyễn không biết thế nào, chỉ cảm thấy người mình lạnh căm căm, nhanh chóng gật đầu.

"Ta có thể suy nghĩ một chút." Thôi Trạm nói: "Chỉ cần nàng lấy được hạng nhất lễ Kim Sai."

"Thật không?" Tô Nguyễn trợn tròn mắt, nàng vốn tưởng rằng Thôi Trạm sẽ lạnh lùng từ chối hệt như hai lần trước.

Không ngờ hắn đồng ý suy nghĩ lại?

Tô Nguyễn sướиɠ đến phát rồ, hoàn toàn không để ý đến điều kiện Thôi Trạm nói phía sau!

"Cảm ơn Thôi công tử!" Tô Nguyễn vô cùng vui vẻ nói, má lúm đầu tiền thật sâu hai bên má, nụ cười kia như thể có được cả thế giới, cười vì thỏa mãn.

Chỉ suy nghĩ một chút đã đáng giá đến mức khiến nàng vui vẻ như thế? Ánh mắt Thôi Trạm hơi động, dư quang nơi khóe mắt thấy bóng người từ xa đến thì chắp tay: "Cáo từ!"

Bóng dáng cao lớn của nam tử biến mất trong nháy mắt, Hạnh Vũ trợn to mắt, một giây sau lại bị Tô Nguyễn kéo vào lòng.

"Hạnh Vũ, ta sắp thành công rồi!" Bên tai vang lên âm thành hưng phấn.

Hạnh Vũ cảm thấy lúc này không nên làm nàng mất hứng, nhưng dường như tiểu thư nhà nàng ta đã vui mừng đến váng đầu rồi, nàng ta cảm thấy nên nhắc nhở một chút.

"Tiểu thư, Thôi công tử nói người lấy được giải nhất của lễ Kim Sai hắn mới suy nghĩ lại." Hạnh Vũ nói: "Tiểu thư, người thêu được không?"

Tô Nguyễn sững sờ buông Hạnh Vũ ra, đúng rồi, dường như Tô công tử có yêu cầu.

Nàng không khỏi ngượng ngùng: "Ta.. Ta có thể mời thêu nương đến dạy ta."

Hạnh Vũ: "Bây giờ còn mời được thêu nương à?"

Trước lễ Kim Sai một tháng, thêu nương giỏi đều đã bị người ta mời đi hết.

Tô Nguyễn: ".. Dùng nhiều bạc một chút thì vẫn có thể mời được."

Hạnh Vũ: "Tiểu thư có bạc ạ?" Một kẻ nghèo rớt mồng tơi thì lấy bạc ở đâu ra?

Cái con nhóc nhẫn tâm này! Không để nàng vui vẻ lâu một chút được à? Tô Nguyễn thẹn quá hóa thành giận, che miệng nàng ta lại: "Em câm miệng!"