Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 395: Chính là do anh sờ hỏng




Trời ạ, vốn cái số điện thoại này cũng chỉ có mấy người biết, còn đang tự hỏi làm sao mà Mạnh Thanh Thanh lại biết, hóa ra là Vương ca bán tôi đi. Thế nhưng cái đĩa kia có chuyện gì?
"Thanh Thanh, cố có thể nói rõ ràng một chút không, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"
Tôi thật sự không hiểu có chuyện gì nữa!
"Anh thật sự không biết chuyện gì hay sao?"
Mạnh Thanh Thanh dùng khẩu khí không tin hỏi.
"Tôi làm sao mà biết được!"
Tôi thực sự là oan uổng mà, bị người ta đánh cắp tư liệu còn không nói, giờ lại phải giải thích cho kẻ trộm hiểu nữa!
"Vậy tôi hỏi anh, tại sao tất cả các đĩa khác trong công ty tôi đều hiển thị được, tại sao cái đĩa của anh lại không, nó hiển thị lung tung đây này?"
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Lung tung? Mạnh Thanh Thanh tiểu thư, cái đĩa này là do cô lấy, sao lại trách tôi được chứ?"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Cái đĩa tôi cầm là tốt, nhưng khi mang trở về thì không tốt, nó biến thành hiển thị lung tung rồi!"
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Vậy thì tôi làm sao biết chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là tôi sờ cô làm nó bị hỏng rồi? Trên tay tôi làm gì có từ tính?"
Tôi ngạc nhiên nói.
"Tôi mặc kệ, chính là do anh sờ hỏng, vậy thì trách nhiệm phải thuộc về anh!"
Mạnh Thanh Thanh bắt đầu càn quấy nói.
Tôi thở dài, nữ nhân nếu đã nói như vậy, thì thực sự không còn cách nào, chỉ có một cách duy nhất là rời sự chú ý của nàng đi.
"Vậy tôi còn vân vê nó, vậy có hỏng không?"
Tôi cười xấu xa nói.
"A!"
Mạnh Thanh Thanh kêu lên một tiếng. Sau một lúc mới lên tiếng:
"Tôi mặc kệ, vẫn là do anh sờ hỏng, vậy thì phải mang một cái đĩa khác đền cho tôi."
"Cô muốn tư liệu gì?"
Tôi hết chỗ nói rồi, đến trộm không thành nay bắt đền chủ!
"Tôi nhớ là trong máy tính có cái... hệ thống phân biệt OCR được rồi, tôi thấy bên trong có phương án thiết kế siêu cấp máy tính của tương lai, mang cho tôi cái đó!"
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Thiết kế siêu cấp máy tính của tương lai? Tập đoàn của chúng tôi làm gì có việc này? Tại sao tôi lại không biết?"
Tôi quay đầu nhìn về phía Sở Cao.
Sở Cao cũng dùng vẻ mặt vô tội nhìn tôi nói:
"Lão đại, đó là tác phẩm giải trí dâm ý của mấy tiểu tử phòng nghiên cứu..."
Mạnh Thanh Thanh hiển nhiên có thể nghe thấy lời Sở Cao nói. Hoài nghi hỏi:
"Thật hay giả?"
"Cô còn tưởng tập đoàn chúng tôi có thể nghiên cứu loại sản phẩm như vậy hay sao?"
Nếu như Tập đoàn Ánh Rạng Đông có thể nghiên cứu thì còn tin được, nhưng mà Tập đoàn Thế Kỷ Mới nghiên cứu thì không thể nào.
"Hình như không thể!"
Mạnh Thanh Thanh trả lời.
"Nói vậy thì đúng rồi, đã không có thì cái đĩa trước của cô làm sao mà là thật được!"
Tôi than thở:
"Nữ nhân ngực to quả nhiên là không có đầu óc!"
"Anh nói cái gì? !"
Mạnh Thanh Thanh hét lên chói tai.
"Không có gì, nói cô hét lên cho thoải mái!"
Tôi thuận miệng nói.
"Không bao giờ ... cho anh sờ nữa!"
Mạnh Thanh Thanh hừ nói:
"Tại sao tôi không mở được cái đĩa này?"
"Tại sao nàng không mở được?"
Tôi quay đầu hỏi Sở Cao.
"Nàng dùng cái gì để mở?"
Sở Cao hỏi.
"Cô dùng cái gì để mở?"
Tôi truyền lời nói.
"WORD, là phần mềm OFFICE Ánh rạng đông!"
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Nàng nói dùng Ánh rạng đông WORD." T
ôi tiếp tục chuyển lời.
"Vậy thì anh bảo cô ấy dùng 3DsMAX thì có thể mở được."
Sở Cao nói.
"Cô dùng 3DsMAX thì có thể mở được!"
Tôi nói với Mạnh Thanh Thanh.
"A, thảo nào tôi thấy nó sai sai, đổi sang file DOC mà còn không được."
Mạnh Thanh Thanh chợt hiểu nói.
"..." Tôi ngất luôn. Rốt cuộc cô có hiểu về vi tính không vậy!"
Công ty của cô không thích hợp làm nghiên cứu, chỉ thích hợp làm tiêu thụ mà thôi."
Tôi đề xuất với nàng nói.
"Hừ, anh tưởng tôi không muốn hay sao, từ khi có Tập đoàn Ánh Rạng Đông và thế kỷ mới, thì sản phẩm của chúng tôi bắt đầu ế hàng, nếu như không có cách nào khác, thì tiền đóng thuế cũng không duy trì nổi!"
Mạnh Thanh Thanh tức giận nói.
"Quên đi, vậy thì tôi đem hàng nơi này cho cô bán."
Tôi bây giờ cũng nên bồi thường cho nàng một chút, làm cho nàng hài lòng, kiếm tiền lợi nhuận bán hàng cũng được.
"Anh nói thực chứ?"
Mạnh Thanh Thanh quả nhiên có chút vui sướng.
"So với trân châu còn thật hơn."
Tôi khẳng định nói.
"Một lời đã định, sau khi chuyện này thành công tôi mời anh ăn cơm!"
Mạnh Thanh Thanh vui vẻ nói.
"Được, ngày mai tới công ty của tôi một chuyến, tôi giúp cô giới thiệu cách thức buôn bán và sản phẩm."
Tôi nói.
Mạnh Thanh Thanh cao hứng cúp điện thoại. Sở Cao thì mặt mày nhăn nhó nói:
"Lão đại, anh cứ như vậy đem hệ thống bán lẻ cho cô ấy."
"Đúng vậy!"
Tôi gật đầu nói:
"Có vấn đề gì không?"
"Hơn một trăm vạn lợi nhuận! Giờ thì coi như không có rồi!"
Sở Cao tiếc nuối nói.
"Đừng có nói giọng thê thảm như vậy được không? Những ... thứ này sớm muộn cũng là của tôi mà."
Tôi cười nói.
"Có ý tứ? A? Hắc hắc, tôi biết rồi, ha ha!"
Sở Cao dâm đãng cười nói:
"Chờ lão đại chiếm nàng xong, công ty Thanh Mộng chẳng phải là thuộc về chúng ta hay sao!"
"Hoặc là chúng ta sát nhập với công ty Thanh Mộng cũng được."
Tôi đả kích hắn nói.
"A? Không thể nào?"
Sở Cao vẻ mặt lại biến thành quả mướp đắng.
"Đến lúc đó cậu làm tổng giám đốc thì sợ cái gì?"
Tôi cười nói.
"Hắc hắc, lão đại nói phải, thế nhưng Mạnh Thanh Thanh có đồng ý không?"
Sở Cao xấu hổ cười cười.
"Việc này cậu không cần quan tâm, chỉ cần thật lòng theo tôi kiếm tiền, sau này thì không phải lo!"
Tôi nghĩ tới viện nghiên cứu của Tôn Tứ Khổng và Từ Khánh Vĩ . Hắc hắc, sau này thực hiện kế hoạch thăm dò vũ trụ cũng được!
"Yên tâm đi, lão đại, Sở Cao cái gì cũng không có, nhưng có một tấm lòng trung, đi theo lão đại, sau này sẽ cùng anh trải qua hoạn nạn, vĩnh viễn không rời..."
Sở Cao giả vờ khóc rống lên nói.
"Chờ một chút... Dừng lại, cái gì mà vĩnh viễn không rời? Cậu bày tỏ tình cảm đó à, tôi không có hứng thú ở phương diện kia đâu nhé, cậu tránh xa tôi ra một chút..."
Tôi vội vàng nhảy tránh Sở Cao ra vài bước.
"Sao có thể chứ, em đang biểu thị trung tâm với lão đại, ha ha."
Sở Cao cười nói.
Tôi và Sở Cao trở lại phòng họp, từ xa xa đã nghe thấy tiếng cười. Mọi người thấy tôi và Sở Cao đẩy cửa tiến vào, thanh âm bên trong đột nhiên ngừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nói thật, con người tôi không phải là người cứng nhắc, tạo bầu không khí vui vẻ cho thủ hạ còn hơn là ở trong một bầu không khí ngột ngạt.
"Sao vậy? Mọi người vừa thảo luận cái gì thế? Tiếp tục đi, tôi và Sở tổng sẽ tham gia!"
Tôi thấy tất cả mọi người đều im lặng, vì vậy lên tiếng.
Chỉ thấy tất cả mọi người đều quay lại nhìn Dương Mân đang đỏ mặt…