Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 545: Mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm




"Pháp thuật thì không biết, nhưng mà về cơ bản thì không khác nhau là mấy, anh chẳng phải vừa nói với em rồi hay sao, anh biết dị năng!"
"Được rồi, anh đã nói lúc đó em muốn hỏi anh, nhưng lại bị anh cắt ngang, anh biết dị năng di chuyển trong nháy mắt?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hiếu kỳ hỏi chuyện này chỉ có trong thần thoại, chứ làm gì có trong đời thực.
"Ừ, không kém bao nhiêu đâu! Nhưng mà không phải là di chuyển trong nháy mắt, là chúng ta biến mất ở chỗ này, sau đó xuất hiện ở vị trị khác!"
Tôi giải thích, di chuyển và thuấn di là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
"Em hiểu rồi, vậy mà không nói sớm, ý anh là có thể mang em dịch chuyển tới một vị trí khác?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong hưng phấn hỏi.
"Đại ý là vậy, chỉ cần cho anh địa chỉ, thì chỗ nào anh cũng có thể tới!"
Tôi nói.
"A? Nếu như vậy, thì tại sao anh không dùng dị năng này tới địa điểm giấu bảo vật?"
Ngô Huỳnh Huỳnh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề rất trọng yếu.
Tôi cười khổ một cái, nói:
"Em cho rằng anh không muốn hay sao? Anh đã nói là dị năng này chỉ dùng được khi biết được địa chỉ cụ thể. Hiện giờ, dãy núi này đã biến hóa, vị trí đã thay đổi, em bảo anh làm sao tới được!"
Kỳ thực vấn đề này tôi đã sớm nghĩ, hơn nữa còn sớm thí nghiệm chúng! Đương nhiên, kết quả là thất bại.
"Hóa ra là như vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong có chút thất vọng, nhưng mà cũng không có nói cái gì nữa, dù sao có loại dị năng này đã mạnh hon người thường rất nhiều lần rồi!
"Được rồi vậy anh mau đem em rời khỏi chỗ này đi!"
"Em cứ như vậy rời đi?"
Tôi chỉ vào cái nội khố duy nhất trên người của Ngô Huỳnh Huỳnh kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, anh nói là có thể mang em đi. Thì em còn mặc quần áo làm gì!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thản nhiên nói:
"Anh mang em tới phòng của anh đi, em muốn ngủ một giấc!"
"Vậy thì quay về nhà của em không phải là tốt hơn sao?"
Tôi không rõ ý đồ của Ngô Huỳnh Huỳnh.
"Tốt cái gì mà tốt!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cau mày chỉ vào hạ thân của mình nói:
"Anh làm người ta đau muốn chết, đi lại còn khó khăn về nhà bị cha em trông thấy, vậy thì xấu hổ vô cùng!"
Tôi nghe xong cảm thấy buồn cười, hóa ra là vì nguyên nhân này, trong lòng tôi đã nghĩ, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng có thời gian xấu hổ sao!
"Được rồi anh trực tiếp mang em tới phòng anh, sau đó em ở đó nghỉ ngơi là được rồi. Anh còn phải ra ngoài làm chuyện khác, tới lúc đó em khóa cửa kỹ vào, đừng cho cha mẹ anh thấy là được. Trong phòng anh có có toilet và tủ lạnh, nếu như em đói bụng, thì có thể ăn chút gì đó!"
Tôi nói:
"Chờ khi anh làm xong chuyện, thì buổi tối sẽ dẫn em ra gặp cha mẹ anh!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi nói là muốn cho nàng gặp cha mẹ tôi thì rất là cao hứng, điều này đã chứng minh, tôi đã chấp nhận nàng, vĩnh viễn coi nàng là một thành viên trong gia đình!
Trong 4 năm, cho dù mơ hay tỉnh, Ngô Huỳnh Huỳnh đều mong chờ thời khắc này đến với mình.
Nhưng từ khi tới tới Bắc Kinh, thì liên hệ với nàng ngày càng ít đi, Ngô Huỳnh Huỳnh không khỏi có chút tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ, nguyện vọng này cả đời sẽ không thực hiện được!
Nhìn những người bạn cùng lứa của mình, Ngô Huỳnh Huỳnh không khỏi có chút tủi thân!
Giống như hôm nay, Ngô Huỳnh Huỳnh tới Tây Tinh sơn du ngoạn, nhưng lại không có bạn bè, chỉ có một thân một mình.
Nếu như không phải tình cờ nhìn thấy tôi muốn "tự sát" thì Ngô Huỳnh Huỳnh nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ vì lòng tốt, mà suýt chút nữa chết dưới vách núi!
Đúng là khổ tận cam lai, mình không những không chết, mà còn được người yêu đồng ý. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngô Huỳnh Huỳnh càng nghĩ, thì lại càng giống như trong mộng, nàng sợ hạnh phúc tới quá nhanh, rồi trôi đi cũng nhanh. Cho nên khi tỉnh dậy lúc nãy, nàng mới kinh hoàng như vậy!
Nhưng mà bây giờ Ngô Huỳnh Huỳnh đã an tâm, bởi vì, tôi không chỉ nói xuông, mà đã thực hiện hành động của mình!
Tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh thu dọn một số đồ vật, chuẩn bị đi về, Ngô Huỳnh Huỳnh không mặc quần áo, tôi cũng chẳng thèm mặc làm gì.
Tôi nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh như vậy, trong đầu không khỏi có một ý niệm trêu đùa trong đầu. Vì vậy, tôi ngồi xổm xuống, hết sức chăm chú nghiên cứu "nó".
Khi Ngô Huỳnh Huỳnh chuẩn bị xong, ngẩng đẩu lên, nhìn thấy tôi đang chăm chú, thì không khôi kỳ quái hỏi:
"Lão công, anh đang nghiên cứu cái gì vậy, lẽ nào anh phát hiện đầu mối mới của bảo tàng?"
"Anh còn đang nghiên cứu, làm sao mang về được lớp đất này!"
Tôi chỉ vào mặt đất trước mắt nói.
"Lầy lớp đất này mang về?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghi hoặc nhìn tôi:
"Lớp đất này có gì cổ quái? Tại sao lại muốn mang về?"
"Bởi vì nó có một ý nghĩa, nên anh muốn cất giữ nó!"
Tôi nghẹn cười, nghiêm trang nói.
"Có ý nghĩa? Cất giữ?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe thấy tôi nói như vậy, thì vẫn không hiểu!
"Đúng vậy, đây là lớp đất có lưu vết máu lần đầu tiên của em!"
Tôi cố nén ý cười, công bố đáp án.
"A! ? Anh thật đáng ghét!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong thì vô cùng xấu hổ, sau đó nhìn vết máu trên mặt đất, khuôn mặt nóng ran lên, nói:
"Đừng làm loạn rốt cục là anh muốn làm gì!"
"Con gái bọn em không phải là thích cất giữ mấy thứ này hay sao"
Lúc này tôi không cười, mà vô cùng chân thành hỏi.
Tâm tư của con gái thì tôi đã biết, ai chẳng mong mình có một kỷ niệm.
"Không cần mang theo nó cũng được!"
Ngô Huỳnh Huỳnh suy nghĩ một chút, còn nói thêm:
"Không phải là em không muốn, nhưng cho dù cầm nó về thì có tác dụng gì, quan trọng nhất chính là, phải...! đơn giản nó chỉ chứng minh em trong sạch, nhưng chỉ cần anh biết là đủ, cần gì phải chứng minh nữa!"
Nói xong điều này, Ngô Huỳnh Huỳnh ngừng một chút sau đó nhìn tôi vô cùng thâm tình nói:
"Hơn nữa, với em mà nói chi cần ngày nào anh còn yêu em, thì ngày đó đối với em cũng là ngày kỷ niệm!"
Tôi nghe xong Ngô Huỳnh Huỳnh nói trong lòng cảm khái vạn lần! Đúng vậy, chỉ cần yêu nhau, thì ngày nào chúng tôi cũng như ngày kỷ niệm, vậy còn cần vào nó làm cái gì!
Tính cách của Ngô Huỳnh Huỳnh là vậy, nàng không thèm để ý tiểu tiết, nhưng tình yêu của nàng đối với tôi thì lại chân thành vô cùng, cho dù có hi sinh tính mạng mình cũng không tiếc.
"Anh sẽ vĩnh viễn yêu em!"
Tôi trịnh trọng gật đầu nói.
"Vĩnh viễn có xa lắm không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong bỗng nhiên hỏi.
Tôi thực sự không nghĩ tới Ngô Huỳnh Huỳnh lại hỏi một câu đầy thâm ý như vậy, lúc này tôi chẳng biết nên trả lời thế nào!
"Vĩnh viễn chính là cho tới khi anh và em không tồn tại nữa!"
Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.
Ngô Huỳnh Huỳnh cũng không nghĩ tới tôi lại trả lời như vậy, một lát sau, nàng mới ái ngại nói:
"Xin lỗi, em hình như hỏi một câu rất ngốc..."
"Không, không sao cả, em nói rất đúng! Sau này mỗi ngày đều như ngày kỷ niệm, thì tương lai chúng ta mới không hối hận!"
"Được, đây chính là anh nói, sau này mỗi ngày em đều ở bên anh, anh đừng cho là phiền nhé!"
Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu vui vẻ nói.
"Đương nhiên là không, sau khi xử lý chuyện ở đây xong, anh với em trở lại Bắc Kinh mà!"
Tôi lắc đầu cười nói.