Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 16: Chương 16






Người đến là bà mối cùng vợ chồng và mấy anh em nhà họ Giản, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ, bên này trong lòng nhà họ Giản mỗi người đều có nỗi khốn khổ khó nói ra.

Lưu Thúy Vân vốn muốn nói ra hôn sự có thể sẽ không thành, nhưng vào giời phút này lại không dám nói ra, vì hiện tại nói ra chỉ sợ sẽ làm mất lòng người, người nhà họ Tưởng cũng không phải là loại người dễ bị bắt nạt.

Lưu Thúy Vân hết cách nhìn ông chồng già của mình, ba Giản cũng ưu sầu đến tóc cũng đều đã bạc trắng.

Nhưng chuyện này cứ giấu không nói cũng không được, dẫu sao sáng ngày mai người ta sẽ đến đón vợ rồi, bây giờ người không có ở đây thì mai nhà họ sang đón cái gì đây? Lúc đấy hai nhà sẽ thật sự trở thành trò cười từ làng trên đến xóm dưới mất.


“Cái kia! Chú… họ… Là nhà họ Giản của tôi có lỗi…”Lưu Thúy Vân vừa nghĩ đến điều gì đó liền túm lấy cha Giản “Ông già!” sau đó kéo ông ra ngoài giữa ánh mắt khó hiểu của bà mối và vợ chồng em họ nhà họ Tưởng.

“Bà lại làm cái gì nữa vậy? Sự việc không thể trì hoãn được nữa, mau nói rõ cho họ, nếu không việc sẽ chậm trễ mất.

” Cha Giản nói rồi dứt tay ra khỏi Lưu Thúy Vân đi vào nhà.


“Đợi đã, đợi đã ông nó à.

” Lưu Thúy Vân kéo ông lại, trên mặt thế mà còn nở nụ cười: ”Tôi vữa nãy bỗng nhiên nghĩ ra một cách.

”“Cách gì? Bà biết con gái lớn đã đi đâu sao?” Cha Giản hỏi.

“Không phải.

” Lưu Thúy Vân lắc đầu ”Tôi vừa mới nghĩ đến, nhà họ Tưởng không phải chỉ là muốn rước con gái nhà chúng ta về làm vợ con trai họ hay sao, nếu vậy con gái lớn không nguyện ý, không phải vẫn còn có con gái nhỏ sao?”“Vớ vẩn!”Cha Giản nghe vậy liền giận tím mặt quát mắng bà ”Cuộc hôn nhân này là trò đùa sao? Đã định là con gái lớn, làm sao có thể thay thế thành con gái nhỏ, để người ta biết được nhà chúng ta còn có mặt mũi gì nữa? Em gái gả thay cho chị, có mất mặt không?"“Ông nó, đây không phải là không còn cách nào sao? Tuy con gái lớn bỏ trốn nhưng hôn sự đã tính hết rồi, nếu bây giờ nói với nhà họ Tưởng sẽ mất lòng chết mất, hơn nữa con gái nhỏ đã mười tám tuổi rồi, không thể cứ nuôi mãi ở nhà không gả đi phải không? Ông không phải xưa nay luôn thương con gái nhỏ nhất ư? Điều kiện nhà họ Tưởng lại tốt, con gái nhỏ gả qua đó chẳng phải tốt hơn nhà nghèo như chúng ta sao?”.