Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 30: 30: Thực Lực Tăng Nhanh





Linh lực nồng đậm hơn! Diệp Tinh cảm nhận một chút.

Tu luyện lâu ngày, giờ đây lực cảm giác của hắn càng thêm nhạy bén.

Chít chít! Trùng tầm bảo tiểu Hắc ngừng ở bên cạnh Diệp Tinh, không ngừng lớn tiếng kêu.

Phía dưới có đồ sao? trong lòng Diệp Tinh động một cái, hắn quét mắt liếc nhìn bốn phía, cẩn thận dò xét.

Hình như ở pdưới nham thạch?Hắn suy nghĩ một chút, tya phải nắm lại bắt đầu đập xuống đất.

Rắc rắc!Từng tiếng vang dòn giã, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ.

Nếu như hòn đá cỡ nhỏ, Diệp Tinh có thể phá huỷ rất dễ dàng, nhưng mặt đất nơi này toàn bộ đều là nham thạch nối liền thành một thể, tất nhiên rất khó đào xuống.

Tay như cái búa đấm nửa tiếng, khu vực mặt ngoài nham thạch tróc ra một ít, lại trôi qua một tiếng, bỗng nhiên có một cỗ linh lực nồng đậm đập vào mặt, một ít nham thạch có màu vàng kim xuất hiện ở trước mắt hắn.

Đây là! Linh thạch? trong lòng Diệp Tinh động một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, tiếp đó mừng như điên.

Một đường tu luyện, vừa mới bắt đầu chính là hấp thụ linh khí, rèn luyện cơ thể mình, trong quá trình này có một số bảo vật có thể tăng nhanh hiệu quả rèn luyện, trong đó linh huyền thảo, linh thạch là một loại trong đó.

Nghe đồn trên trái đất một số địa phương linh lực ngưng tụ sẽ từ từ tạo thành linh thạch, nhưng những địa phương đó cực kỳ ít, không nghĩ nơi này lại có.

Kiếp trước Diệp Tinh từng thấy linh thạch, nhưng chưa từng sử dụng.

Hơn nữa những cái linh thạch kia đều từ trong trụ đen khổng lồ mà ra, vốn không phải do bản thân Trái Đất sinh ra.

Quả độc nguyên, linh thạch, xem ra Núi Trường Bạch với phức tạp hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Diệp Tinh nói thầm.


Đúng rồi, kiếp trước ngày tận thế đen tối giáng xuống, một thế lực lớn mạnh trực tiếp đóng quân trên núi Trường Bạch, chẳng lẽ núi Trường Bạch thật sự có gì đó đặc biệt?Bây giờ trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ quái, Trái Đất cho tới nay có vẻ như không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Trừ núi Trường Bạch, hình như những địa phương khác cũng có thể tồn tại một ít cơ duyên.

Hắn nhớ lại nơi các thế lực lớn đóng quân ở kiếp trước.

Mấy giây sau, Diệp Tinh thu lại tâm trạng, lúc này trong mắt hắn tràn đầy kích động.

Không quan tâm tới những cái khác, nếu là linh thạch, vậy thì mình cứ lấy đã rồi nói sau.

Hắn bắt đầu đào xới.

Cho dù trái đất có thần bí tới đâu, cũng chẳng liên quan gì tớ hắn, hắn chỉ biết hiện tại những linh thạch này có thể khiến thực lực của hắn tăng lên là được.

Nhưng mà, đào chưa được bao lâu, hắn liền từ bỏ.

Những linh thạch này có quá nhiều tạp chất, đoán chừng thể tích của nó rất lớn, mình cũng không thể đào một tảng đá lớn như vậy chuyển đi chứ? Diệp Tinh nhíu mày.

Phía dưới nham thạch có chỗ màu vàng nhiều hơn một chút, nhưng rất ít, phân bố không đều nhau.

Nếu như không phải cảm nhận được linh lực, Diệp Tinh cũng chỉ xem đống linh thạch này thành tảng đá có chút màu vàng thôi.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, tay phải chạm vào linh thạch, vận chuyển tinh hỏa quyết.

Vù! Nhất thời, một cỗ linh lực nồng đậm xông tới, bắt đầu tràn vào thân thể hắn, chạm tới hạt giống linh lực, ngay sau đó lại khuếch tán tới những bộ phận khác.

Linh lực này nồng đậm hơn bình thường mình hấp thụ cả chục lần!Cảm nhận nồng độ của linh lực một chút, trong lòng Diệp Tinh kích động.


Dưới sự khống chế của hắn, linh lực được hấp thụ bắt đầu nhanh chóng lan tới tất cả các khu vực trong cơ thể hắn.

Nếu như là lần đầu tiên rèn luyện, chắc chắn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm như vậy, nhưng kiếp trước cuối cùng Diệp Tinh cũng đạt tới cấp độ Hoàng Cảnh, cảnh giới Luyện Thể hắn đã trải qua nguyên vẹn một lần, cho nên không lo lắng không khống chế được linh lực.

Mặc dù thân thể rèn luyện không thể gấp gáp cầu thành, nếu không rất dễ đối tạo thành tổn thương cho thân thể, nhưng dưới linh lực nồng đậm, cũng có phương pháp rèn luyện chuyên môn, không cần lo lắng quá nhiều.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tiếng! hai tiếng! Mà Diệp Tinh vẫn luôn ở nơi này, tiến độ rèn luyện xương cốt đang không ngừng tăng lên.

Rất nhanh, thời gian đã trôi qua mười tiếng!Lúc này trời đã tối rồi, Diệp Tinh vẫn đang ngồi khoanh chân, bỗng nhiên hắn đứng dậy.

Bùm bùm!Hoạt động thân thể một chút, nhất thời, trên người hắn truyền tới từng trận xương cốt giòn vang.

Giai đoạn thứ hai Luyện Thể - xương đã rèn luyện xong!Trong màn đêm đen tối, trong mắt Diệp Tinh lại tản ra một chút ánh sáng khiếp người.

Theo suy đoán của hắn, muốn rèn luyện xương hoàn toàn, ít nhất cần hơn một tháng thời gian, hiện tại dưới sự hỗ trợ của linh lực nồng đậm, Diệp Tinh chỉ tốn mười tiếng ngắn ngủi đã hoàn thành!Nhưng độ nồng đậm của linh lực nơi này đã giảm xuống rồi.

Diệp Tinh nhìn phần lớn nham thạch đã đổi thành màu xám tro than thở.

Lúc này linh lực ẩn chứa bên trong linh thạch đã không còn nhiều.

Nghỉ ngơi một tiếng, Diệp Tinh tiếp tục ngồi khoanh chân, hấp thụ linh lực.

Xương rèn luyện xong, giờ hắn muốn rèn luyện kinh mạch.

Kinh mạch, phân thành hai loại chính kinh và kì kinh.

Chính kinh có mười hai đường, thủ túc tam âm kinh và thủ túc tam dương kinh, hợp thành mười hai kinh mạch, là đường vận hành chủ yếu của máu.


Kỳ kinh có tám mạch, tức đốc, nhâm, xung, đới, âm kiều, dương kiều, âm duy, dương duy, cũng chính là kì kinh bát mạch mà người ta thương nói.

Kinh mạch phân bố toàn thân, rèn luyện độ khó so với xương chỉ có hơn.

Linh lực không ngừng tiến vào thân thể, Diệp Tinh đang không ngừng luyện hóa, thông qua hạt giống linh lực từ đó đánh úp về phía kinh mạch.

Rất nhanh lại trôi qua sáu tiếng.

Linh lực dùng hết rồi? Sáu tiếng sau, Diệp Tinh mới ngừng lại.

Hắn cảm nhận linh lực xung quanh một chút, lúc này linh lực khu vực này đã không khác gì những khu vực khác.

Kinh mạch rèn luyện được một phần nhỏ, nhưng mà, điều này đã hoàn toàn nằm trong dự liệu của mình!Trên mặt Diệp Tinh ngập vẻ vui mừng, trong thời gian mười mấy tiếng, thực lực của hắn từ bắt đầu luyện xương, đến hiện tại đã hoàn toàn luyện xong xương, thậm chí kinh mạch cũng rèn luyện được một phần nhỏ.

Nắm chặt quả đấm, Diệp Tinh cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình tăng mạnh, hắn nhảy lên một cái, vậy mà nhảy lên cách mặt đất mười mét.

Hắn nhặt một hòn đá vụn lên, đấm một phát, hòn đá nhất thời bị đấm nát, thậm chí có một ít đã hoàn toàn biến thành bột.

Thực lực lại tăng lên rất nhiều!Diệp Tinh cảm nhận sức mạnh của mình, lúc này sức mạnh của hắn ít nhất là gấp bảy lần người bình thường!Sức mạnh to lớn như vậy hoàn toàn chính là mãnh thú hình người!Tâm niệm vừa động, Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía xa.

Tốc độ này cực nhanh, cho dù quán quân Olympic chạy nước rút tốc độ cũng thua xa.

Nếu bây giờ hắn tham gia thế vận hội, đoạt được hạng nhất dễ như trở bàn tay.

100m không tới 9 giây.

Diệp Tinh tính toán tốc độ một chút, trong lòng vui sướng.

Lúc này hắn Luyện Thể còn chưa hoàn thành một nửa, Luyện Thể thật sự kết thúc, thực lực của hắn sẽ đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Một lát nữa trời mới sáng, nghỉ ngơi một chút!Sau khi thả lỏng, nhất thời Diệp Tinh cảm thấy một trận mệt mỏi, hấp thụ nhiều linh lực một lúc như vậy, thực tế đối với hắn vẫn là gánh nặng rất lớn.

Nếu không phải hắn không chuẩn bị ở chỗ này thời gian dài, chắc chán sẽ chia ra nhiều lần hấp thụ để đạt được hiệu quả tối ưu.


Thời gian tiếp theo không vội rèn luyện kinh mạch, lấy củng cố làm chủ.

Sau khi quyết định xong, Diệp Tinh bắt đầu nghỉ ngơi!.

Mặt trời mọc lên, xua tan bóng tối, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên vạn vật.

Lúc này Diệp Tinh yên lặng đứng ở một nơi, thân thể hắn nhìn qua rất thon dài, khỏe mạnh, theo Luyện Thể tăng lên, thân thể cũng đang không ngừng cải thiện.

Cả người tràn đầy một loại hơi thở dương cương.

Rầm!Bỗng nhiên, Diệp Tinh huy động nắm đấm, trong không khí không ngừng truyền tới từng tiếng nổ sập.

Đây là một loại quyền pháp cơ sở kiếp trước hắn vẫn thường xuyên luyện tập.

Đợi luyện xong quyền pháp, Diệp Tinh tiếp tục xách balo lên đường tìm kiếm nhân sâm!.

Cách khu vực này không xa, có một đoàn người đang đi, chính là nhóm người Chu Vũ Huyên, Trần Dương lúc trước phát sinh mâu thuẫn với Diệp Tinh.

.

Lúc này ba Trần Dương là Trần Hải cũng ở đây.

Chú Hải, lần này chúng ta tới tìm nhân sâm, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì.

Chu Vũ Huyên tiến lên, lau mồ hôi trên trán rồi nói.

Bọn họ đã tìm ở chỗ này mấy ngày, nhưng không thu hoạch được gì.

Tìm một chút, nơi này lớn như vậy, nhất định có nhân sâm trăm năm trở lên.

Trần Hải nói: Mà rời nơi này tới những địa phương khác, tỉ lệ tìm được cơ hồ gần như không có.

.