Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 573: Truyền thuyết Cầu Than thở




Nghe thấy tôi nói như vậy, Dương Mân mới xác định không phải là tôi bố thí tình cảm cho nàng, cho nên cao hứng, đi vào trong phòng cất quần áo.
Bên trong phòng có một cái giường lớn. và một cái giường gấp. Hôm qua tôi ngủ giường lớn. nên Dương Mân đương nhiên coi cái giường nhỏ là của nàng.
Lúc này tôi không nói gì cả, thấy Dương Mân cầm một bộ quần áo tắm. nói: "Em đi tắm. anh đừng có mà nhìn lén!"
"Được. phòng tắm ở kia. anh cũng nhân tiện nghi ngơi một chút." Tôi gật đầu nói.
Dương Mân vào phòng tắm, đóng cửa, nhưng không khóa trái. điều này làm cho tôi nhớ lại một câu truvện cười
Có một nam một nữ là đồng nghiệp trong một công ty, ra ngoài công tác. nhưng vì điều kiện kinh tế. nên hai người phải thuê chung một phòng.
Đến buổi tối, cò gái kia đi tắm, nhìn nam nhân nói: "Tôi muốn đi tắm. nếu như anh nhìn lén sẽ là cầm thú!"
Nam nhân vội vã hứa hẹn: "Tôi tutệt đối sè không nhìn lén!"
Sau đó cô gái đi tắm. nhưng không khóa cửa. trái lại còn để lại một cái khe nhỏ! Nam nhân kia nghĩ thầm. co gái này chắc chắn đang khảo nghiệm mình. mình là một chính nhân quân tử. sao có thể thất hứa được. nên vội vàng nghiêm chỉnh ngồi im. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một lát sau. cò gái khoác áo đi ra. nam nhân đắc ý, nói: "Thấy chưa. tôi đâu có nhìn lén!"
Không ngờ. cô gái kia nghe xong giận dữ. tức giận véo lỗ tai của nam nhân kia. nói:
"Tòi không nghĩ tới. anh lại không bằng cả cầm thú!"
Đương nhiên, tôi cũng chi nghĩ lại mà cười. không biết chuvện này có thực không nữa. Tôi biết Dương Mân không phải loại người như vậy. mà Dương Mân không khóa cửa phòng tắm. chi vì tin tưởng tôi mà thôi!
Thời gian mà tôi và Dương Mân quen biết không dài. nhung cũng không tính là ngắn. nếu như đã cùng ở một phòng với tôi, Dương Mân cũng sẽ tin tưởng tôi không làm gì nếu nàng không muốn.
Cho nên khi đi tắm. Dương Mân mới thuận miệng nói càu "không được nhìn lén", nhung trong lòng cùng hiểu là tôi sẽ không nhìn lén.
Dương Mân tắm xong. khoác khăn tắm đi ra. thây tôi đang nằm trên giường xem báo. liền hòi:
"Thế nào. anh không nhìn lén em đấyv chứ?"
"Đương nhiên là nhìn lén. nếu không anh sẽ không bằng cả cẩm thú!" Tôi trêu nàng, nói.
"Không bằng cầm thú? Có ý gì vậy?" Dương Mân đương nhiên không biết câu chuvện cười này, dù sao đây cũng chỉ là năm 1999. trên mạng còn chưa lưu hành.
"Là một truyện cười. em chưa nghe nói hay sao!" Vì vậy, tôi liền đem câu chuvện kể lại cho Dương Mân nghe.
Dương Mân nghe xong. cười đến cười run rầy cả người, khăn tắm súyt nữa rơi xuống:
"Nói như vậy anh là cầm thú?"
"Đương nhiên, anh sợ mình không bằng cầm thú. nên chấp nhận làm cầm thú một lần."
Tôi nói.
"Đi tìm chết đi."
Dương Mân biết tôi không nhìn nàng, chắc chắn là đang nói đùa. cho nên mắng một câàu.
Con gái luôn luôn thích trang điểm. khi tắm xong. còn ngồi trước gương hồi lâu. nghĩ xem mình dùng màu mắt gì. Tôi thấy vậy thì lắc đầu. tiếp tục xem báo.
Cho tới khi Lý Tiểu Hồng gọi điện thoại tới. giục chúng tôi đi ăn cơm. tôi mới nhìn Dương Mân nói:
"Anh xin em. tiểu thư. em cũng phải biết là anh đợi buồn ngủ rồi đấy, em trang điểm đẹp nhu vậy, định cho ai nhìn. Nhanh lên một chút. mẹ em giục đi ăn cơm rồi đó!"
"Đươn gnhiên không phải để cho một mình anh nhìn!" Dương Mân đỏ mặt oán trách một câu. sau đó tăng tốc độ trang điểm. nhưng mà phải tới khi tôi đọc hết tờ báo mới xong.
Nửa giờ sau đó. tôi và Dương Mân đi tới phòng của cha mẹ nàng. Bởi vì tôi và Dương Mân đã tắm xong. với lại Dương Mân đã trang điểm cho nên Lý Tiểu Hồng vô cùng hoài nghi đánh giá chúng tôi vài lần.
"Mẹ. người ngắm tới ngắm lui làm cái gì vậy!" Dương Mân đương nhiên biết mẹ mình có ý gì, nhưng do ngại quá, đành phải nói.
"Không có gì. không có gì. Mẹ chỉ nhìn một chút. a. bộ quần áo này rất đẹp!" Lý Hiểu Hồng tùy tiện che giấu nói.
"Được rồi. bác gái. chúng ta đi ăn đi, hiện giờ đà là 7h30 rồi đó, cháu rất đói."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta mau đi ăn đi!" Lý Tiểu Hồng cười nói:
"ở xung quanh đây có đặc sản gì không?"
"Cháu bình thường không ra ngoài ăn. toàn bảo khách sạn mang cơm lên phòng, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn chứ?" Tôi đề nghị. nói.
"Được. vậy thì chúng ta ra ngoài!" Dương Hùng nghe xong đề nghị của tôi thì biểu thị tán thành.
Lý Tiểu Hồng rất muốn. nhung lại hỏi ý kiến của Dương: "Mân Mân. con nói đi?"
"Vậy đi ra ngoài một chút đi, con nghe nói cảnh đêm ở quảng trường thánh Mark cũng không tệ chút nào!" Dương Mân gật đầu nói.
Vì vậy, đoàn người chúng tôi ra khói khách sạn. do là tản bộ. nên chúng tôi không gọi Mark.
Có thể do chúng tôi ít tới đây. nên thấy cảnh ờ đây đẹp vô cùng, du khách tới đây cũng vô cùng đông đảo. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài đòi tình lữ, cụ ông, cụ bà đắt cháu đi dạo.
Bời vì tôi đà tới đây một lần, thèm nữa là trước kia Dương Mân không có tâm trạng để du lịch. nên tôi đành kiêm người hướng dẫn một phen.
"Đây là cái gì?" Dương Mân chi vào một cái cẩu nhỏ cách đó không xa hỏi.
Tòi hướng theo phương hướng mà Dương Mân chi. thì thấy bên cạnh quảng trường thánh Marc. có một cái cầu nhỏ. rất nhỏ. rất cũ kỳ.
Cũng may là kiếp trước tôi đã tới đây. nên cũng nghe nói về nó. Bây giờ lần thứ hai tới đây, nhìn thấy cây cầu này không khỏi thờ dài.
Năm đó khi tôi đi công tác tới đây, nhung lúc đó chi có một người...
"Anh làm sao vậy?" Dương Mân thấy tôi không nói lời nào thì kì quái hỏi:
"Anh đang nghĩ tới cái cầu kia phải không?
"

"A!"
Tòi sửng sốt phục hồi tinh thẩn lại. nhìn Dương Mân ở bên cạnh. lại nghĩ tới kiếp trước của mình. trong lòng âm thầm quvết định. không thể để mình phải tiếc nuối gì cả!
"Dương Mân. đàv là cây cầu than thở! Là một câu cẩu rất nổi tiếng, đừng trông nó nhõ. nó cũ. nhưng mà ở nước ngoài danh tiếng của nó vang rất xa!" Tôi giải thích:
"ở thế kỷ 15, trước cầu là một phủ tổng đốc. cùng là một nơi thẩm vấn phạm nhân. nhưng những phạm nhân bị thẩm vấn này, cả đời chắc chắn sẽ không được ra ngoài, bởi họ toàn là tù chung thân. hoặc tử hình.
Trước khi thẩm vấn, họ đều được đưa qua cây cầu này. Khi đó. phạm nhân đi qua nơi nàv. nhìn một lần cuối, trước khi rời xa thế giới này, thường thì phạm nhân sẽ hối hận thờ dài. Lâu dần. người ta gọi nó là cầu thở dài."
"A. kinh khủng như vậy sao!"
Dương Mân nghe xong tòi giải thích, vội vã lắc đầu: "Vậy thì chúng ta không nên qua đó!"
"Ha hả. không sao đâu. trái lại cây cầu kia được nhiều người coi là biểu tượng của sự may mắn!" Tôi cười nói:
"Hàng năm có vô số người tới cây cầu kia hôn nhau. vì họ tin tường, khi hôn trên cây cầu đó. tình yêu của họ sẽ được vĩnh cửu!"
Dương Mân nghe tôi nói nhu vậy, thì kinh ngạc xuất thần.
"Thực sụ có thể vĩnh cừu sao?" Bỗng nhiên. Dương Mân thu hồi nhàn thẩn. xoay đầu lại. vô cùng chờ mong nhìn tôi, nói từng câu từng chữ.