Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 114: Cưỡng gian?




Hóa ra lúc tôi lên máy bay, Ngô mập mạp đã đem tin tức tìm thấy tôi thông qua vô tuyến điện truyền về trung tâm.
Khi biết tin tôi bình an lên máy bay, Triệu Nhan Nghiên lập tức thông qua vô tuyến điện liên lạc với tôi.
"Lưu Lỗi! Anh có sao không? Anh làm em sợ muốn chết!"
Tôi vừa mới "alo" một tiếng, thì đầu bên kia đã truyền tới âm thanh lo lắng với giọng khàn khàn của Triệu Nhan Nghiên. Hiển nhiên là nha đầu này khóc nhiều quá. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Anh... Không có chuyện gì!"
Tôi nói, trong lúc nhất thời trong lòng tôi có hàng vạn cảm khái dâng lên, tựa như đã xa cách nàng hàng thế kỷ.
"Không có chuyện gì, vậy thì quá tốt! Chị Vi Nhi đâu? Chị ấy có ở cùng anh một chỗ hay không?"
Triệu Nhan Nghiên ân cần nói.
"Nàng cũng ở cùng một chỗ với anh." Tôi nói.
Không biết nếu như bây giờ tôi nói với Nhan Nghiên rằng tôi đã XXOO Trần Vi Nhi thì không biết nàng sẽ có cảm giác như thế nào.
"Vậy thì tốt, một lát nữa gặp lại nhé."
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có việc gì, thì thanh âm cũng không còn lo lắng như trước nữa.
Tôi đem điện thoại trả cho Ngô mập mạp, khi tôi nói chuyện với Triệu Nhan Nghiên, thì Ngô mập mạp cũng nói chuyện với thanh niên bên cạnh, bàn với hắn xem nên hạ cánh ở đâu.
"Ngô mập mạp này, cậu chẳng phải là lái xe cho cha cậu hay sao? Tại sao lại đổi sang nghề lái trực thăng rồi?"
Tôi kỳ quái nói.
"Ai biết cha tôi nghĩ như thế nào, nhưng mà lái trực thăng đúng là thích hơn lái xe. Lái xe còn sợ đâm phải người khác, chứ lái trực thăng thì vĩnh viễn không cần phải lo lắng vấn đề này."
Ngô mập mạp nói.
Tôi cười thầm có một người con như thế này, đúng là có không ít phiền toái.
Nửa giờ sau, trực thăng đáp xuống một bãi đất trống bằng phẳng ở Tây Tinh Sơn.
Khi tôi vừa mới bước xuống trực thăng, Triệu Nhan Nghiên đã chạy ào lên, chẳng cần biết cha nàng có ở bên cạnh hay không, đã nhào vào lòng tôi.
Triệu Quân Sinh cũng chỉ mỉm cười, coi như là chuyện đương nhiên.
"Lưu Lỗi, em còn tưởng sẽ không gặp lại anh được đâu đấy!"
Triệu Nhan Nghiên vừa mừng vừa khóc, nói.
"Ha hả, lão công của em phúc lớn mạng lớn, sao có thể dễ dàng chết được."
Tôi vuốt ve sống lưng của Nhan Nghiên cười nói.
Nhưng mà đúng là "mình bội phục mình quá", gặp phải chuyện như vậy vẫn có thể còn sống trở về nhà!
Tiếp theo là mấy người Triệu Quân Sinh, Khương Vĩnh Phú vây quanh tôi hỏi han. Tôi khách khí nói lời cảm ơn. Đương nhiên công lao lớn nhất trong chuyện này chính là Ngô mập mạp.
Theo lý thuyết thì tôi với Vi Nhi còn nợ hắn một bữa cơm, nhưng mà hôm nay thì quá mệt rồi, chỉ còn cách để hôm khác.
Cũng may Ngô mập mạp không nói gì, chỉ bảo tôi về học tập cho tốt, hơn nữa lại thâm ý nhìn Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi nắm tay nhau cười nói, không khỏi cảm thán, chuyện trên thế giới quả thực quá kì diệu rồi!
Trần Vi Nhi đương nhiên cũng có nỗi khổ tâm riêng, vừa mới xuống máy bay đã bị Triệu Nhan Nghiên kéo sang một bên, thân mật hỏi cái này hỏi cái kia.
Trần Vi Nhi vốn định tránh né Triệu Nhan Nghiên, dù sao thì mình vừa mới cùng bạn trai nàng làm chuyện có lỗi với nàng.
Nhưng nhìn Triệu Nhan Nghiên nhiệt tình như vậy, nên không tiện mở miệng cự tuyệt, chỉ đành miễn cưỡng cười nói.
"Chị làm sao vậy, Chị Vi Nhi?"
Triệu Nhan Nghiên cũng nhận ra Trần Vi Nhi có gì không đúng.
"Không có... Không có gì! Chị rất khỏe!"
Trần Vi Nhi sợ hết hồn, vội vàng cười nói.
Mặc dù nàng cũng từ tôi biết được, Triệu Nhan Nghiên không phản đối nàng cùng tôi ở chung một chỗ, nhưng vẫn thấp thỏm bất an.
"Em cảm thấy chị dường như có tâm sự gì đó! Có phải Lưu Lỗi khi dễ chị hay không?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn chăm chú vào Trần Vi Nhi, muốn biết được đáp án từ trên mặt Trần Vi Nhi.
Mà Vi Nhi quả thực quá kỳ quái, nàng nói chuyện dường như chỉ có lệ. Mình với nàng nói với nhau 3 câu, thì nàng chỉ nói một câu, mà thỉnh thoảng lại hỏi lại "Em vừa mới nói cái gì?" Quá khác thường!
Trực giác của nữ nhân nói cho Triệu Nhan Nghiên biết, Trần Vi Nhi nhất định là có chuyện gạt nàng, nhưng là rốt cuộc là chuyện gì đây? Có liên quan tới Lưu Lỗi hay không!
"Chị... làm gì có tâm sự gì! Lưu Lỗi hắn tại sao lại có thể khi dễ chị được chứ!"
Trần Vi Nhi vội vàng lắc đầu, nhưng khi nói tới hai từ "khi dễ" lại nghĩ tới việc hai người chơi trò "cưỡng gian", trên mặt không khỏi đỏ lên.
"Chị Vi Nhi, em bình thường luôn mở rộng tấm lòng, có chuyện gì cũng nói cho chị biết! Nhưng hôm nay chị lại gạt em, uổng công em cả ngày lo lắng cho chị!"
Triệu Nhan Nghiên thấy mềm không được, lập tức đổi thành cứng rắn, sắc mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói.
"Chị..."
Trần Vi Nhi thấy Triệu Nhan Nghiên tức giận, cắn răng một cái thầm nghĩ: hay là thẳng thắn với nàng đi!
Chết thì chết sao, cùng lắm là bị nàng chửi mắng một trận, nói mình là nữ nhân không biết xấu hổ, còn hơn là cứ giấu trong lòng như thế này.
"Nhan Nghiên, là chị có lỗi với em! Chị đã cùng với Lưu Lỗi… có quan hệ thể xác rồi!"
Trần Vi Nhi muốn nói từ ân ái, nhưng lại cảm thấy từ này không hay, nữ hài tử không thể nói ra miệng được.
"A! Hai người đã như vậy rồi ư?!"
Triệu Nhan Nghiên kinh ngạc nói.
Thật ra thì khi nàng nhìn thấy Trần Vi Nhi đi lại có chút khó khăn, trong lòng đã có hoài nghi, nhưng không tiện hỏi mà thôi. Quả nhiên là có chuyện lừa dối nàng.
"Chị.. là chị không tốt, là chị chủ động câu dẫn Lưu Lỗi! Thật xin lỗi..."
Trần Vi Nhi thấy Triệu Nhan Nghiên tức giận, trong lòng trầm xuống. Thật ra thì nàng cũng có thể cảm giác được, mặc dù hắn nói yêu mình, nhưng Triệu Nhan Nghiên là người hắn thích nhất.
Nếu như bởi vì sự xuất hiện của mình mà phá hỏng tình cảm của hắn với Triệu Nhan Nghiên, vậy thì mình tình nguyện rút lui. Hạnh phúc ngắn ngủi như vậy với mình đã quá đủ rồi.
"Hừ! Lưu Lỗi là một tên đại sắc lang, Em còn không biết hay sao? Chị không cần giải vây cho hắn, hắn vốn thèm thuồng chị từ lâu rồi, giờ lại có thiên thời, địa lợi, nhân hòa như vậy, hắn mà không ăn chị thì không phải là Lưu Lỗi nữa rồi!"
Triệu Nhan Nghiên nói. Nhưng mà có thể nhận thấy, trong lời nói của nàng, không có ý trách Trần Vi Nhi.
"Nhan Nghiên, em đừng nóng giận, chị... chị rút lui là được mà!"
Trần Vi Nhi khẩn trương nói. Triệu Nhan Nghiên biểu hiện càng không để ý, thì nàng lại không nỡ.
"Chị rút lui? Ha hả, nếu để cho Lưu Lỗi biết vì lời nói của em mà chị phải rút lui, thì Lưu Lỗi có khi chia tay với em đó!"
Triệu Nhan Nghiên đột nhiên cười hì hì nói.
"Nhan Nghiên, em.. nói lời này là có ý gì?"
Trần Vi Nhi thấy Triệu Nhan Nghiên bỗng nhiên cười, nàng không hiểu hỏi.
"Chị Vi Nhi, chúc mừng chị trở thành nữ nhân thứ hai của Lưu Lỗi!"
Triệu Nhan Nghiên cầm tay Trần Vi Nhi, thân mật nói.
"Em…Nhan Nghiên, em có ý gì vậy? Chẳng lẽ em không trách chị hay sao?"
Trần Vi Nhi thấy Triệu Nhan Nghiên không những không tức giận, mà dường như lại cao hứng.
"Em dễ giận người khác như vậy hay sao! Ai! Chẳng qua chỉ tiện nghi cho tên đại sắc lang kia mà thôi!"
Triệu Nhan Nghiên thở dài nói.
"Cám ơn em, Nhan Nghiên. Chị… chị cũng thật lòng yêu Lưu Lỗi!"
Trần Vi Nhi vẻ mặt hạnh phúc nói. Tảng đá lớn trong lòng đã được bỏ đi, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Tôi đang đứng cùng với Ngô mập mạp, nhìn thấy hai người đang nhìn thẳng vào tôi, thấy vậy tôi sợ hãi, hai người chẳng nhẽ lại có âm mưu gì hay sao?
"Lưu Lỗi, anh nói thật cho em biết, anh đã làm gì chị Vi Nhi rồi?"
Triệu Nhan Nghiên vẻ mặt âm trầm lớn tiếng hỏi.
"Anh có làm gì đâu?"
Vừa nói, tôi đưa mắt liếc nhìn về phía Vi Nhi, hy vọng có thể từ trên người của nàng tìm được đáp án, nhưng cô nàng này lại nhìn sang chỗ khác, không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Tôi đánh lạc hướng nói:
"Nhan Nghiên, các em làm sao vậy?"
"Không làm gì? Chị Vi Nhi đã nói cho em biết, trong sơn động anh đã cưỡng gian chị ấy!"
Triệu Nhan Nghiên nói xong, dùng ánh mắt liếc nhìn sang Trần Vi Nhi.
"Cưỡng gian?" Tôi cưỡng gian sao? Hình như là Trần Vi Nhi cưỡng gian tôi mà! Chẳng lẽ nha đầu Nhan Nghiên này đang ghen? Nhưng mà cho dù tôi có cưỡng gian Trần Vi Nhi, thì nàng cũng không nên nói với Nhan Nghiên chứ?
"Sao vậy, sao không phản đối nữa đi!"
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi một cái, ròi khiển trách:
"Nếu như chuyện đã xảy ra, thì anh có chịu trách nhiệm không?"
"Chịu trách nhiệm?"
Tôi càng nghe càng kỳ quái, đây chẳng phải là nha đầu Nhan Nghiên này đang đùa giỡn tôi đấy chứ?
Quả nhiên Trần Vi Nhi nhịn không được bật cười lên, Triệu Nhan Nghiên lập tức cười theo, nói:
"Đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi, chị Vi Nhi cũng là nữ nhân của anh rồi, anh định thế nào đây?"
"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là trái ôm phải ấp, cùng ngủ trong giường lớn rồi!"
Tôi nở nụ cười dâm đãng ôm chầm lấy hai vị mỹ nữ, đây cũng là chuyện mà tôi mơ ước bấy lâu nay!
Lúc nãy, tôi còn đang phiền vì vấn đề Trần Vi Nhi, không nghĩ tới các nàng đã tự mình giải quyết, tiết kiệm cho tôi được một phen miệng lưỡi.
Cũng vì chuyện ngoài ý muốn lần này, mà trường học đã hủy bỏ lần Đông Lệnh Doanh này, vốn tôi với Trần Vi Nhi là người bị hại phải tới Cục công an để lấy khẩu cung, nhưng mà bởi vì có quan hệ với Khương Vĩnh Phú, lên chỉ ở tại chỗ hỏi tôi mấy câu, rồi cho tôi về trước.
Dù sao chuyện cũng rất đơn giản, tình tiết như thế nào, thì chỉ cần những lời khai của Lý Thiếu Kiệt đã rõ hết rồi. Việc tiếp theo là giao cho pháp luật xử lý.
Ba người chúng tôi lên xe của Triệu Quân Sinh, Triệu Quân Sinh nhìn thấy Trần Vi Nhi, liếc tôi một cái đầy thâm ý.
Cử chỉ thân mật của hai cô gái này đương nhiên đã lọt vào trong mắt hắn, nhưng nhìn con gái mình không có ăn giấm, lại thân mật nắm tay người ta, cho nên Triệu Quân Sinh cũng không tiện mở miệng hỏi cái gì.
Tôi bây giờ đang suy nghĩ, Triệu Nhan Nghiên có quan hệ với mẹ tôi vô cùng tốt, mẹ tôi đã coi nàng là con dâu tương lai, thậm chí ngay cả ngọc bội tổ truyền cũng cho nàng.
Nhưng mà vấn đề hôm nay lại khác rồi, mẹ tôi từng nói, phụ huynh hai bên gia đình nên gặp mặt nói chuyện một lần.
Lần trước vì chuyện Lưu Chấn Hải nên không có thời gian, bây giờ đã rảnh, có nên tổ chức một bữa cơm giữa 2 gia đình không đây?
Cho nên tôi nói với Triệu Quân Sinh:
"Chú Triệu, mẹ cháu nói muốn tìm một cơ hội mời hai gia đình gặp mặt ăn một bữa cơm!"
"Cái gì, mẹ cháu!"
Triệu Quân Sinh cả người chấn động, một chân đạp mạnh phanh xe, dạt vào bên đường "hắt xì" một tiếng.