Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 540: Tầm bảo




"Thế nhưng chuyện này sao có thể chứ? Tiểu Diệp Tử năm nay đã bốn tuổi khi đó cháu mới học lớp 10, với lại lúc đó cháu chẳng phải là cùng với cháu gái của Triệu lão đầu hay sao, muốn sinh con thì phải cho nó sinh, tại sao lại đổ lên đầu Tiêu Tiêu?"
Bác Diệp nghĩ trong chuyện này còn có nhiều điều kì quái đến bây giờ vẫn không cách nào tin được.
"Kỳ thực đây là họa do bác tao nên đấy!"
Tôi bất đắc dĩ nói:
"Chuyện này là một chuyện ngoài ý muốn, mà cách đây không lâu, cháu cũng mới biết chuyên này!"
"Bác gây ra?"
Bác Diệp buồn bực, cháu không phải là một người vu oan đó chứ, con là do cháu sinh, tại sao lại đổ lên đầu của bác?
"Bác Diệp, người có nhớ lần trước, khi cháu say rượu, bác đem cháu và Tiêu Tiêu vào chung một phòng!"
Tôi thấy người này đang chối tội, tuy rằng tôi có lỗi, nhưng mà bác cũng phải gánh chịu một phần!
"A... bác nhớ rồi... Không thể nào? Cháu nói là đêm đó có chuyện?"
Bác Diệp mở to hai mắt nhìn:
"Cháu thực sự đã hành động?"
"Cháu xin, bác Diệp, bác cũng là đàn ông, cũng hiểu cảm thụ của mình! Thứ nhất là ngày đó cháu uống rượu, sắc thì cháu chưa từng bỏ qua! Thứ hai, mà điều này là quan trọng nhất, cháu coi Tiêu Tiêu thành một người khác!"
Tôi cũng nói thực suy nghĩ của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Cháu coi Tiêu Tiêu là Nhan Nghiên?"
Bác Diệp sửng sốt, hỏi:
"Chuyện này cũng được hay sao? Dường như vóc người Tiêu Tiêu và Nhan Nghiên khác nhau rất nhiều mà? Tại sao cháu không cảm nhận được? Là cháu có ý phải không?"
Tôi nói:
"Không phải Nhan Nghiên, là một người bạn gái khác của cháu, vóc người cũng không khác lắm so với Tiêu Tiêu, cũng là lớn... Hắc hắc hắc, cháu có nói bác cũng không biết!"
Tôi đang định nói là ngực lớn, nhưng đây là cha vợ của mẹ, nên lập tức im miệng.
"Cháu còn có bạn gái khác?"
Bác Diệp há to miệng:
"Cháu nói là thời điểm cháu học cấp 3, có tới hai người bạn gái?"
"Dường như không chỉ có vậy... Bác Diệp, bác cũng là nam nhân, bác cũng có suy nghĩ của nam nhân, chắc chắn là bác không chỉ ái mộ một mình bác gái đó chứ? Bác mà không thừa nhận, cháu cho là bác không bình thường!"
Tôi thấy Bác Diệp muốn lắc đầu, lập tức một câu chặn đường lui.
Bác Diệp bất đắc dĩ, mình sao có thể làm một người không bình thường được? Nếu mình không bình thường, thì sao có Tiêu Tiêu?
Không có Tiêu Tiêu thì ở đâu ra Tiểu Diệp Tử? Đây dường như là một quy luật liên hoàn vậy.
Tôi không để cho bác ấy có cơ hội biện minh, tiếp tục nói:
"Mà cháu và các nam nhân khác không giống, những chuyện họ không dám làm, thì cháu lại dám làm!"
Bác Diệp nghe tôi nói ra lý luận kinh thế hãi tục bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Được rồi, Tiểu Lưu, bác biết ý cháu, cũng biết mục đích của cháu khi nói những câu này! Đơn giản chỉ là đồng ý chuyện của cháu và Tiêu Tiêu, không can thiệp vào chuyện của hai đứa đúng không?"
"Hắc hắc, bác Trai không hổ là cao nhân, chỉ một chút đã nhìn thấu, vừa nói đã hiểu!"
Tôi xấu hổ khen ngợi nói, không nghĩ tới mục đích của tôi bị bác ấy vạch trần.
"Nói thật, bác cũng không quan tâm, nếu không lúc trước bác cũng không giật dây cháu theo đuổi Tiêu Tiêu. Tuy rằng khi đó phần lớn là nhất thời nhưng bác cũng không phải là một người bảo thủ! Lấy năng lực của cháu hiện nay, có bao nhiêu bạn gái cũng có thể nuôi được, thế nhưng bác muốn biết, cảm nhận của cháu trong số những bạn gái, và địa vị của Tiêu Tiêu như thế nào?"
Bác Diệp phất phất tay, sau đó nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.
Bác Diệp lo lắng không phải không có lý! Bởi vì kết hợp ngoài ý muốn, nên Tiêu Tiêu mới có con. Đây có phải là nguyên nhân mà tôi với Tiêu Tiêu đến với nhau?
Là bởi vì đứa con, hay là bởi vì Tiêu Tiêu? Điều này làm cho Bác Diệp trong lòng rất là phân vân. Nếu như bởi vì Tiêu Tiêu, thì hắn có thể yên tâm giao con gái cho tôi.
Nhưng nếu như vì đứa nhỏ, thì chắc chắn cuộc sống sau này của Tiêu Tiêu không có hạnh phúc!
"Không có địa vị!"
Tôi nói một câu thiếu chút nữa làm cho bác Diệp tức nổ phổi, thế nhưng câu sau làm cho bác ấy bình thường trở lại:
"Đối với các nữ nhân, cháu đối xử đều bình đẳng, không phân cao thấp! Các nàng như thế nào, thì Tiêu Tiêu như vậy! Đương nhiên, bởi vì có Tiểu Diệp Tử nên Tiêu Tiêu sẽ được chăm sóc đặc thù hơn."
Ý câu sau của tôi là, do công phu trên giường của Tiêu Tiêu thật lợi hại, nên không cách nào cho Tiêu Tiêu rời xa tôi đi được!
"Được, bác mong là cháu nhớ kỹ những câu nói hôm nay! Nếu như tương lai Tiêu Tiêu có ủy khuất gì, bác mặc kệ cháu làm cái gì, chắc chắn sẽ chạy tới giáo huấn cháu!"
Bác Diệp gật đầu.
"Cháu bảo đảm! Quyết không biết cô phụ Tiêu Tiêu! Bác có thể yên tâm!"
Tôi vội vàng hứa hẹn nói
Bác Diệp Tuy không phải là người cổ hủ, ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng dù sao trong lòng vẫn còn phân vân. Làm gì có ai muốn con gái mình phải chia sẻ tình yêu với người khác?
Thế nhưng trong tình huống hiện tại, ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi! Còn biết làm như thế nào nữa đây?
Bác Diệp lắc đầu, trong lòng tiếp nhận sự thực này, nói:
"Cháu gọi bác là cái gì?"
"A? Ha hả gọi là cha!"
Tôi biết Bác Diệp đã tiếp nhận chúng tôi, tảng đá lớn trong lòng cũng được bỏ đi.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, trước tiên chúng ta tập trung nói chuyện với bàn cờ đã!"
Bác Diệp chỉ vào bàn cờ nói.
"Không phải chứ, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, cũng lên đi xem Tiêu Tiêu và bác gái...a, mẹ."
Tôi cười khổ nói, bác Diệp đúng là mê cờ.
"Không được, phải xong ván này đã!"
Bác Diệp kiên trì nói.
"Được rồi, đấy là bác nói đó nhé!"
Tôi cười hắc hắc, tiếp tục cầm cờ...
"Không phải chứ, ván này thua?"
Bác Diệp mở to hai mắt nhìn:
"Tại sao lại nhanh như vậy? Đúng là không để cho nhạc phụ thể diện mà? Vậy mà còn phủ nhận là trước đây đã chơi hết sức?"
"Hắc hắc, cùng lắm thì lần sau con nhường một chút, ai bảo cha cứ lôi kéo mãi!"
Tôi sợ Bác Diệp tiếp tục dây dưa thêm ván nữa, đành vội vã đứng dậy.
Khi chúng tôi xuống tới phòng khách, Tiêu Tiêu và bác gái đang nói chuyện rất vui vẻ, tôi không biết Diệp Tiêu Tiêu đã nói chuyện với bác gái hay chưa. Nhưng mà nàng đảo mắt nhìn tôi tay làm động tác ok.
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi cười cười, tôi biết, nàng đã thành công.
'Tiểu Lưu, còn không mau tới đây bái kiến nhạc mẫu?"
Bác gái cười nhìn tôi vẫy vẫy tay.
"
Mẹ!"
Tôi vội vàng cười đi tới.
Sau này tôi mới biết được, bác gái còn dễ nói chuyện hơn với bác trai.
Diệp Tiêu Tiêu nói tình cảnh của chúng tôi, bác gái chỉ có hỏi mấy vấn đề, sau đó thì gật đầu đồng ý.
Diệp Tiêu Tiêu khi nói chuyện về tôi, thì bác trai và bác gái đều thắc mắc, hắn có thể thỏa mãn nhiều nữ nhân như vậy không?
Ngày thứ hai Diệp Tiêu Tiêu chuẩn bị đi thăm mấy đồng sự tốt ở trường Tứ Trung, nàng bảo tôi cùng đi, nhưng sau khi tôi suy nghĩ, thì cự tuyệt.
Tôi không muốn gặp lại các giáo viên trước đây, chủ yếu là tránh cho nàng xấu hổ, sau khi lái xe đưa nàng tới Tứ Trung tôi trở lại nhà.
Lần trở lại Tân Giang này, còn có một mục đích khác, đó chính là bảo tàng được ghi trong mấy tấm da dê mà Vương gia thèm nhỏ dãi.
Tôi có đọc << Lộc Đinh Ký>>, lại liên tưởng tới mấy cuốn da đê đó, thì lại liên tưởng suy nghĩ, không biết đây có phải là cuốn da dê đó không?
Cái quyển da dê này lấy được từ thời Thanh Triều, biết đâu có lại quan hệ gì đó với Long mạch!