Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 416: Kinh biến




Từ phòng ngầm lên tới phòng 16 cũng chỉ mất một chút thời gian, tôi cùng Trạch Tỉnh Đằng Nhị ở chỗ này thương lượng cũng đã hơn nửa giờ, tại sao lại không thấy một chút động tĩnh gì của Đinh Văn Phong? Nếu như không lên, thì không biết gọi điện thoại cho tôi hay sao?
Tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đinh Văn Phong, nhưng không liên lạc được.
Không thể nào! Theo lý thuyết thì Đinh Văn Phong không thể nào tắt điện thoại, hiện tại tôi đã hoài nghi Trạch Tỉnh Đằng Nhị, nên nhìn hắn, hắn thấy vậy thì nói:
"Đại ca, xin hỏi còn có chuyện gì không?"
"Phòng dưới đất kcó người mai phục hay không?"
Tôi hỏi.
"Không có, chỉ có mỗi tên tay chân của tôi, nhưng đã bị ngài đánh ngất rồi..."
Trạch Tỉnh Đằng Nhị không biết tên thân tín chết hay sống, không dám nói bừa, nhưng mà hắn có sống hay chết cũng không sao, có tiền là được rồi.
Tôi nghe vậy, thì đi tới bên cạnh tên tay chân, đá hắn vài cái. Tên này vốn đã tỉnh, nhưng mà thấy tôi đi tới, cho là tôi muốn tiếp tục hưng sư vấn tội, không dám lên tiếng nằm trên mặt đất giả chết.
Tôi thấy hắn nằm im, giơ chân, đá vào bộ hạ...
"Ngao..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên này nhảy cao 3 thước, tay ôm bộ hạ.
Mà Trạch Tỉnh Đằng Nhị lúc này thấy vậy thì cười lên ha hả. Tên thân tín trong lòng tức giận, nhưng mà sợ tôi tiếp tục hạ thủ, không dám nhiều lời, chỉ tàn bạo nhìn Trạch Tỉnh Đằng Nhị.
"Cậu nhìn tôi làm gì!"
Trạch Tỉnh Đằng Nhị thấy tên này lại nhìn mình như vậy, có chút không được tự nhiên quát.
"Trạch Tỉnh Đằng Nhị, ban đầu nếu như không có tôi, ông có thể dễ dàng đoạt quyền như vậy hay sao! Hắc hắc, nhưng mà bây giờ, ông đối với sự sống chết của tôi không quan tâm, hơn nữa còn nhạo báng tôi, tôi cho dù có chết, cũng phải lôi ông theo!"
Tên này thẹn quá hóa giận, không nhiều lời, xông về phía Trạch Tỉnh Đằng Nhị.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị có chút sợ hãi, giật mình lùi lại phía sau!
"Được rồi!" Tôi một tay túm lấy cổ áo của hắn, lôi ngược hắn lại, nói:
"Mày muốn liều mạng thì lát nữa cũng được, nhưng bây giờ thành thật trả lời tao vài câu hỏi, nếu không thì không sống được đâu."
"Ngài có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi, tôi nhất định thành thật trả lời."
Tên thân tín cung kính nói.
"Tao hỏi mày, Vương Thư bị nhốt ở phòng ngầm ?"
Tôi nhìn tên thân tín hỏi.
"Đúng, tôi đưa chìa khóa cho ngài!"
Nói xong, tên thân tín móc ra một chuỗi chìa khóa.
"Phòng dưới đất còn có người khác hay không?"
Tôi nhận lấy chìa khóa hỏi.
"Không có, không có!"
Tên thân tín vội vàng lắc đầu.
"Được rồi, tao đi xuống dưới xem một chút, nếu như Vương Thư có chuyện gì, thì chúng máy liên lạc với nhà tang lễ đi là vừa."
Tôi tên thân tín kia ra, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Chỉ nghe phía sau vang lên tiếng đánh nhau, vậy thì Trạch Tỉnh Đằng Nhị thiệt rồi, quả nhiên tôi thấy Trạch Tỉnh Đằng Nhị tru lên.
Tôi cũng không để ý tới hai người, vội vàng chạy xuống cầu thang. Tôi cũng không vội vã, sau khi lắng nghe kỹ là không có gì dị thường, mới đi xuống.
Cửa phòng dưới đất đã bị mở, là bị người khác phá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chẳng lẽ Đinh Văn Phong đã cứu Vương Thư ra, người này sợ tôi đoạt công lao của hắn, nên mới đem Vương Thư đi trước? Nhưng mà tiểu tử này chỉ có chút dâm đãng, nhưng không tới mức xấu xa như vậy!
Tôi trong lòng không khỏi nhảy lên, có cảm giác như có chuyện gì đó không tốt.
Tôi đẩy cửa phòng, một mùi hôi thối xông tới, chắc là phòng này đã lâu không có ai dùng tới, nghĩ tới Vương Thư phải chịu tình cảnh này, hận ý của tôi với Trạch Tỉnh Đằng Nhị lại càng nặng.
Trong tầng hầm ngầm không có đèn, nhưng mà tôi vẫn nhìn rõ, trong phòng có mấy cái ghế, còn có một số đồ không biết là gì chất ở góc. Tôi vòng qua những thứ này, đi tới kho hàng, thì phát hiện trong kho hàng có một người nằm.
Tôi vội vàng chạy tới, phát hiện người nằm trên đất lại là Đinh Văn Phong!
"Đinh Văn Phong!"
Tôi kiểm tra hơi thở của hắn, rất may, hô hấp bình thường, không có gì đáng ngại, trên thân thể cũng không bị thương, vậy thì tại sao?
Tôi xoa bóp cho Đinh Văn Phong một lát, hắn mới tỉnh lại.
"Chuyện gì xảy ra? Vương Thư đâu?"
Tôi thấy Đinh Văn Phong tỉnh, liền vội vàng hỏi.
"Có người dùng thuốc mê..."
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Đinh Văn Phong tỉnh lại.
"Thuốc mê!"
Có chuyện gì rồi? Tôi đâu có nghe tên thân tín kia nói là dùng thuốc mê.
"Lúc tôi chạy tới đây, thì cửa đã bị phá, trong lòng tôi quýnh lên, không để ý được nhiều, vội vàng chạy vào, bỗng nhiên cảm giác được có người ở bên, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy một mùi thơm, sau đó thì không biết gì nữa..."
Đinh Văn Phong mặt già đỏ lên, có chút ngại ngùng.
Tôi cũng không nói gì, hỏi:
"Điện thoại di động của cậu, tại sao không gọi được?"
"Điện thoại di động? Tôi không tắt cơ mà?"
Đinh Văn Phong vừa nói vừa tìm trong túi, nhưng phát hiện là đã mất, vội vàng tìm kiếm xung quanh.
"Không cần tìm, nhất định là bị người khác lấy đi, hắn muốn dùng nó liên lạc với tôi!"
Tôi suy nghĩ một chút phân tích nói.