Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 310: Một đêm không ngủ




"Có lúc, lợi ích của gia tộc nặng hơn tất cả, điều đó có đáng buồn cười hay không?"
Lưu Duyệt tự giễu nói:
"Cho nên, em đã ước định với ông của em, là trong lúc học đại học có thể kiếm được 100 triệu, thì có thể chứng minh em có năng lực gánh vác trách nhiệm của gia tộc! Đến lúc đó ông của em sẽ không ép em phải gả cho Tư Đồ Lượng nữa. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, nguyện vọng này rất xa vời, mặc dù bán xe hơi kiếm rất nhiều tiền, nhưng mà những năm gần đây, cũng chỉ góp được hơn ba nghìn vạn!"
"Hóa ra là như vậy, giờ tôi mới hiểu tại sao cô tìm tôi hợp tác bán xe!"
Tôi chợt hiểu nói:
"Nếu như vậy, phần lợi nhuận của tôi không cần nữa, cố cứ đem góp cả vào đi!"
"Vậy sao có thể, đây không phải là do năng lực của tôi kiếm được, trong lòng tôi rất áy náy !Với lại tôi đã hứa với ông của tôi là không gạt người ...!"
Lưu Duyệt thở dài nói.
"Vậy thì cô đúng là phải gả cho tên đại phôi đản kia rồi?"
Vu Đình có chút gấp gáp nói:
"Cô xinh đẹp như vậy, tại sao có thể gả cho tên bại hoại Tư Đồ Lượng đó được!"
"Ha hả, thật ra thì vẫn còn một phương pháp khác hay sao?"
Triệu Nhan Nghiên mở trừng hai mắt nói:
"Lưu Duyệt không phải đã nói, chỉ cần một lão công có nang lực là được, Đình Đình, em cảm thấy lão công của chúng ta thế nào?"
Vu Đình tâm tư hồn nhiên, nghe Triệu Nhan Nghiên nói như vậy lập tức nói:
"Đúng vậy, Lưu Duyệt, nếu không cô cũng gả cho lão công của chúng tôi đi!"
Tôi cùng Lưu Duyệt thì lúng túng... Không nghĩ tới quan hệ vi diệu của chúng tôi lại bị phá vỡ trong trường hợp này.
Triệu Nhan Nghiên giả bộ ngáp một cái nói:
"A! Đã hơn 12 giờ đêm rồi, buồn ngủ chết mất, Đình Đình, chị Vi Nhi, chúng ta lên phòng đi ngủ đi!"
Vu Đình còn chưa hiểu, thì đã bị Trần Vi Nhi kéo lên phòng:
"Đi nhanh đi, con gái thức đêm sẽ bị thâm mắt, cẩn thận lão công không thích em nữa đó!"
Tôi biết Triệu Nhan Nghiên cố ý cho tôi cùng Lưu Duyệt cơ hội, nếu đã như vậy, thì Lưu Duyệt cũng không cần phải giả vờ nữa, nàng có chút ai oán nhìn tôi một cái, sâu xa nói:
"Chẳng lẽ tôi thật sự kém cả Vu Đình hay sao, anh có thể vì nàng mà đối đầu với Tư Đồ gia. Nhưng mà là tôi, thì anh lại lắp bắp, miệng nói không ra lời!"
"Tôi... Tôi nghĩ đến chuyện cô không thích tôi!"
Tôi cũng không hiểu tại sao mình có thể nói một câu như vậy.
Có lẽ đây cũng là ý nghĩ của tôi, mặc dù tôi có hảo cảm với nàng, nhưng chưa biết ý nghĩ của nàng thế nào.
"Tôi!"
Lưu Duyệt giận dữ nói:
"Chẳng lẽ anh phải bắt tôi chính miệng nói ra là tôi yêu anh, anh mới an tâm phải không? Chủ nghĩa nam tử của anh nặng như vậy sao! Vì thỏa mãn lòng hư vinh của anh có phải không, để cho một cô gái theo đuổi anh, anh mới thích có phải không?!"
Tôi nhất thời ngạc nhiên, không nghĩ tới Lưu Duyệt lại nói lời yêu thương với tôi bằng câu này. Tôi vội vàng đem Lưu Duyệt kéo vào trong ngực của mình, an ủi:
"Anh không nghĩ như vậy, thực sự không nghĩ như vậy! Em ưu tú như vậy, chưa biểu hiện với em là tự coi mình không xứng với em! Em cũng thấy đấy. Anh rất hoa tâm, bên cạnh có nhiều cô gái khác, nên anh..."
"Đúng vậy, có rất nhiều cô gái, vậy có thêm em thì chết hay sao?!"
Lưu Duyệt lúc này đã hoàn toàn quên đi tự ái của mình, giống như một cô dâu nhỏ, đang bất mãn với tình lang của mình.
"Đương nhiên là không phải, em yêu anh, anh cao hứng còn không kịp nữa là!"
Tôi đem Lưu Duyệt ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng nói:
"Ông em có phải rất ghét anh hay không?!"
"A…ông em nói Tư Đồ Lượng có tính mục đích rất cao, hơn nữa cũng rất ghét người này. Nhưng mà vẫn ép em gả cho hắn, vì hắn có quyền lợi trong gia nghiệp của tổ tông hắn!"
Lưu Duyệt cười nói.
"Ha hả, xem ra em có một nhiệm vụ không thể hoàn thành rồi!"
Tôi nói.
"Nhiệm vụ gì?"
Lưu Duyệt hỏi.
"Bởi vì nếu như em theo anh, thì cổ phần trong đại lý xe sẽ là của anh, lúc đó chẳng khác nào em làm công cho lão công, vậy thì em làm gì có tiền !"
Tôi nói.
"Hừ, em còn chưa nói muốn gả cho anh!"
Lưu Duyệt hừ nhẹ nói, nhưng mà nàng cũng không để ý, bởi vì nàng tin tưởng, ông của nàng nhất định sẽ hài lòng vì quyết định này.
"Vậy tối nay chúng ta động phòng trước, đến lúc đó không sợ…"
"Anh thực đáng ghét!"
Lưu Duyệt còn chưa nói hết, đã bị tôi hôn lên đôi môi...
Lưu Duyệt vẫn còn chưa biết chuyện này, cái miệng cứ ngu ngơ, tôi lập tức luồn vào trong miệng của nàng.
Dần dần, Lưu Duyệt cũng bắt đầu động tĩnh, tuy còn rất gượng gạo, nhưng cũng chủ động hôn lại.
Tôi đưa tay mò tới lưng của Lưu Duyệt, vì hôm nay nàng mặc trang phục dạ hội, nên rất dễ có thể cởi quần áo của nàng ra.
Lễ phục dạ hội nhẹ nhàng rơi ở trên mặt đất, để lộ một thân thể lung linh của Lưu Duyệt, tôi ngạc nhiên phát hiện, bên trong nó chỉ có một cái quần nhỏ và chiếc áo ngực! Tôi không khỏi lắc đầu, hóa ra Lưu Duyệt cũng rất thích đẹp, trời lạnh như vậy mà nàng chỉ có mặc như thế này!
"Lên phòng ngủ được chứ... Em không muốn ở chỗ này..."
Lưu Duyệt nhỏ giọng nói.
"Được!"
Tôi khoát tay, ôm lấy Lưu Duyệt chạy lên phòng ngủ.
Khi tôi lên cầu thang, thì nghe một tiếng đóng cửa, trong lòng tôi nói, mấy nha đầu này, lại có thể nhìn lén, để xem đêm nay tôi làm sao thu thập bọn họ.
Khi đặt Lưu Duyệt trên cái giường lớn thì phát hiện trên giường có một chiếc khăn trắng. Tôi cười khổ, đây nhất định là kiệt tác của Triệu Nhan Nghiên rồi!
Tôi từ từ bắt đầu vuốt ve thân thể hoàn mỹ của Lưu Duyệt, lướt qua những bộ vị nhạy cảm trên người nàng, làm cho nàng không ngừng rên rỉ...
"Chuẩn bị xong chưa?"
Tôi nhẹ giọng hỏi.
"Ừ..."
Lưu Duyệt mơ hồ đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Anh đây tiến vào?"
"Ừ... Anh nhẹ một chút... Em còn là xử nữ..."
Tôi không khỏi bật cười, Lưu Duyệt đôi khi rất khôn khéo, đôi khi lại ngốc nghếch.
Tối nay nhất định là một một đêm không ngủ.