Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 243: Dì Lam, cháu đã diệt Tần gia!




"Trúng?"

Thượng Quan Kinh Vân đầu tiên là vui mừng, sau đó sắc mặt lại thay đổi lớn!

Bởi vì hắn phát hiện, một quyền này của mình giống như đập vào thứ kim loại cứng rắn nhất trên đời này, chẳng những không làm cho đối phương lay động một chút nào, ngược lại cánh tay lại tê dại một lúc như thể muốn đứt gãy!

Sau đó, từ trên thân đối phương lại truyền tới một cỗ phản lực cường đại!

Đạp! Đạp! Đạp!

Thượng Quan Kinh Vân lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước, mới triệt để đứng vững trở lại, huyết khí trong cơ thể nhộn nhạo không ngừng, mặt mũi thì tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Làm sao ngươi lại mạnh như vậy? Cho dù là sư tôn của ta không vận chuyển võ kỹ phòng ngự cũng tuyệt đối không có khả năng chống lại một quyền này của ta!"

Lúc này Diệp Trần đã đỡ hai người Tô Lam dậy, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, một mặt vẻ trào phúng nói:

"Thế mà lại bắt sư phụ phế vật như thế của ngươi tới so sánh với ta, quả nhiên chỉ có sư phụ phế vật mới có thể dạy ra loại đồ vệ phế vật như ngươi a!"

"Ngươi dám nói ta là phế vật?"

Thượng Quan Kinh Vân nghe được hai chữ phế vật lập tức muốn nổi điên, hắn ở bên trong Thánh Tâm các đời thứ hai, gần với nhân vật thiên tài như Các chủ Âu Dương Khuyết, cả đời không biết đánh bại bao nhiêu thiên kiêu, thì đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta mắng thành phế vật.

Trong cơn giận dữ, dưới chân Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên dừng lại.

Oanh!

Một luồng ánh sáng màu tím hiện lên, từ trong cơ thể của Thượng Quan Kinh Vân thế mà bay ra một cái Linh khí phi kiếm màu tím!

"Lại là Linh khí?"

Ngay cả Diệp Trần thấy thế, cũng không thể không kinh ngạc một chút, trên trái đất cũng không có Linh Thuêts tồn tại, cho nên Linh khí vô cùng thưa thớt, thế nhưng Thánh Tâm các này dường như mỗi người đều có một cái Linh khí, Tần Đạp Thiên trước đó càng là có tới hai kiện Linh khí a!

Đang suy nghĩ ở trong lòng, phi kiếm màu tím kia đã mang theo uy năng kinh thiên nổ bắn mà lao tới!

Tuy nhiên, Diệp Trần tiện tay trảo một cái khé hấp.

Hô!

Phi kiếm màu tím trước một giây còn có uy thế ngập trời, sau một giây đã bị Diệp Trần hấp vào trong lòng bàn tay, một tay gắt gao bắt lấy!

"Cái gì!"

Thượng Quan Kinh Vân nghĩ tới mọi trường hợp, nhưng tuyệt đối không có nghĩ tới Diệp Trần thế mà tay không đi bắt Linh khí phi kiếm của hắn!

"Trở về!"

Sau khi Linh khí phi kiếm được luyện hóa có tâm ý tương thông với chủ nhân, Thượng Quan Kinh Vân hét lớn một tiếng, muốn thông qua thần niêm triệu hồi Linh khí phi kiếm lại.

Tuy nhiên, "Ông ông~"

Phi kiếm màu tím bị Diệp Trần nắm ở trong tay, run rẩy kịch liệt không ngững nhưng lại không có cách nào thoát ra!

"Một thanh phi kiếm tốt như vậy, cho loại phế vật như ngươi sử dụng thật sự là quá đáng tiếc!"

Một tay Diệp Trần chắp sau lưng một tay nắm chặt phi kiếm màu tím từ từ mở miệng ra một lần nữa, sau đó hai con ngươi bỗng nhiên ngưng tụ lại, "Phá!"

Theo một tiếng quát khẽ này của Diệp Trần rơi xuống, Thượng Quan Kinh Vân lập tức cảm nhân được thần hồn liên hệ giữa mình và Linh khí phi kiếm lập tức bị đoạn mất!

Đồng thời thần niệm cũng nhận được một cỗ lực lượng phản phệ, suýt chút nữa thì ngất đi!

"Trốn!"

Sau khi Thượng Quan Kinh Vân thông qua thay đổi này, lập tức ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người thiếu niên này quả thực là lớn không bình thường!

Ngay cả bản mệnh phi kiếm của mình đều có thể bị đối phương cưỡng ép tước đoạt, thế thì còn đánh nhau như thế nào nữa?

Thượng Quan Kinh Vân khiếp sợ không thôi, căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương máu!

"Huyết Độn!"

Đây cũng là một trong các tuyệt kỹ của Thánh Tâm các, lấy thiêu đốt máu tươi trong cơ thể để đánh đổi, có thể tăng tốc độ của hắn trong nháy mắt lên hơn gấp năm lần!

Chỉ có điều, mỗi khi thi triển một lần, thực lực sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn một lần, cho nên không phải lúc vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không thi triển một chiêu này.

Thượng Quan Kinh Vân đã bị thủ đoạn của Diệp Trần dọa cho sợ rồi, nơi nào còn dám có bất kỳ do dự nào chứ?

Bạch!

Thời gian gần như chỉ trong một cái chớp mắt, Thượng Quan Kinh Vân đã thoát ra khỏi nhà hàng, sau khi lao tới mấy ngàn mét chớp hiện mấy lần đã lao đi được gần mười dặm.

Hô!

Nhìn về đằng sau không thấy Diệp Trần đuổi thoe, Thượng Quan Kinh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"May mà ta chạy nhanh! Tiểu tử này làm sao mà so với sư tôn còn phải lợi hại hơn nhiều vậy chứ? Chẳng lẽ là chỗ kia..."

Tuy nhiên, dòng suy nghĩ này của hắn vừa vặn dâng lên, một giọng nói lạnh lùng đạm mạc đột nhiên lại vang lên phía trước người hắn, "Vừa rồi không phải còn nói muốn giao thủ với ta sao? Làm sao mà lại vội vàng đi như vậy?"

Chỉ thấy, không biết từ lúc nào lại có một thiếu niên dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo ở phía trước, không phải Diệp Trần thì còn là ai?

Thượng Quan Kinh Vân lập tức bị dọa đến hồn vía đều muốn bay lên mây, "Ngươi ngươi...ngươi không thể giết ta! Ta thế nhưng là Đại hộ pháp của Thánh Tâm các, nếu như ngươi giết ta, chính là đối nghịch với toàn bộ Côn Lôn Thánh Tâm các!"

Diệp Trần nghe được điều này, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Yên tâm! Chẳng mấy chốc ta sẽ đưa đồng môn của ngươi xuống dưới đoàn tụ với ngươi, ngươi cứ xuống trước chơi với sư tôn ngươi đi!"

Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần lại nhoáng một cái, trong nháy mắt đã lao tới hơn trăm mét vậy mà trực tiếp xuyên thẳng qua thân thể của Thượng Quan Kinh Vân!

Sau một lát, "Bành!"

Thân thể của Thượng Quan Kinh Vân đột nhiên nổ tung, trực tiếp tiêu tan trong vô hình, thậm chí ngay cả cặn bã cũng không còn!

Diệt Thượng Quan Kinh Vân, Diệp Trần lại thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Côn Lôn Thánh Tâm các, nếu các ngươi đã trêu chọc ta trước, vậy đừng trách ta không khách khí!"

...

Trở lại nhà hàng, Tô Lam và Sở Phi Yên còn có chút chưa hoàn hồn, nhìn thấy Diệp Trần trở về lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Vẻ mặt Tô Lam lo lắng nói:

"Tiểu Trần, mấy hôm nay cháu chạy đi nơi nào? Cháu có biết ta và Phi Yên lo lắng cho cháu như thế nào không?"

Diệp Trần nhếch miệng cười một tiếng, "Dì Lam, cháu rất xin lỗi, đã để dì phải lo lắng cho cháu, cháu...đi Diệp gia ở kinh đô một chuyến!"

Sau khi Diệp Trần hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho Tô Lam.

Tô Lam nghe được điều này, lập tức đôi mắt đẹp trừng một cái, tuy rằng biết rõ Diệp Trần không có việc gì, nhưng vẫn rất khẩn trương, "Chuyện lớn như vậy, làm sao trước đó cháu không nói với dì một tiếng? Diệp gia không có làm khó gì cháu chứ?"

Diệp Trần không còn gì để nói, thầm nghĩ, "Ta không đi làm khó bọn hắn, thì bọn hắn đã thắp nhang cầu nguyện rồi, ai còn dám làm khó xử ta?"

Hít sâu một hơi, Diệp Trần quyết định nói tất cả mọi chuyện cho Tô Lam, "Dì Lam cháu giết Tần Nguyệt Nga rồi!"

"Cháu nói... cháu nói cái gì?!"

Tô Lam nghe được điều này, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ chấn kinh, sau đó sắc mặt thay đổi lớn, "Tuy Tần Nguyệt Nga đáng tội chết vạn lần, nhưng cô ta dù sao cũng là thiên kim đại tiểu thư của Tần gia, con dâu của Diệp gia, cháu giết cô ta đi, Tần gia và Diệp gia đều sẽ không bỏ qua cho cháu a!"

"Tiểu Trần, nếu không thì cháu nhanh trốn đi! Tốt nhất là trốn sang nước ngoài, tìm một nơi nào đó không ai biết, lại bắt đầu lại từ đầu!"

Cũng khó trách vì sao Tô Lam lại căng thẳng như thế, Tần gia và Diệp gia ở Kinh Đô, đây chính là ở toàn bộ Hoa Hạ đều là đại gia tốc có tiếng tăm lừng lẫy, thế lực gần như có thể thông thiên!

Ở trong ấn tượng của Tô Lam, vậy đơn giản đó chính là sự tồn tại vô địch!

Cho nên theo như suy nghĩ của Tô Lam, Diệp Trần giết Tần Nguyệt Nga, tương đương với cùng một lúc làm mất lòng Tần gia và Diệp gia, sau này ở toàn bộ Hoa Hạ quốc, chỉ sợ cũng không có nơi nào sống yên ổn cho được!

Diệp Trần nhìn qua vẻ mặt ân cần kia của Tô Lam, đều đang hận không thể ngay lập tức kéo hắn đi ra sân bay, nhanh chóng trốn ra nước ngoài a, trên mặt hắn không thể không hiện ra vẻ cổ quái, "Cái đó, dì Lam, ta cũng giệt nốt cả Tần gia luôn!"

"Cái gì!" Tô Lam tròn xoe mắt há hốc cả mồm mất hết hình tượng.

Lần này, chẳng những Tô Lam sợ ngây người mà ngay cả Sở Phi Yên ở bên cạnh hai mắt cũng không thể không tròn xoe trợn lên thật lớn, kinh ngạc tới nói không nên lời.

P/S: Ta thích nào...đầu sáng ủng hộ hăng dịch cả ngày a. Chương thứ 2