Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 286: Hội giao lưu võ đạo bắt đầu




“Bác cả, ông nội đến cùng là đi nơi nào? Bây giờ ông Kim đã bị tiểu tử kia giết, tiểu tử kia nhưng tuyên bố chờ ông nội ở Bùi gia. Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được?”

Lý Trí Nghiên nói xong lời này thì thở hổn hển, vẻ mặt càng ngày càng tái nhợt như thể đang bị bệnh nặng, dường như lúc nào cũng có thể ngã.

Sắc mặt của mọi người Lý gia, cũng là một người so với một người khó coi hơn.

Ngồi ở chủ vị là một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc, rõ ràng là Lý Kinh Hạo gia chủ đương thời của Lý gia, con cả của Lý Như Chân cũng chính là bác cả của Lý Trí Nghiên.

Lý Kinh Hạo trầm giọng nói:

"Chuyện này e rằng trước tiên chỉ có thể nhẫn nhịn một chút, không dấu gì các ngươi, hôm qua cha đã đi tới Hán Nã Sơn!"

Nói đến đây, Lý Kinh Hạo dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Chắc hẳn các ngươi cũng đã có nghe nói, hai nước Cao Ly và Hoa Hạ muốn tiến hành một lần giao lưu võ đạo, việc này liên quan tới thể diện của Cao Ly quốc chúng ta, cha bây giờ làm sao còn có thời gian để quản việc nhỏ này?"

Nghe nói như thế, Lý Trí Nghiên lập tức cuống lên, "Bác cả, đây cũng không phải là việc nhỏ a! Bùi gia đang cử hành hôn lễ và bây giờ mọi người ở Hàn Thành đều đang bàn luận, nói Bùi gia vứt bỏ cháu để cưới một người Hoa Hạ làm con dâu! Chẳng lẽ bác cả cứ mặc kệ để cho bọn họ làm nhục nhã cháu, làm nhục nhã cho toàn bộ Lý gia chúng ta sao?

Ba!

Lý Kinh Hạo lập tức vỗ xuống bàn một cái, "Ta đã nói rồi! Chuyện này trước tiên phải nhịn một chút, mọi chuyện chờ ông nội của cháu từ Hán Nã Sơn trở về hẵng nói!"

"Ngay cả chú Kim cũng không phải là đối thủ của người nọ, cho dù bây giờ chúng ta có thêm nhiều người hơn nữa đi tới đó chẳng phải là chịu chết sao?"

Lý Trí Nghiên nghe Lý Kinh Hạo nói như vậy, tuy không cam lòng nhưng buộc phải ngậm miệng lại.

Tuy Lý Trí Nghiên là tiên kim tiểu thư của Lý gia nhưng cha mẹ chết sớm, trong nhà cũng không được yêu thương quan tâm, địa vị cũng không cao, bằng không cũng sẽ không bị gia tộc coi là quân cờ gả tới Bùi gia có thực lực yếu hơn rất nhiều so với Lý gia.

Tuy rằng, nội tâm của cô ta thật ra thì luôn luôn cực lực phản đối với kiểu hôn nhân chính trị này, nhưng hôm nay bị người ta vói thành Bùi gia vứt bỏ cô!

Loại nhục nhã này đối với loại người luôn kiêu căng tự mãn như cô mà nói quả thực khó chịu hơn so với việc giết chết cô ta đi.

Lý Trí Nghiên càng nghĩ càng giận, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngòn ngọt.

"Phốc!"

Vậy mà điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Mọi người không thể không kinh hãi, lập tức có người tiến lên đỡ cô ta dậy, một lão già đi tới bên cạnh, đưa ngón tay đặt ở trên cổ tay của cô ta xem mạch một lúc, sắc mặt đột nhiên đại biến nói:

"Kỳ lạ! Mạc đập của Trí Nghiên tiểu thư vô cùng yếu ớt, đây rõ ràng chính là dấu hiệu dầu hết đèn tắt a! Nhưng mà thật sự không thấy tiểu thư có bệnh gì cả, đây thực sự là một chuyện kỳ lạ!"

Lý Kinh Hạo nhướng mày, "Là có ý gì?"

Lão giả vẻ mặt thương xót nói: "Nếu như ta không có chẩn sai bệnh, sợ là sống không quá ba ngày nữa!"

"Cái gì!"

Tất cả mọi người nhất thời giật nảy cả mình.

Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một người nói:

"Ta nhớ ra rồi! Hôm nay lúc trước khi Trí Nghiên tiểu thư trở về, người thiếu niên thần bí kia có nói một câu rất kỳ lạ, hắn nói hắn đã rút đi nguyên khí sinh mệnh của tiểu thư Trí Nghiên, còn nói tiểu thư chỉ còn sống được khoảng ba ngày nữa thôi, bảo tiểu thư nhanh chóng lo chuyện hậu sự đi..."

Mọi người nghe xong lời này, lập tức thi nhau trợn tròn mắt, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Nếu thật sự là người này gây nên, vậy thủ đoạn của người này chỉ sợ đã tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!"

"Xem ra việc này cũng chỉ có thể chờ sau khi cha trở về làm tính toán!"

...

Diệp Trần tự nhiên không biết, Lý Nhu Chân sớm đã chạy tới Hán Nã Sơn.

Ở Bùi gia đợi cả một ngày, thế nhưng không thấy người của Lý gia tới, thì lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.

Sau khi đưa hai người Bùi Quốc Hào và Tưởng Tiểu Cầm vào động phòng, lúc này sắc trời đã mờ đi từ lâu và lúc này Diệp Trần mới trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, Diệp Trần đột nhiên nhớ tới, mình đã đi tới Cao Ly quốc được hai ngày còn chưa có liên hệ với Dịch Sơn Hà, thế là ngay lập tức lấy điện thoại từ trong Tử Kim Hồ Lô ra.

Do ở bên trong Tử Kim Hồ Lô nên điện thoại không có tín hiệu, Diệp Trần mở điện thoại di động lên, một dãu tin nhắn dài và danh sách cuộc gọi nhỡ đua nhau hiện ra.

Hầu như tất cả đều là tới từ Dịch Sơn Hà!

"Xem ra lão hồ lỳ này chắc là đang rất lo lắng!"

Diệp Trần không thể không lắc đầu cười, lập tức bắt đầu gọi điện thoại cho Dịch Sơn Hà.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, Dịch Sơn Hà như muốn hét nổ cả điện thoại "Tiểu tổ tông của ta ơi! cuối cùng cũng đã có tin tức của ngươi, ta không biết bây giờ ngươi đang ở nơi nào? Nhanh chân đến Hán Nã Sơn a!"

Diệp Trần lập tức thấy kỳ lạ, hỏi lại Dịch Sơn Hà "Hai nước tổ chức Hội giao lưu võ đạo không phải là quyết định vào ngày mai sao? Vôi vàng cái gì?"

Dịch Sơn Hà tức giận nói "Tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng chính là đêm chung kết, trước đó một ngày sẽ tiến hành các hoạt động giao lưu bình thường, hai bên sẽ so cao thấp rồi chọn ra người có thực lực cao nhất để tiến vào chung kết..."

"Lần này người đại diện xuất chiến bên Cao Ly quốc không nhiều lắm, hơn nữa thời gian cho mỗi trận đấu cũng không dài, bây giờ đã đánh được bảy trận rồi, tuy rằng Hoa Hạ chúng ta thắng sáu, thua một, thành tích coi như không tệ, nhưng ta đang lo rằng có lẽ Lý Như Chân sẽ ra tay sớm!"

Sau khi nghe được Dịch Sơn Hà giải thích, lúc này Diệp Trần đã hiểu rõ vì sao hắn chờ cả một ngày mà không thấy bóng dáng người của Lý gia đâu, thì ra, Lý Như Chân kia sớm đã tới Hán Nã Sơn rồi.

"Ta đã hiểu, ta sẽ chạy tới ngay lập tức."

Cúp điện thoại, thân thể Diệp Trần khẽ động một cái đã đi ra khỏi căn phòng, sau đó thân ảnh lóe lên mấy cái đã đi ra khỏi Bùi gia, sau đó chạy như điên về phía Hán Nã Sơn.

...

Hán Nã Sơn, là một ngọn núi nổi tiếng đẹp ngất ngây của Cao Ly, mặc dù có độ cao chưa tới hai km so với mực nước biển, thế nhưng nó là ngọn núi cao nhất của Cao Ly quốc, núi này nằm ở trên đảo Châu Tế, cách xa Hành Thành hơn nghìn dặm.

Sau khi Diệp Trần ra khỏi Hàn Thành, trực tiếp gọi phi kiếm Xích Diễm ra, ngự kiếm phi hành ở trên không, nhắm thẳng tới Hán Nã Sơn mà lao đi.

...

Mà vào lúc này, ở trên đỉnh núi Hán Nã Sơn, thì cuộc giao lưu võ đạo giữa Hoa Hạ và Cao Ly đang diễn ra với khí thế bừng bừng.

Trên lôi đài, một người đàn ông trung niên mặc trang phục võ giả của Hoa Hạ đang đối chiến với một cao thủ của Cao Ly quốc.

Những nơi mà hai người đi qua, đá vụn ở dưới chân bay tứ tung, xung quanh liên tục nổi lên gió lớn, khí thế khiến người khác phải run sợ.

Hai người này thế mà tất cả đều là cường giả cấp bậc Thánh Cảnh!

Tuy nhiên, thực lực của vị võ giả Hoa Hạ kia rất rõ ràng là cao hơn không chỉ một chút, vị cao thủ của Cao Ly quốc kia rõ ràng không phải là đối thủ

"Ầm!"

Cao thủ Hoa Hạ vỗ xuống một chưởng, võ giả Cao Ly lập tức lùi lại liên tiếp hơn mười mét.

Cao thủ Hoa Hạ đang muốn thừa thắng truy kích, không nghĩ tới đối phương đột nhiên chắp tay nói:

"Ta nhận thua!"

Toàn trường lập tức xì xào bàn tán, hiển nhiên không nghĩ tới võ giả của Cao Ly quốc thế mà lại chủ động nhận thua.

Nhưng mà, Dịch Sơn Hà ngồi ở trên khán đài cũng không có một chút cao hứng nào, ngược lại sắc mặt đại biến, "Không tốt! Xem ra Lý Như Chân kia chắc là không chờ được nữa!"

Quả nhiên, sau khi chờ hai người kia đi xuống lôi đài, dựa theo quy tắc tỷ thí thì đã tới lượt Cao Ly quốc đề xuất khiêu chiến.

Bên Cao Ly quốc có một ông lão luôn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí đầu não, chậm rãi đứng dậy.

"Trận này, Cao Ly do Lý Như Chân ta xuất chiến, không biết bên Hoa Hạ có vị nào sẵn lòng lên đài chỉ giáo?"

Nói xong lời này, thân thể Lý Như Chân hơi chao đảo một cái, thân thể giống như quỷ mị, chớp nhoáng một cái đã đi tưới giữa lôi đài.

Tâm tư của Dịch Sơn Hà trong nháy mắt đã chìm tới đáy nồi...

P/S: cuộc chiến nảy lửa sắp diễn ra nha, anh em tiếp tục ủng hộ đọc truyện đều đều nha ^^...