Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 52: Tài khoản bị phong tỏa




Sau khi Hạ Nhu đi được 1 thời gian, mặc dù thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ tới giọng nói và nụ cười của tiểu mỹ nữ này, nhớ tới 2 buổi tối kích tình kia, nhưng mọi chuyện đúng là không thể cưỡng cầu.
Triệu Nhan Nghiên thủy chung không nói cho tôi biết thân phận thật sự của Hạ Nhu, nhưng mà tôi cũng có thể đoán được, gia đình nàng thuộc loại đại phú đại quý.
Vốn tôi cho là mọi chuyện đã bình thường, nhưng phiền toái lại tới tìm tôi. Hôm nay vừa mới về tới nhà, Triệu Quân Sinh đã điện thoại cho tôi.
"Tiểu Lưu, gần đây cháu có làm gì không?"
Triệu Quân Sinh lo lắng hỏi.
"Cháu có làm gì đâu?"
Tôi kỳ quái hỏi, chẳng lẽ bởi vì Hạ Nhu? Nhưng mà Triệu Quân Sinh với Hạ Nhu đâu có liên lạc gì
"Tối hôm nay chú nhận được giấy thông báo của ngân hàng nhân dân Trung Hoa, tài khoản bí mật mà chú mở cho cháu đã bị phong tỏa rồi!"
Triệu Quân Sinh nói.
"Cái gì? Bị phong tỏa?"
Trong lòng tôi chợt hiểu ra, hóa ra đây chính là vì số tiền USD!
"Đúng vậy, chú cũng rất kỳ quái! Theo lý thuyết loại tài khoản bí mật này sẽ không tìm người mở tài khoản, nhưng ngày hôm nay đã tìm ra chú rồi!"
Triệu Quân Sinh cũng kỳ quái nói.
"... có biết mục đích của bọn họ không?"
Tôi suy nghĩ một chút nói, ai! Ngân hàng nước Z! xem ra sau này phải sang ngân hàng Thụy Sĩ gửi tiết kiệm rồi.
"Còn chưa rõ ràng lắm, chiều nay lúc tan việc chú mới nhận được thông báo, chú nghĩ chắc phải hỏi lão gia tử nhà chú xem người có biết chuyện này hay không?."
Triệu Quân Sinh nói.
"Cũng được, vậy chú mau hỏi đi, tiền của cháu a!"
Tôi tiếc hận nói, ngay cả số tiền đang cần dùng của tôi cũng đã bị phong tỏa rồi.
Triệu Quân Sinh cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho cha của mình.
"Alo, cha à, công ty của con có 1 tài khoản bí mật bị phong tỏa, cha có biết chuyện này hay không?"
Triệu Quân Sinh hỏi.
"Công ty của các con? Con nói tài khoản bí mật kia là của công ty các con?"
Triệu bí thư kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, tài khoản đó chính là của Tiểu Lưu, bạn cùng học với Nhan Nghiên đó, đây chính là người sáng tạo ra phương pháp Ánh Rạng Đông."
Triệu Quân Sinh giải thích.
"Con có lầm hay không? Theo điều tra của cấp trên, tài khoản này có ngoại hối không minh bạch, cái Phương pháp kia của các con có kiếm được tiền, nhưng có kiếm được hơn 100 triệu hay không?"
Triệu bí thư hoài nghi hỏi.
"Cái gì, hơn 100 triệu?"
Triệu Quân Sinh nghe xong sợ hết hồn, cả tài sản của công ty mình cũng không nhiều như vậy, năm 1994 với số tiền này cũng được coi là người giàu có rồi.
"Nó là USD!"
Triệu Bí thư nói.
"A!"
Lúc này đến phiên Triệu Quân Sinh thở không ra hơi rồi, giờ phút này hắn hoài nghi, tài khoản kia không phải của Lưu Lỗi.
"Như vậy đi, để cha hỏi cho lại cho con một chút, con chờ điện thoại của cha đi."
Triệu Bí thư nói xong thì cúp điện thoại.
Một khắc đồng hồ sau, trên bàn làm việc của Triệu Quân Sinh điện thoại đã vang lên.
"Alo, Quân Sinh, có phải các con làm chuyện gì mờ ám, gạt cha đúng không?"
Triệu Bí thư đi thẳng vào vấn đề, nghiêm túc nói.
"Gạt Cha? Sao vậy? Cha, người còn chưa tin con sao? Có chuyện gì thì người cứ nói thẳng ra đi!"
Triệu Quân Sinh lo lắng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Tài khoản kia chính là của Công ty máy tính Thiên Hành của các con, cũng là của tên Lưu Lỗi mà con nói, bên trong có 160 triệu USD!
Hơn nữa chuyện này đã báo cáo lên trung ương, con cũng biết chuyện này quan trọng tới mức nào, hiện nay kẻ thù chính trị ở nước ngoài của chúng ta đang làm 1 số hoạt động!
Con liên lạc với Lưu Lỗi đi, xem có phải thằng nhỏ này bị thế lực thù địch đầu độc rồi, cha không muốn hắn nhầm đường lạc lối! Cha rất coi trọng đứa nhỏ này!"
Triệu Bí thư chậm rãi nói.
"Con biết rồi!"
Triệu Quân Sinh thần sắc mặt ngưng trọng, cúp điện thoại.
Triệu Quân Sinh lớn lên trong gia đình chính trị, cho nên vô cùng hiểu ý cha mình, đại sự kiện năm 1989 mới trải qua (1), cái khoản tài chính khổng lồ này chính là tôii họa ngầm.
Nhưng hắn không cách nào hiểu, một thiếu niên thiên tài như vậy, thì làm sao có quan hệ với 1 lượng tài chính khổng lồ tới như thế cơ chứ.
(1): Sự kiện năm 1989: Sự kiện Thiên An Môn, thủ tướng Đặng Tiểu Bình hạ lệnh cho xe tăng, quân đội đàn áp, giết chết khoảng hơn 3000 sinh viên.
Triệu Quân Sinh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên.
….
"Alo, Chú Triệu, tình hình thế nào rồi?"
Lòng tôi nóng như lửa đốt, điện thoại vừa reo là nhấc lên luôn.
"..."
Đối phương trầm mặc:
"Lưu tiên sinh phải không? Tôi là Từ Trung Bang."
"A, Từ tiên sinh, xin chào, tìm tôi có chuyện gì không?"
Tôi bây giờ đang lo lắng chuyện tài khoản, đâu còn tâm sự lo những chuyện khác.
"Là như vậy, Windowz 95 của chúng tôi đã đưa ra thị trường rồi, chúng tôi có mấy âm bản muốn tặng ngài làm kỷ niệm."
Từ Trung Bang nói.
"A, chuyện này không vội, mấy ngày nữa rồi nói sau."
Tôi bây giờ không có hứng thú với mấy âm bản Windowz 95, cho nên muốn nhanh chóng kết thúc trò chuyện.
"Vậy cũng được, "
Từ Trung Bang nói:
"Còn có một việc, xin Lưu tiên sinh cung cấp số tài khoản ngân hàng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ chuyển số tiền lợi nhuận qua cho ngài."
"Như vậy đi, Từ tiên sinh, các ngài mở giúp tôi 1 tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, sau đó trực tiếp gửi vào đó là được rồi."
Tôi nói. Tài khoản của tôi đã bị phong tỏa, làm sao đưa cho bọn họ được nữa.
"Được rồi, vậy cứ thế đã! Tôi chuẩn bị mua 1 cái điện thoại di động cho ngài, Lưu tiên sinh nên có 1 cái di động thì tốt hơn."
Từ Trung Bang nói.
Mua 1 cái điện thoại di động, đúng là 1 đề nghị không tệ, nếu không bọ họ cứ suốt ngày gọi điện thoại vào số nhà tôi, thì cha mẹ tôi sẽ hoài nghi.

Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, tôi nhấc điện thoại:
"Alo, ai vậy?"
"Tiểu Lưu à, chú là Triệu Quân Sinh!"
Đúng là điện thoại mà tôi đang mong đợi!
"Chú Triệu, thế nào?" Tôi hỏi.
"Tiểu Lưu, cháu nói thật cho chú biết, trong tài khoản của cháu có bao nhiêu tiền?."
Triệu Quân Sinh hỏi.
"Chuyện này…"
Tôi trầm mặc, nếu Triệu Quân Sinh đã hỏi như thế, thì hắn đã biết rồi, tôi cũng không cần thiết phải giấu nữa, nên đáp 1 cái chi tiết:
"160 triệu USD."
"Cái gì? !"
Triệu Quân Sinh mặc dù đã sớm biết, nghe tôi nói ra, hắn vẫn chấn động:
"Số tiền này từ đâu mà có?"
"Do cháu kiếm ra!" Tôi đáp.
"Do cháu kiếm ra? Cháu làm sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Tiểu Lưu, cháu nói cho chú biết, có phải có người xấu uy hiếp hoặc đầu độc cháu không? Cháu chỉ cần nói chi tiết cho chú biết, chú sẽ giúp cháu!"
Xem ra Triệu Quân Sinh nghĩ, một đứa nhỏ thì sẽ không thể nào kiếm ra nhiều tiền như vậy.
"Đúng là tiền do cháu kiếm ra ! Ai, trong điện thoại không nói rõ được đâu..."
Tôi giải thích.
"Cháu đợi 1 chút, chú bảo Lão Cao đến đón cháu, Chúng ta cũng đi tới nhà cha chú!"
Triệu Quân Sinh nói.
Không phải vậy chứ? Bảo tôi đi gặp ông của Triệu Nhan Nghiên!