Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 461: Sòng bạc (3)




Người chia bóng này đổ mồ hôi lạnh, 129600 đồng tiền cược, vậy thì tiên thắng là hơn 460 vạn.
Quả thực là trò đùa quốc tế, tới phiên mình phụ trách mà lại bị lỗ nhiều như vậy, ông chủ không chửi mình mới lạ!
Chia bóng vội vàng lấy ra bộ đàm, nói vào trong đó mấy câu, không lâu sau có mấy đại hán áo đen thân hình vạm vỡ đi tới.
"Hai vị, ông chủ chúng tôi cho mời!"
Đại hán áo đen dẫn đầu nói.
Tôi nhìn mấy người này mỉm cười, thắng được của người ta cũng không dễ à!
Nhưng mà Dư quản lý không chỉ là người phụ trách khu ăn uống, còn là người phụ trách của cả Cửu Đỉnh Độ Giả Thôn, chẳng lẽ lại sợ mấy người này không trả tiền hay sao?
"Có ý gì? Ông chủ các người là ai? Chúng tôi không quen!"
Dương Mân cảnh giác nhìn mấy người nói.
"Không quen cũng không sao, ông chủ của chúng tôi chỉ mời hai vị tới ngồi một lát"
Đại hán dẫn đầu nói với giọng không chút cảm tình.
"Dương Mân, nếu người ta đã hảo tâm mời, thì chúng ta đi xem một chút cũng được chứ sao, đúng không?"
Tôi hướng về phía Dương Mân gật đầu.
"Đi thôi, hai vị!"
Đại hán dẫn đầu không nói gì thêm, đi trước dẫn đường.
Tôi cười cười, người này nếu như làm khó dễ, tôi nhất định phải giáo huấn hắn, nhưng dù sao cũng là người một nhà, giơ cao đánh khẽ là được.
"Lưu Lỗi, bọn họ tìm chúng ta làm gì? Không phải như trong TV, chúng ta thắng tiền, thì bọn họ đem chúng ta sát nhân diệt khẩu đó chứ?"
Dương Mân có chút sợ hãi nói:
"Nếu là như vậy, chúng ta mau chóng từ bỏ số tiền thắng là được rồi!"
"Đừng lo lắng, cô cùng nói, đó chỉ là trên TV thôi."
Tôi an ủi.
Trên thực tế tôi cũng biết, TV hay ngoài đời thì cũng đúng như lời Dương Mân nói vậy, ở phương diện sòng bạc thì không ai yên tâm cả!
"Thế nhưng…"
Dương Mân vẫn không yên lòng nói.
"Đến lúc đó mà như vậy, chúng ta đem tiền thắng trả lại cho bọn họ cũng không muộn!"
Tôi nói.
"Hai người, nói nhảm cái gì đó? Đi nhanh lên!"
Một đại hán không nhịn được, quay đầu lại nói.
"Các người đừng có lên mặt, đây là các người mời chúng tôi tới, chúng tôi đi là nể mặt, chứ đừng có mà không biết xấu hổ"
Tôi nhìn người phía trước nói.
"Cái chết ở trước mắt rồi đó…"
Đại hán này còn chưa nói hết đã bị đầu lĩnh trừng mắt cắt ngang.
"Hắc tử, đừng có quên quy định!"
Đầu lĩnh nói.
Đại hán kia phẫn nộ ngậm miệng lại
"Thật ngại quá, thủ hạ của tôi là người thô lỗ, xin hai vị lượng thứ!"
Đầu lĩnh nói.
Ngữ khí tuy rằng bình thản, thế nhưng có ngầm ý uy hiếp, ý nói thủ hạ của hắn là người độc ác, đừng có gây chuyện!
"Không sao đâu, tôi cũng không phải là người tuân theo quy định, hơn nữa cũng chẳng phải người văn minh gì"
Tôi thản nhiên nói.
Đầu lĩnh sửng sốt nhìn tôi, không nói thêm gì.
"Hai vị, ông chủ của chúng tôi ở bên trong chờ!"
Sau khi tới một gian phòng, đầu lĩnh dừng bước, nhìn hai ngươi chúng tôi nói.
Tôi nhìn thoáng qua bốn phía, đây cũng không phải là nơi làm việc của lãnh đạo cao cấp trong khu này.
Tôi không nói đẩy cửa ra, đi vào. Trong phòng làm việc, có một nam nhân chừng hơn 30 tuổi, đang ngồi trước một màn hình lớn, thấy chúng tôi đi vào thì nói:
"Ngồi đi, hai vị!"
Tôi không khách khí, đĩnh đạc ngồi vào salon, Dương Mân thì vẫn lo sợ, họ gây bất lợi gì cho chúng tôi.
"hai vị, thắng được không ít tiền nhỉ?"
Nam nhân nhìn chúng tôi, giốngn hư nói với địa vị của người trên cao.
Dương Mân vừa định nói, tôi đã vung tay lên ngăn nàng lại.
"Không coi là nhiều, mới hơn 400 vạn thôi."
Tôi bình tĩnh nói.
"Mới hơn 400 vạn! ha ha, hai vị khẩu khí thạt lớn.!"
Nam nhân này vẫn vô tình, cười gượng hai tiếng. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Lẽ nào nó rất nhiều sao?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Tôi cũng không biết nói gì, mà chỉ nói làm người thì đừng nên quá kiêu ngạo, ở đây không phải là Las Vegas cũng không phải là Ma Cao, đổ pháp của các người, chúng tôi không tiếp được, và cugnx không muốn tiếp"
Nam nhân gọn gàng dứt khoát nói.
"Mở cửa kinh doanh, nói chuyên này ra thì thực mất mặt. Nói thật đi, chút tiền ấy với tôi thì không đáng gì, thế nhưng cách làm việc của sòng bạc…ít nhất…lại không trọng danh dự, lại có thể kiêu ngạo, làm càn?"
Tôi nhìn nam nhân trước mặt này, có chút không vui nói.
"Những…điều này không cần anh quan tâm, chúng tôi buôn bán vì lợi nhuận và lợi nhuận là trên hết!"
Nam nhân dương dương đắc ý nói.
Tôi nghe xong thì không nói gì! Tư khi cải cách tới nay, có rất nhiều nghề có thể kiếm tiền, nhưng lại bị luật pháp hạn chế, đánh bạc thì vào tù, cũng chỉ một nghề như vậy mà thôi.
Trọng lợi ích thì được, nhưng trọng tới mức không cần danh dự thì quả thực là quá đáng rồi.
Nam nhân nói một câu "không tiếp nữa" làm cho tôi cực kỳ tức giận, với cách làm này, thì ai dám tới nơi này chơi nữa?
Tuy rằng các sòng bạc trên thế giới cũng không tiếp tục chơi được với những khoản này, nhưng thường thì họ sẽ xin lỗi và tặng thêm một khoản nữa gọi là hiếu kính!
Đây mới là đạo lý kinh doanh, nam nhân giải quyết như thế này, thì đúng là làm cho sòng bạc xong đời.
"Một câu nói, tiền lưu lại, các người rời đi!"
Nam nhân nói.
"Nếu như không thì sao?"
Tôi nhìn thoáng qua nam nhân nói.
"Vậy thì các người cũng không đi được!"
Nam nhân nói xong, ấn chuông trên bàn một cái.
Căn phòng bị đẩy ra, mấy người áo đen ở cửa xông vào.