Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 229: Tiền giả




Bởi vì Trần Vi Nhi còn có công việc phải làm, tôi với Triệu Nhan Nghiên còn phải đi tới nơi nộp học phí cho sinh viên mới nhập học, vì vậy chúng tôi tạm biệt Trần Vi Nhi, hẹn tối nay đi ăn cơm.
Cùng với Triệu Nhan Nghiên đi tới phòng làm việc nộp học phí, thì thấy nơi này ngay cả giọt nước cũng không chui qua được! Vốn nơi nộp học phí không phải là nhiều người!
Nhưng những người này, không phải là tới nộp học phí, mà là đang xem náo nhiệt! Bởi vì ở giữa đám người có thể nghe thấy âm thanh cãi vã, và có người nức nở.
Đánh nhau? Tôi sửng sốt, đây là phòng làm việc của đại học, sao có thể xuất hiện tình huống như vậy? Con người của tôi vốn không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng bởi vì nơi nộp học phí chính là chỗ này, nên không còn cách nào khác, tôi đành phải nhìn vào giữa đám người này. Mặc dù thấy không rõ tình huống bên trong, nhưng cũng hiểu được đại khái.
"Thầy ơi, xin thầy, đây là tiền thật không phải là tiền giả... Đây là do các hương thân gom được..."
Một giọng con gái ôn nhu, sợ hãi nói.
"Tôi nói tiền này là giả, thì là giả !"
Một người có giọng thô quát.
"Thầy ơi, tiền này là của các hương thân lấy từ trong ngân hàng ra, nó là tiền thật!"
Giọng nữ nói.
"Em mau lấy tờ tiền khác ra đi, nếu không thì đừng có nộp nữa. Còn rất nhiều người đang chờ đấy, người kế tiếp!"
Người có giọng thô không nhịn được nói.
"Thầy ơi, em không còn tiền, số tiền này phải vất vả lắm em mới có đủ, thầy kiểm tra lại một lần nữa đi!"
Giọng nữ cầu khẩn nói.
"Không có thời gian!"
Người có giọng thô quát lớn:
"Nơi này là trường học. Không phải là ngân hàng!"
Chỉ nhìn tới đây, tôi đại khái cũng có thể hiểu rõ. Nhất định là cô gái này tới nộp học phí, sau đó bị giáo viên có âm thanh thô này, (tạm thời gọi là giáo viên, bởi vì trong trường đại học giống loại người ăn không ngồi rồi, làm như chuyện lặt vặt như hắn rất nhiều).
Giáo viên có giọng thô này vì thấy cô gái này có tiền giả, nên cự tuyệt thu nhận.
"Lão công, anh giúp nàng một chút đi!"
Triệu Nhan Nghiên nhìn cô gái kia vô cùng lo lắng, có chút không đành lòng nói.
Cho dù lão bà không nói, chuyện này tôi cũng muốn xen vào. Tôi tiến lên một bước, nhìn cái người mập mạp như heo, có âm thanh thô rè, nói.
"Tại sao thầy biết đây là tiền giả?"
Tôi cười hì hì đi ra phía trước hỏi.
"Tôi làm kế toán nhiều năm như vậy rồi, tiền thật hay giả còn không phân biệt được hay sao?"
Người có âm thanh thô rè thuận miệng đáp.
Trả lời xong hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng, khi ngẩng đầu lên, thì phát hiện người nói là sinh viên, nhất thời cả giận nói:
"Em là sinh viên, thì đừng nên xen vào chuyện của người khác!"
Tôi tiến lên cầm tờ 100 đồng vào trong tay, vừa mới cầm vào, thì trong lòng tôi đã biết, tờ tiền này đúng là tiền giả! Hơn nữa còn giả tới mức không thể giả được nữa!
"Vị bạn học này, tiền của bạn đúng là lấy ra từ trong ngân hàng hay sao?"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, đây là các hương thân tới tận tín dụng xã rút !"
Cô bé gật đầu nói:
"Bạn ơi, phiền bạn xem giúp tớ một chút, xem nó là tiền thật hay giả?"
Tiền thì là tiền giả không thể nghi ngờ. Hơn nữa nhìn cô gái này đúng là thành thực, không phải là loại người lừa gạt. Kể từ tinh thần lực của tôi được khai phá. Có năng lực phán đoán vô cùng nhạy cảm, có thể biết được người này có nói dối hay không. Căn cứ vào ngôn ngữ và hành động của người này có thể phán đoán ra được, người này đang nói thực.
Nhưng mà làm tôi kỳ quái chính là, số tiền mà cô gái này cầm trong tay toàn là loại cũ, chỉ có này một tờ tiền giả này lại mới tinh, khiến nó trở nên bắt mắt? Cho dù dùng để đánh lừa người khác, thì cũng không ngu tới vậy chứ.
"Tờ tiền này là của bạn hay sao?"
Tôi suy nghĩ một chút, trong lòng đã có định đoạt.
"Chuyện này... Tớ cũng không biết.. Tớ đưa tiền cho thầy giáo, khi kiểm tra xong, thì nói với tớ là có một tờ tiền giả..."
Cô bé nói:
"Chắc là của tớ cũng nên..."
"Em kia có ý gì vậy? Ý của em có phải là tờ tiền giả này là của tôi?"
Người có âm thanh thô rè thấy cô gái trả lời như vậy, lập tức hổn hển nói.
"Thầy kích động cái gì?"
Tôi cười cười nhìn vào người có âm thanh thô rè:
"Chẳng lẽ thầy có tật giật mình?"
"Tôi... Tôi giật mình cái gì! Sinh viên này, cậu không lên quấy rối. Cẩn thận tôi báo trường học khai trừ cậu!"
Người này uy hiếp nói.
Tôi liếc mắt nhìn người có âm thanh thô rè này, lập tức trong lòng hiểu ra chân tướng sự việc
"Wow? Đây là cái gì? Là một chồng tiền!"
Tôi chỉ vào dưới chân của người có âm thanh thô rè, nói:
"Thầy ơi, tiền của thầy rơi kia!"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía người có âm thanh thô rè, người này vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên dưới chân có một chồng 100 đồng! Người này trong lòng buồn bực, mình đã đút trong túi quần rồi, tại sao lại có thể rơi xuống đất được?
Nghĩ tới đây, hắn nhất thời có chút đổ mồ hôi. Nhưng mà hắn lại nói, phải bình tĩnh, không nên bối rối, phải làm như mình không biết, không thể khẩn trương...
"Thầy ơi, em giúp thầy nhặt lên nhé!"
Tôi cúi người xuống nhanh chóng nhặt chồng tiền ở dưới chân hắn.
Người này vốn định làm bộ dáng chậm rãi, không liên quan tới mình, nhưng không ngờ lại bị người khác nhặt trước.
"Mau đưa cho thầy, đây là tiền của tôi!"
Người có âm thanh thô rè vội vàng đứng dậy, giật lấy tập tiền từ trong tay của tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Wow? Tiền này giống y như tờ tiền của bạn học kia, không phải là tiền giả đó chứ?"
Tôi giơ tập tiền nói:
"A? bạn học này, tờ tiền giả của bạn tại sao lại có cùng số seri với tập tiền này? Chẳng lẽ bạn nhặt dưới chân thầy giào này ?"
Sỉnh viên có thể thi đậu Đại học Thanh Hoa thì đâu phải là người kém thông minh! Tôi mới nói như vậy, thì phần lớn mọi người đã hiểu chuyện gì xảy ra, không còn giữ im lặng nữa, mà kêu lên:
"Đây là loại giáo viên gì vậy, lại dùng tiền giả đổi lấy tiền thật của sinh viên, đúng là quá vô sỉ rồi!"
"Đúng vậy, nhìn xem tập tiền của hắn chỉ còn có một nửa, không biết hắn đã lừa bao nhiêu người rồi!"
"A? Vốn tôi còn không hiểu tại sao tiền của tôi lại biến thành tiền giả, hóa ra là do tên đáng chết này!"
Lúc này có một người nhanh chóng nhảy tới, những sinh viên khác cũng chỉ là mở miệng chỉ trích, nhưng không ngờ người này lại nhảy tới đánh.
Hắn định đá một cước, thì có một giọng nói vang lên:
"Lão Đại, ngài anh minh thần võ, đâu có thể dùng võ công cao cường đánh heo đây, hãy để cho em lên đi!" Nói xong, hắn đi tới đá một cước vào tên mập mạp.