Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 5: Phế vật biến đổi lớn (1)




Nghe vậy, mấy tên cao to cùng nhau lao ra, tàn bạo mà đi về phía Thiên Lạc.

Bên môi cong lên một nụ cười gằn xem thường, Thiên Lạc đứng bất động tại chỗ, chờ tên to cao kia sắp tới trước mặt, liền đánh một quyền nặng nề vào tên đó.

Bị một đấm của Thiên Lạc đập trúng, tên to cao vốn không có cách chống lại sức mạnh không giống người thường kia của Thiên Lạc, thân hình bay ra sau, rồi nện xuống đất.

Không cho những tên to cao kia thời gian kinh ngạc, Thiên Lạc xoay chân một cái, vung một đá mạnh mẽ lên lồng ngực của một tên to cao khác.

Tốc độ và sức mạnh quỷ dị làm bọn to cao không thể  chống đỡ, ánh mắt Thiên Lạc hung ác, thoáng một cái đã tới trước mặt Kỷ Uy đang hoàn toàn sững sờ.

Đưa tay nắm lấy gáy Kỷ Uy, Thiên Lạc đè mạnh xuống, đồng thời đột nhiên giơ đùi phải lên.

Bị ép cúi người xuống, trong nháy mắt mũi liền bị đầu gối của Thiên Lạc đập trúng, mắt Kỷ Uy tối sầm lại, cảm giác có một chất lỏng ấm áp theo mũi của mình chậm rãi chảy ra.

Đòn đánh này, trực tiếp làm cho Kỷ Uy suýt nữa mất đi tỉnh táo.

Giơ đầu gối lên đập cái nữa, vẻ mặt Thiên Lạc đầy hung ác, "Người dám đánh tao còn chưa sinh ra, nếu mày muốn thử, thì trước hết tao đưa mày về bụng mẹ từ đầu!"

Răng rắc - lần này là tiếng sống mũi Kỷ Uy vỡ vụn.

Bị nắm chặt tóc, Kỷ Uy không thể phản kháng, cảm nhận trên mặt truyền đến đau nhức, thần trí càng ngày càng mơ hồ, miễn cưỡng dùng khóe mắt nhìn qua ánh mắt khát máu kia của Thiên Lạc.

Trong lòng ngơ ngác, cơ thể Kỷ Uy không khỏi run rẩy, nhìn mặt Thiên Lạc đầy sát khí.

Từ lúc nào Thiên Lạc lại trở nên đáng sợ như thế, chỉ là một Thiên Lạc vô dụng tại sao lại có được ánh mắt như thế?!

"Thiên Lạc, thả, thả tôi ra..." Trong mồm miệng đều là máu, Kỷ Uy phun ra một ngụm máu lớn.

Mà không chờ Kỷ Uy tiếp tục suy nghĩ xong, ánh mắt Thiên Lạc lạnh lùng, lại một cái nhấc chân, lực xung kích mạnh mẽ trên đầu gối làm mắt Kỷ Uy tối sầm lại rồi ngất đi.

Lại là đá mạnh hai lần, mãi đến khi máu trên mặt Kỷ Uy đã nhuộm đỏ đồng phục học sinh của hắn, Thiên Lạc mới dừng lại.

Như là ném rác rưởi, ném Kỷ Uy ra ngoài, Thiên Lạc nhìn sống mũi Kỷ Uy lúc này đã bị mình đánh gãy, khóe miệng xả ra một nụ cười gằn.

Một màn hung tàn máu tanh bạo lực này, làm người xung quanh vốn đang xem kịch vui đều kinh ngạc đến ngây người.

Đây, đây thật sự là Thiên Lạc sao?!

Vóc người gầy yếu, gương mặt thanh tú, chính là Thiên Lạc.

Nhưng thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình này, còn có sức mạnh bộc phát kia, thật sự là công tử bột phế vật chỉ biết ỷ vào thế lực của gia tộc kia sao?

Trúng tà, quái đản!

Nhận ra được ánh mắt của người chung quanh, Thiên Lạc thoáng nhíu mày lại, sau đó nhìn vết thương trên người còn chảy máu, bĩu môi căm ghét, nhặt túi sách rơi trên đất lên, vỗ vỗ bụi, xoay người liền đi vào trong học viện.

...

Phòng cứu thương.

Hoàn cảnh phòng cứu thương của học viện Huyễn Vũ có thể nói là tốt đẹp hơn bệnh viện, hơn nữa còn lắp đặt phòng bệnh đơn.

Phòng đơn xa hoa, thảm lông dê mềm mại, đèn treo bằng thủy tinh hoa lệ, tuy rằng thế kỷ 50 khoa học kỹ thuật đã phát tiển đến một trạng thái đỉnh cao, thế nhưng vẫn luôn xem phong cách phục cổ là cái đẹp.

Thiên Lạc đã đổi đồng phục học sinh sạch sẽ, tóc rối màu nâu quấn hờ, vết thương nhỏ nhợt nhạt trên khuôn mặt thanh tú đã được xử lý, hiện tại y thuật đã phát triển đến đỉnh cao, vết thương trên người có thể kết vảy trong thời gian ngắn.

Nằm trên giường lớn mềm mại, Thiên Lạc nhắm hai mắt, suy nghĩ một ít chuyện.