Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 372




Khoảng 10 phút sau, chiếc Mercedes của Đinh Bảo Tam mới chậm rãi đi tới.
"Đây có thể là người mà tiểu tử này tìm tới."
Trương Thiên Hải nhìn Lang ca nói.
"Không thành vấn đề, để tôi giải quyết!"
Lang ca nói xong thì đi tới.
Lái xe của Đinh Bảo Tam từ trên xe nhảy xuống, đang muốn mở cửa cho Đinh Bảo Tam, thì Đinh Bảo Tam đã tự mình đẩy cửa xe nhảy đi ra ngoài:
"Ông chủ, tôi tới rồi!"
"Cậu làm cái gì mà chậm như vậy!"
Tôi thấy Đinh Bảo tới chậm hơn cả tên Lang ca kia, không khỏi có chút tức giận.
"Tôi đi kiếm tiền cho ông chủ, tiền của ông ty đều bỏ vào ngân hàng hết, phải tới đó mới rút được!"
Đinh Bảo Tam thở hỗn hển nói.
Tôi xin lỗi cười cười, xem ra tôi hiểu lầm hắn!
"Con mẹ mày, mày chính là người mang tiền hay sao, mua lấy tiền ra!"
Lang ca vừa đi tới, nhìn tôi cùng Đinh Bảo Tam nói.
Giờ phút này Đinh Bảo Tam đang nhìn tôi, Lang ca không thấy rõ hắn. Mà Đinh Bảo Tam nghe thấy có người đứng trước mặt ông chủ mình chửi người, lập tức nổi giận, xoay người lại, chẳng biết là ai, đá luôn một cước.
"Mày dám đá tao... !"
Lang ca mắng được nửa câu, nửa câu sau đã nuốt ngược trở về.
Lang ca há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn nhìn Đinh Bảo Tam, qua hồi lâu, mới nói lắp bắp:
"Lão Đại, anh sao lại tới đây..."
"Tại sao tao không thể tới? Mày kiêu ngạo nhỉ, dám mắng chửi người nữa cơ đấy!"
Đinh Bảo Tam nhìn lại, thì thấy hắn là thủ hạ của mình, càng thêm tức giận, việc này có khác gì đánh mất thể diện trước mặt ông chủ!
"Chuyện này... Lão Đại, em..."
Uy phong của lang ca lập tức biến mất.
"Tao hiểu rồi, thì ra mày là người định lấy tiền của ông chủ! Mày đúng là không muốn sống nữa rồi phải không?"
Đinh Bảo Tam vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, chợt hiểu đại khái sự tình.
"Không phải đâu, không phải là em... Là hắn!"
Lang ca trong nháy mắt bán đứng trương Thiên Hải.
Trương Thiên Hải ở thành phố Tân Giang này cũng là nhân vật không nhỏ, đương nhiên là biết Đinh Bảo Tam. Nhưng mà Đinh Bảo Tam lại không biết hắn.
Trương Thiên Hải thấy Đinh Bảo Tam tới, cũng biết chuyện tình không ổn, nhìn người mà Đinh Bảo Tam cung kính, thì biết là một đại nhân vật. Lần đúng là đá trúng sắt rồi, cho nên vội vàng giải thích:
"Hiểu lầm mà thôi. Tam gia, Lang ca, tôi chỉ đùa với ông chủ này một chút, đâu dám lấy tiền chứ!"
"Ông chủ Trương sao có thể lấy tiền của tôi được, Tam Hầu tử, cậu hiểu lầm rồi."
Tôi cười nói.
"Đúng, đúng, Tam gia, ngài cũng thấy ông chủ này nói..."
Trương Thiên Hải hãy nghe tôi nói hắn không lấy tiền, thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng kinh ngạc vì tôi gọi Đinh Bảo Tam là Tam Hầu Tử. Nhưng mà còn kinh ngạc hơn, là tại sao tôi lại mở đường cho hắn.
"Ông chủ Trương chỉ muốn tiền thuốc men cho mấy thủ hạ."
Tôi nói tiếp:
"Tam Hầu Tử, đưa 20 vạn cho hắn, sự nghiệp của ông chủ Trương cũng không dễ dàng gì có được, mang cho hắn để chữa trị cho thủ hạ"
Tam Hầu Tử nghe tôi nói như vậy, lập tức lấy từ trong cặp ra một đồng tiền loại 100 đồng.
"Ông chủ Trương, nhận lấy đi? Lúc này thì được, nhưng sau thì tôi không quản nữa đâu."
Tôi cười hì hì nói.
"Chuyện này... ổng chủ này hiểu nhầm ý của tôi rồi. Tôi chỉ nói đùa với ông mà thôi!"
Trương Thiên Hải nào dám nhận số tiền này! Hắn hôm nay nhận tiền, thì ngày mai không còn đường kinh doanh ở Tân Giang nữa rồi!
"Không quan trọng, nói đùa, nhưng tôi lại coi là thật, nếu không thì Tam Hầu Tử đi một chuyến không công hay sao?"
Tôi bĩu môi nói.
"Ách, thật ra thì là như vậy, ý của tôi là bồi thường cho ba vị tiểu huynh đệ bị tương ở đây, chứ không phải cho thủ hạ của tôi!"
Trương Thiên Hải nói.
Trương Thiên Hải nói ra câu này, thì kẻ ngốc cũng không tin ! Nhưng mà tôi và Đinh Bảo Tam đều hiểu, Trương Thiên Hải đang muốn tìm một đường lui cho mình.
"A? Vậy sao ?"
Tôi hỏi:
"Xem ra là tôi hiểu lầm rồi!"
"Đúng! Không sai, ngài hiểu lầm rồi, tôi lập tức mang tiền tới ngay!"
Trương Thiên Hải thấy tôi nhả đường, lập tức hiểu ý.
"Ha hả, hóa ra là hiểu lầm, nhưng lúc này ông đã đáp ứng vị... Lang ca này đúng không? Ông lúc này cũng đồng ý cho hắn 10 vanjd đồng mà?" Tôi chỉ vào Lang ca nói
"Đúng, đương nhiên, do tôi chuẩn bị hết!"
Trương Thiên Hải cắn răng nói.
Nói xong, Trương Thiên Hải phân phó thủ hạ đi làm.
"Coi như xong, sau này quản thủ hạ tốt hơn là được, chuyện này tôi không muốn truy cứu, nhưng mà sau này an phận một chút, đừng tưởng là có quan hệ với hắc đạo thì kiêu ngạo!"
Tôi nhìn Trương Thiên Hải nói.
"A?"
Trương Thiên Hải nghe vậy há to miệng, hắn không tin tôi cứ như vậy bỏ qua cho hắn.
"Ông... nói tôi có thể đi?"
Trương Thiên Hải không thể tin hỏi.
"Đúng vậy, mang theo thủ hạ của ông đi, nhưng mà tiền thuốc thang thì cũng nhận lấy đi, nếu không lại bảo tôi không bồi thường?"
Tôi cười cười nói.
"Không đâu, tôi nhận tiền của ngài, thì chẳng hóa ra tự đánh vòa mặt mình à!"
Trương Thiên Hải tiếp lời nói.
"Được rồi, vậy thì đi đi, không tiễn."
Tôi nhìn Trương Thiên Hải nói.
"Cám ơn, cám ơn! Cám ơn ông chủ, cám ơn Tam gia!"
Trương Thiên Hải cúi đầu khom lưng nói. Sau đó bảo thủ hạ mang theo hai người bị thương rời đi.
"A Lang, có chuyện gì vậy?"
Lúc Trương Thiên Hải ở chỗ này, Đinh Bảo Tam không hỏi chuyện, nhưng sau khi Trương Thiên Hải rời đi, Đinh Bảo Tam nghiêm nghị quát lớn.
"Lão Đại... em…tên Trương Thiên Hải kia là chủ của một hộp đêm dưới quyền em, hắn nói có phiền toái..."
Lang ca giải thích.
"Vậy thì mày tới đánh người cho nó phải không ?"
Đinh Bảo Tam nhíu lông mày nói.
"Không phải đâu…em..."
Lang ca muốn giải thích, nhưng do bị Đinh Bảo Tam bắt tại trận, nên không biết nói như thế nào.
"Mày tự mình về bang phái, đợi bang quy xử lý đi."
Đinh Bảo Tam nhàn nhạt nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Dạ."
Lang ca mặt xám xịt nói.
Mà giờ khắc này, tôi đảo mắt nhìn ba tiểu tử đứng bên đường, đang nhìn tôi với ánh mắt đầy sùng bái.
"Ông chủ, cho chúng tôi theo ông đi!"
Sau hồi lâu, ba đứa trẻ này bỗng nhiên nói...