Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 254: Trần gia làm khó dễ (3)




Trần Trạch Long bị đưa ra tòa án, nhưng mà với luật pháp hiện tại cũng không làm gì được hắn, dù sao hắn chỉ là lái xe không bằng lái, bị phán xử tạm giam 15 ngày, nhưng hắn là công dân XG, nên rất nhanh được nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài.
Tập đoàn Trần Thị hủy bỏ tất cả các hạng mục hợp tác với thành phố Bắc Kinh, nhưng hiện giờ Triệu Quân Sinh đã tới thành phố Bắc Kinh, tôi bảo Triệu Quân Sinh trực tiếp đi tìm chính quyền thành phố Bắc Kinh, nói là Tập đoàn Ánh Rạng Đông tiếp nhận hạng mục xây, sửa công trình. Chính quyền thành phố vui mừng, đúng là nhân họa đắc phúc, được Tập đoàn ÁNh Rạng Đông đầu tư.
Triệu Quân Sinh biết được Triệu Nhan NGhiên không có đáng ngại sau này, cũng yên long, hắn tập trung chỉ đạo chuyện tiếp nhận các hạng mục xây, sửa.
Công ty kiến trúc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông có tên gọi là Công ty kiến trúc Tân Quang, ngoài mặt thì không có lien hệ gì cả, nhưng thực chất lại bị Tập đoàn ÁNh Rạng Đông khống chế.
Đây cũng là dựa theo ý quyết định của tôi, bởi vì Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng là tập đoàn công nghệ cao, nếu phát triển sang lĩnh vực khác, sẽ dễ ảnh hưởng tới danh tiếng, cho nên có mấy công ty phụ trách các ngành nghề khác đều được tách riêng.
……
Tại XG
"Trần thư ký, các ngươi đang làm chuyện gì vậy, không phải nói bên mình rút lui, thì bên kia phải thỏa hiệp sao? Tại sao con trai của tôi vẫn bị phán quyết? Mặc dù không bị vào tù, nhưng chuyện này đã truyền khắp giới doanh thương rồi! Tôi có nuốt nổi chuyện này hay không, anh nói đi? Nói Trần Thiên Lôi tôi có thể chịu nhục được hay không?!"
"Trần tiên sinh….Tôi cũng không biết tại sao…..lại có một công ty khác nhanh như chớp nhận toàn bộ công trình, hơn nữa nghe nói giá tiền của bọn họ tốt hơn chúng ta, nên bên chính quyền đương nhiên là ký hợp đồng!"
Trần thư ký nhỏ giọng nói.
"Hừ! Chuyện này tôi tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng như vậy! Chẳng những làm mất tiền, mà lại còn đánh gãy chân con trai của tôi! Trần thư ký, ah đi điều tra bối cảnh về người đánh con tôi, và cả cái công ty kiến trúc Tân Quang kia nữa, mẹ kiếp, dám cướp tiền của tôi, tôi làm chết hắn!"
Trần Thiên Lôi vỗ bàn quát.
"Dạ! Trần tiên sinh."
Trần thư ký vội vàng đáp ứng.
Thật ra thì, chính quyền thành phố Bắc Kinh nói tập đoàn Trần thị thiếu sự hợp tác nên không cần biết nhiều như vậy. Mà đúng lúc Trần thư ký lại sơ xuất, cho nên mang tới cho Tập đoàn Trần thị tai họa ngập đầu.
Mà cái công ty kiến trúc Tân Quang này, ngay cả những người trong nội bộ Tập đoàn Ánh Rạng Đông đều không có mấy ai biết nó lại là công ty trực thuộc. Chỉ có chú Triệu và mấy người lãnh đạo cấp cao biết mà thôi.
Mà lần này, chú Triệu được chính quyền địa phương trực tiếp giao cho xây, sửa các công trình, nói với bên chính quyền rằng đây là một công ty bạn.
Mặc dù công ty kiến trúc Tân Quang thành lập chưa tới hai năm, nhưng mà trong lĩnh vực kiến trúc rõ rang đã trở thành công ty hang đầu cả nước. Đã có công ty nhận lấy trách nhiệm này, chính quyền thành phố đương nhiên là đồng ý, huống chi công ty này cũng có uy tín, lại thêm sự đảm bảo của Triệu Quân SInh, thì không cần phải lo lắng gì nhiều.
Mà làm cho Trần Thiên Lôi không ngờ tới chính là, khi hắn hạ thủ với Công ty kiến trúc Tân Quang, cũng là lúc hắn gặp tai họa ngập đầu.
Mặc dù trước mắt Triệu Nhan Nghiên đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, đang trong quá trình phục hồi, nhưng mà sự trừng phạt đối với Trần Thạch Long quả thực là rất nhỏ! Luật pháp không thể xử hắn, nhưng tôi sao lại bỏ qua được, phải cho hắn một giáo huấn khó quên!
Nếu như hắn sau khi đụng người, trực tiếp xin lỗi, rồi phối hợp với cảnh sát giải quyết vấn đề, thì tôi có thể tha thứ cho hắn, dù sao loại chuyện này cũng không phải cố ý, mà chỉ là do vô tình! Nhưng hắn đã sai, lại còn cậy mạnh, không nói đạo lý, thì không thể nào tha thứ được!
Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Quách Khánh.
Rất nhanh, có âm thanh của Quách Khánh truyền tới:
"Lão Đại, sao lại là cậu. Thế nào, ở Bắc Kinh với hai đại tẩu có phải là không thoải mái hay không?
"
…."Tôi trầm mặc.
Cũng không trách Quách Khánh nói câu này, dù sao thì xa nhau một thời gian dài, hắn lại ở xa, nên tưởng chúng tôi hạnh phúc. Nhưng lần này lại lòi ra chuyện như vậy, đúng là làm tôi buồn lòng.
"
Quách Khánh, Triệu Nhan Nghiên bị xe đâm, phải vào bệnh viện."
Tôi hít một hơi nói.
"
Cái gì! Sao đại tẩu bị người ta đụng phải? Cái thằng Vương bát đản nào làm như vậy, nói cho tớ biết, Lão Tử chỉnh chết hắn! Quách Khánh vừa nghe lập tức nổi giận.
"Chỉnh hắn tới chết thì không cần, nhưng giáo huấn một chút thì có thể được!"
Tôi nói.
"Được, lão Đại, cậu muốn chỉnh hắn ra sao!"
Quách Khánh nói.
"Cậu đang ở đâu?"
Tôi hỏi.
"Tớ đang ở XG, mấy ngày nay còn đang đàm phán với đệ nhất đại bang là Thanh bang!"
Quách Khánh nói.
"Đàm phán? Sao cậu lại chạy tới XG?"
Trong lòng tôi nói thầm, xem ra cái tên Trần Trạch Long kia xui xẻo rồi.
"Đầu năm ngoái tớ chẳng nói tớ sẽ tới nơi này phát triển thế lực hay sao, hiện tại đã khống chế được một phần ba địa bàn, mấy hôm trước có xung đột với đệ nhất đại bang ở đây, sống mái với nhau nhiều lần, kết quả Lão đại cậu cũng biết, mấy tiểu đệ của tớ đều luyện theo bí tịch cậu cho, đối phó với bộ đội đặc chủng còn được, huống chi…đám ô hợp này! Thanh bang tổn thất thảm trọng, còn không nói tới chuyện mất hết phần lớn địa bàn, bây giờ còn đang đề xuất thỏa hiệp, muốn giảng hòa, tớ đương nhiên nhân cơ hội này làm thịt hắn một bữa!"
Quách Khánh đắc ý nói.
Giờ tôi mới nhớ, năm ngoái Quách Khánh có tới tìm tôi, hắn nói tố chất đám tiểu đệ quá kém, phải dựa vào hung tàn để rèn luyện, muốn tôi nghĩ giúp hắn biện pháp. Lúc đó tôi bèn dạy mấy chiêu đơn giản dễ luyện cho Quách Khánh, bảo hắn trở về, huấn luyện cho huynh đệ của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Cậu làm không tệ!"
Tôi đối với Quách Khánh nói:
"Chờ sau khi những chuyện này kết thúc tớ sẽ nói với cậu một ý tưởng khác. Giờ phải làm giúp tớ một chuyện, đi điều tra toàn bộ bối cảnh của Tập đoàn Trần thị!"
"Được , lão Đại ! Ở XG giờ tớ không có chuyện gì là không làm được, chỉ cần cậu nói một câu, tớ sẽ cho nổ tung cả Tập đoàn Trần thị."
Quách Khánh đảm bảo nói.
"Nổ thì hỏng, tớ không muốn cậu biến thành Bin La den thứ hai!"
Tôi nói
"Bin Laden là ai?"
Quách Khánh không hiểu được nói.
Lúc này tôi mới chợt nhớ tới, hiện tại mới là năm 1998, Bin Laden còn chưa xuất hiện, tôi nói:
"Không có gì, chỉ là một lão đại rất kinh khủng trong phim kinh dị!"
"A" Quách KHánh cũng không để ý.
"Vậy được rồi, trước hết như vậy đi, cậu có được tin tức cũng đừng hành động, báo cho tớ biết, để tớ quyết định!"
Tôi nói.
Tổi bảo nhân viên bệnh viện mang tới cho tôi một chậu nước nóng, tôi định lau qua thân thể cho Nhan Nghiên một chút. Mấy ngày qua, trừ lúc tôi bàn chuyện với chú Triệu, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Nhan Nghiên.
Tôi vừa mới lau xong thân thể cho Nhan Nghiên, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tôi đi tới, mở cửa, hóa ra là Lưu Duyệt, trong tay còn cầm 1 hộp cơm, mấy ngày qua cơm nước tôi đều do Lưu Duyệt mang tới.
"Sao vậy? Lại đến thời gian ăn cơm rồi?"
Tôi tự nhủ.
"Ai!" Lưu Duyệt thở dài nói:
"ANh nhìn lại anh đi, bác sỹ đã nói là Nhan Nghiên không có chuyện gì hay sao! Sao ngày nào anh không nhớ tới giờ ăn vậy! Mỗi lần mang cơm cho anh đều nói là mình không đói! Anh nếu tiếp tục như vậy, thì Nhan Nghiên tỉnh lại sẽ đau lòng! Huống chi chị Vi Nhi cũng sẽ đau lòng! Còn có tôi nữa…"
Nói tới đây Lưu Duyệt dừng lại, thấy tôi không chú ý, nàng làm bộ như mình chưa nói gì.
Thật sự của tôi cũng không chú ý. Tôi vừa nghĩ, Lưu Duyệt nói cũng đúng! Nếu như Nhan Nghiên đã không có chuyện gì, thì tôi làm sao phải như vậy, tôi cười nói:
"Đúng vậy, chúng ta ăn cơm đi, tôi thật có một chút đói bụng!"
Lưu Duyệt xấu hổ cười, đem cơm hộp lấy ra,đặt trước mặt tôi.
Mấy ngày hôm trước lúc ăn cơm, tôi chỉ ăn cho qua loa, không chú ý tới trong hộp cơm có những gì, nhưng hôm nay vừa nhìn, thật đúng là vô cùng thịnh soạn, các món ăn đều đầy đủ hết. Nói thật ra, mấy ngày qua tôi ăn không được bao nhiêu cơm, giờ này thấy đói, ăn như hùm như báo hết sạch.
Khi tôi đặt đũa xuống, mới phát hiện Lưu DUyệt không ăn. Tôi lúc này mới hiểu, hóa ra tôi ăn hết cả phần của Lưu Duyệt!
"Thật ngại quá, đo cơm ngon quá, nên tôi ăn hết rồi!"
Tôi ngại ngùng nói.
"Không sao đâu, mỗi ngày tôi đều làm cho 2 người ăn, hôm nay do anh quá đói bụng, ở nhà tôi còn nữa, lát nữa về ăn cũng được!"
Lưu Duyệt cười nói.
"Cái gì! Do tự tay cô làm?"
Tôi kinh ngạc.
Tôi còn tưởng rằng mỗi ngày nàng đều mua cơm ngoài quán cho tôi, không nghĩ tới lại là nàng tự mình làm! Xem ra tôi lại thiếu nàng một nhân tình rồi.