Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 240: Tất cả phải chết!




Nếu không phải ở kiếp trước, Diệp Trần điều tra cẩn thận ca bệnh của mẹ mình năm đó, chuyện Tần Nguyệt Nga hạ độc đối với mẹ hắn, chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không có người ngoài nào biết được!

Sau khi nghe xong chuyện cũ mười tám năm trước, Diệp Thiên Ca nghe được hai mắt chẳng những đỏ bừng mà mọi người còn lại cũng có cảm giác phát lạnh một hồi.

Không thể không nói, mưu trí của Tần Nguyệt Nga này quá thâm sâu, thủ đoạn rất độc ác, một đám đại lão ở đây đều mặc cảm không bằng.

"Những chuyện đã nói ta đều đã nói xong rồi, ngươi giết ta đi!"

Sau khi Tần Nguyệt Nga kể lại xong chuyện cũ năm xưa, biết mình căn bản không còn đường sống, hai mắt trực tiếp nhắm lại, dự định nhắm mắt chờ chết.

Tuy nhiên, Diệp Trần lại cười một tiếng đáng sợ, "Tần Nguyệt Nga, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi một đao kết thúc đơn giản như vậy sao? Mưu kế của ngươi tính toán tường tận, hại chết mẹ của ta, ta sẽ để cho ngươi lấy phương thức thống khổ nhất mà rời khỏi thế giới này!"

Nói xong lời này, Diệp Trần hướng Tần Nguyệt Nga bỗng nhiên khẽ vồ.

Sưu!

Tần Nguyệt Nga lập tức không thể khống chế được bản thân mình, bị Diệp Trần bắt đi ra từ trong đám người.

Ngay sau đó, Diệp Trần xoay tay phải lại, từ bên trong Tử Kim Hồ Lô, lấy ra một cái La Bàn màu đen, "Cái này dường như là pháp khí tà ác!"

Mọi người ở xung quanh đều không phải nhân vật tầm thường, rất nhanh đã có người nhận ra tấm La Bàn màu đen ở trong tay Diệp Trần kia không phải vật tốt lành gì.

Đây là lúc đầu Diệp Trần ở trong tiên mộ, lúc tru sát Quỷ Âm Tuyệt, thu hoạch được một cái Pháp khí luyện hồn.

Vốn Diệp Trần đối với loại con đường luyện hồn này không có hứng thú, lúc trước suýt chút nữa trực tiếp hủy nó đi, về sau thấy Pháp khí này được chế tạo từ Linh ngọc cực phẩm thì thu nó vào.

Bên trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Trần đã bắt đầu thi pháp, chỉ thấy hắn rót chân nguyên của mình vào bên trong La Bàn màu đen, bỗng nhiên quát to một tiếng, "Vạn Quỷ Phệ Hồn! Đi!" Hô u ô! Hô u ô! Hô u ô!

Từng cái linh hồn màu đen, lập tức từ trong La Bàn thoát ra, sau đó gầm thét, gào thét bay nhào về phía Tần Nguyệt Nga mà đi!

"A!!"

Theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, những con hồn ma ác quỷ quanh quẩn ở trong toàn bộ trang viên của Diệp gia, rất nhanh chui vào trong thân thể của Tần Nguyệt Nga, bắt đầu cắn xé, gặm nuốt linh hồn của cô ta!

Hai mắt của Tần Nguyệt Nga trợn lên thật lớn, trong đôi mắt hiện ra vẻ cực kì thống khổ, tròng mắt đều nhanh muốn trợn lồi ra!

Thậm chí, ở tất cả trên dưới làn da, cũng bởi vì thống khổ cực độ, bắt đầu xuất hiện tường đường tơ máu, nhìn qua kinh khủng tới cực điểm!

"A!!! ~~~ "

Cứ như vậy kéo dài đến gần mười phút, linh hồn của Tần Nguyệt Nga mới bị những con hồn ma ác quỷ kia thôn phệ sạch sẽ!

Mà Tần Nguyệt Nga cũng ở trong trạng thái tinh thần thống khổ cực độ này mà chết đi...

Mọi người của tám gia tộc lớn ở xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng chết bi thảm của Tần Nguyệt Nga, sớm đã bị dọa đến thi nhau thối lui tới góc tường, tuy rằng hận không thể lập tức rời khỏi nơi thị phi này, thế nhưng không được sự cho phép của Diệp Trần, bọn họ ai cũng không có lá gan tự tiện rời đi!

Sau khi dùng phương thức vạn quỷ thôn phệ, hành hạ Tần Nguyệt Nga đến chết, lúc này Diệp Trần mới ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía mọi người của Tần gia.

Tần Tấn Xuyên thấy thế lập tức cuống lên, "Diệp Cuồng Tiên! Không! Diệp tiên nhân! Oan có đầu nợ có chủ, ngài đã giết Nguyệt Nga, chuyện năm đó với Tần gia chúng ta nhưng là không có liên quan bao lớn a"

Diệp Trần lạnh giọng cười một tiếng,

"Không có liên quan sao? Lúc trước nếu không phải Tần gia các ngươi lấy thế đè người, mẹ ta làm sao lại chấp nhận tiếng xấu ròi đi? Nếu không phải các ngươi tạo áp lực đối với Lâm gia, Lâm gia làm sao lại thấy chết không cứu? Trơ mắt nhìn mẹ của ta chết đi?"

"Những ai năm đó tham dự vào việc hại chết mẹ của ta, tất cả phải chết! Một tên cũng đừng hòng chạy được!"

Nói xong, Diệp Trần đã bắt đầu điều khiển La Bàn màu đen, mọi người của Tần gia thấy thế, mọi người lập tức quá sợ hãi, vừa nghĩ tới cảnh tượng bi thảm của Tần Nguyệt Nga trước đó, càng là bị dọa cho hồn vía đều muốn bay ra ngoài, mọi người quay người có cẳng là chạy!

Đáng tiếc, Diệp Trần sớm đã thiết hạ một đạo cấm chế ở xung quanh cả viện, mọi người của Tần gia vừa mới phi nước đại tới cửa ra vào của sân nhỏ là bị đụng vào một bức tường khí vô hình bật trở về, thi nhau ngã nhào lăn xuống trên mặt đất.

Mọi người thấy không trốn thoát được, lại vội vàng nhao nhao té quỵ dưới đất, liều mạng cầu khẩn, "Diệp tiên nhân tha mạng! Tha mạng a!"

Mọi người của bảy đại gia tộc còn lại, cũng hiện ra vẻ mặt hoảng sợ, vẻ mặt từng người so với từng người đều trắng bệch.

Ai có thể nghĩ tới, ngày xưa Tần gia đệ nhất gia tộc ở Kinh Đô oai phong lẫm liệt, thế mà lại luân lạc tới tình trạng như bây giờ!

Duy chỉ có Tần Tấn Xuyên gia chủ Tần gia cũng không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như những người khác, mà hai mắt của hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, vẻ mặt oán hận nói:

"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay ngươi dám diệt Tần gia chúng ta, Côn Lôn Thánh Tâm các sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hiện ra nụ cười tàn nhẫn, "Côn Lôn Thánh Tâm các ư? Nếu như bọn chúng dám trêu chọc ta, ta không ngại để cái môn phái ẩn thế này, hoàn toàn biến mất trên trái đất này!"

Nói xong lời này, Diệp Trần đã điều khiển hồn ma ác quỷ ở trong La Bàn màu đen, chỉ về hướng mọi người của Tần gia! Đồng thời lạnh giọng nói thêm:

"Nể tình các ngươi không phải thủ phạm chính, ta sẽ cho các ngươi được chết thống khoái!"

Sưu! Sưu! Sưu!

Từng đám từng đám hồn ma ác quỷ, ở dưới sự điều khiển của Diệp Trần, từ trong La Bàn lần nữa được phân ra, hướng tất cả mọi người của Tần gia bay nhào tới!

Tuy nhiên lần này cũng không có trì hoãn thời gian dài như trước, sau khi những hồn ma ác quỷ này bổ nhào vào trên thân những người này, rất nhanh đã nuốt lấy linh hồn của những người này, sau đó nhanh chóng bay trở về.

Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, các vị cấp cao của Tần gia bị toàn diệt!

Mọi người của mấy gia tộc lớn ở xung quanh, lập tức càng phát ra hoảng sợ, tất cả đều dích sát góc tường của cái sân nhỏ này, sợ mình không cẩn thân cũng theo gót bước chân của Tần gia!

Ngay cả Dịch Sơn Hà ở một bên, cũng không thể không phát run trong lòng một lúc, đây chính là Tần gia gia tộc đệ nhất Kinh Đô a!

Lúc trước lão tổ Tần gia còn ở, đó là phong quang vinh diệu đến mức nào! Cho dù là quốc gia cũng phải kiêng kỵ ba phần!

Nhưng hôm nay, lão tổ Tần gia bị diệt, các thành viên cấp cao của Tần gia bị đồ, thế gia ngàn năm, thế mà bị kết thúc ở trong tay của mộ thiếu niên!

Lần này, chỉ sợ toàn bộ Hoa Hoa đều phải vì chuyện này mà chấn động!

...

Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần đồ sát mọi người Tần gia, dường như còn chưa có ý muốn dừng tay, ngược lại nhìn về phía mọi người Diệp gia ở một bên, lạnh giọng nói:

"Còn có Diệp gia các ngươi! Năm đó mẹ của ta bị hại chết cũng có một phần của các ngươi đi!"

Oanh!

Diệp Trần vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người ngay lập tức trở nên hoảng sợ.

Chẳng lẽ cái tên này, ngay cả người của gia tộc mình cũng không buông tha? Quá độc ác đi! Diệp Huyền Lâm gia chủ Diệp gia, nghe được lời này của Diệp Trần, toàn thân càng là khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì trực tiếp ngất đi.

Cuối cùng, Diệp Thiên Ca lách mình đứng dậy, hướng về phía Diệp Trần nở nụ cười đau thương, nói: "Tiểu Trần, ngàn sai vạn sai, cuối cùng đều là lỗi của cha! Năm đó nếu như cha không có theo đuổi mẹ của con, thì cũng sẽ không để cô ấy phải rước lấy mầm tai họa này! Nếu như năm đó cha dũng cảm một chút, dứt bỏ ràng buộc của gia tộc, mang mẹ con các ngươi bỏ trốn, có lẽ một nhà ba người chúng ta bây giờ chắc là sẽ có cuộc sống rất hạnh phúc đi..."

Nói đến đây, trong ánh mắt Diệp Thiên Ca hiện ra vẻ ước mơ ước ao, tuy nhiên rất nhanh rồi lại nhanh chóng tiêu tán, "Tiểu Trần, cha hi bọng con không nên làm khó Diệp gia, không nên làm khó người vô tội, cha sẽ tự mình đi xuống dưới mặt đất bồi tội với mẹ con!"

Nói xong lời này, Diệp Thiên Ca bỗng nhiên một chưởng, mạnh mẽ đập xuống phía trên đỉnh đầu của mình!

P/S: Gần như kết thúc ân oán!!!!! Ta thích nào, ủng hộ a......