Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 304: Nguyên thần xuất khiếu




Trang Phỉ Phỉ còn muốn nói thêm, tuy nhiên nhìn thấy Tiêu Nhược Hi đang hôn mê, nhất thời sốt sắng, "Ngươi làm gì Như Hi vậy? Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi không phải đã đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng sao?"

"Im miệng!"

Diệp Trần vốn là đang vô cùng bực mình, nghe được Trang Phỉ Phỉ liên tục lải nhà lải nhải không ngừng, trực tiếp quát lạnh một tiếng, "Còn dám làm phiền ta, có tin ta cũng giết ngươi hay không!"

Trang Phỉ Phỉ lập tức bị kiềm hãm, tiếp theo phổi đều muốn tức đến nổ tung, cô ta đã lớn như vậy rồi, từ trước cho tới bây giờ còn chưa có ai đối xử hung ác với cô ta đến như vậy, càng thêm không có người nào dám trắng trợn nói ra lời nói uy hiếp cô ta như thế.

Thế nhưng là nhìn qua người trước đàn ông trước mắt giết người đơn giản như uống nước này, tuy rằng cô ta rất là khó chịu nhưng cũng không dám nổi giận.

Thấy Trang Phỉ Phỉ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Diệp Trần ôm Tiêu Nhược Hi đến một bên, tìm được một nơi tương đối bằng phẳng, đỡ nàng từ từ nằm xuống.

Sau đó, Diệp Trần xòe bàn tay ra, lại nhẹ nhàng đặt lên trên đầu Tiêu Nhược Hi, thấp giọng lẩm bẩm nói:

"Thật xin lỗi, Hi Nguyệt, ta tới chậm! Nếu như lúc đầu ở bệnh viện, ta có thể kịp thời phát hiện, linh hồn của nàng cũng theo ta mà đến, ta chắc chắn sẽ không để nàng lưu lạc tới bây giờ đến mức ý thức sụp đổ..."

Hoá ra, đạo tàn hồn của Hi Nguyệt tiên tử, tuy rằng bám vào bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi, thế nhưng là bởi vì linh hồn tổn hại thực sự quá mức lợi hại, đã bị tàn phá tới mức không chịu nổi!

Lại thêm trước đó, Nam Dã Trần Bát quấy nhiễu thức hải của Tiêu Nhược Hi, càng gây ra một số tổn thương đối với linh hồn của Hi Nguyệt.

Cho tới bây giờ, ý thức sụp đổ, lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán!

"Bây giờ xem ra, chỉ có thể lấy nguyên thần của ta, trước tiên cưỡng ép linh hồn của Hi Nguyệt tụ lại, sau đó lại dùng thần đan diệu dược từ từ bồi dưỡng, nói không chừng còn có hi vọng!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức thật nhanh bố trí ở xung quanh một đạo cấm chế, sau đó lại dặn dò Trang Phỉ Phỉ đang đứng ở bên cạnh vài câu, "Bằng hữu của ngươi bị người của Đảo quốc dùng tà thuật làm tổn thương linh hồn, nếu như ngươi không muốn nàng có chuyện gì xảy ra, thì thành thành thật thật ở một bên đợi, không được quấy rối ta cứu chữa cô ta, hiểu chưa?"

Trang Phỉ Phỉ thấy vẻ mặt của Diệp Trần nghiêm túc, hơn nữa Tiêu Nhược Hi cũng đúng là xảy ra chuyện, cũng không giống như là đang nói láo, thế là miễn cưỡng gật đầu, thầm nghĩ trong lòng:

"Ta đây là xem ở trên thể diện của Như Hi, mới không chấp nhặt với ngươi, cũng không phải là bản tiểu thư sợ ngươi!"

...

Diệp Trần chẳng muốn quản Trang Phỉ Phỉ trong lòng nghĩ như thế nào, lập tức ngồi xếp bằng ở bên cạnh Tiêu Nhược Hi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, đồng thời tụ lại tinh thần toàn thân của mình.

Bỗng nhiên!

"Nguyên thần! Xuất khiếu!"

Cùng với tiếng quát khẽ của Diệp Trần, Trang Phỉ Phỉ đứng ở một bên, thấy được cảnh tượng mà cô ta cả đời khó có thể quên.

Chỉ thấy, ở chỗ mi tâm của Diệp Trần, thế mà bay ra một luồng ánh sáng!

Tiếp theo, luồng ánh sáng đó, lại bỗng nhiên vọt tới, vậy mà bay vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi.

Thấy cảnh tượng này, Trang Phỉ Phỉ lập tức suýt chút nữa nhịn không được kinh ngạc thốt lên, thế nhưng là nhớ tới Diệp Trần nhắc nhở trước đó, vội vàng dùng hai tay che miệng của mình.

Cô ta lại làm sao biết được rằng, loại thần thông nguyên thần xuất khiếu này, cho dù là Diệp Trần, lấy tu vi của hắn bây giờ là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, cũng chấp nhận rủi ro lớn!

Tuy nhiên, vì ngăn cản linh hồn của Hi Nguyệt tiêu tán, Diệp Trần đã không còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân thử một lần.

...

Hô!

Diệp Trần nguyên thần xuất khiếu, sau khi chui vào trong mi tâm của Tiêu Nhược Hi, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi, giống như đi tới bên trong một mảnh không trung vô tận.

Mà ở trong đó, chính là thức hải của Tiêu Nhược Hi.

"Ngươi... Ngươi là ai?"

Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ, hơn nữa rõ ràng là dáng vẻ của Tiêu Nhược Hi.

Diệp Trần biết, đây là thần thức của Tiêu Nhược Hi, hoặc là nói là ý thức thể của nàng!

Bởi vì cô ta chỉ là phàm nhân, còn rất xa mới có thể đạt tới mức độ ngưng tụ nguyên thần, cho nên ý thức thể rất suy yếu, chỉ có thể đứng ở trong thức hải.

Nhưng cũng chính vì vậy, Diệp Trần mới dám đường hoàng tiến vào trong thức hải của nàng như thế, bằng không nếu như đối phương giống như hắn ngưng tụ ra nguyên thần, ở trong thức hải của đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thôn phệ!

Nếu như Diệp Trần là loại người tà tu có mưu đồ hiểm ác, giờ phút này đã nuốt ý thức thể của Tiêu Nhược Hi vào, là có thể đoạt xá được cỗ thân thể này!

Đương nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, cơ thể của Tiêu Nhược Hi quá yếu, cũng không có giá trị để đoạt xá.

"Đừng sợ! Ta sẽ không làm tổn thương cô, cô gọi Tiêu Nhược Hi đúng không? Cái kia... nơi này của cô trước đây không lâu, có phải có một vị khách nhân tới hay không?"

Diệp Trần nghĩ nửa ngày, thực sự nghĩ không ra phương thức biểu đạt nào khác tốt hơn, cũng không biết đối phương nghe có hiểu hay không.

Không nghĩ tới, ý thức thể của Tiêu Nhược Hi, thế mà nghe hiểu, lập tức nhẹ gật đầu, "Đúng! Có một cô gái, cô ta nói cô ta muốn ở nhờ tại chỗ của ta một đoạn thời gian, về sau thì ngủ mất, đến bây giờ còn chưa có tỉnh..."

Nguyên thần của Diệp Trần nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi:

"Vậy người này bây giờ ở đâu? Cô nhanh dẫn ta đi gặp cô ta!"

Ý thức thể củaTiêu Nhược Hi, rõ ràng không có lòng cảnh giác như với Tu Chân giả, lập tức chỉ vào sâu trong khoảng trống

"Ở nơi đó!"

Ở trong mảnh thức hải này, ý thức thể của Tiêu Nhược Hi chính là chúa tể, theo giọng nói của nàng rơi xuống, bên trong không trung kia, lập tức hiện ra một bóng dáng mơ hồ không chịu nổi!

"Hi Nguyệt!!"

Tuy rằng hình thể này, gần như đã không thấy rõ khuôn mặt, hơn nữa giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, nhưng Diệp Trần liếc mắt vẫn còn nhận ra được nàng.

Tìm được tàn hồn của Hi Nguyệt, Diệp Trần vô cùng kích động, đồng thời cũng không dám trì hoãn, lập tức phi thân đi qua, chậm rãi rót lực lượng nguyên thần của mình vào bên trong tàn hồn của Hi Nguyệt...

Ước chừng kéo dài một lúc lâu, thậm chí ngay cả nguyên thần của Diệp Trần, đều trở nên hư ảo mấy phần, mà tàn hồn kia của Hi Nguyệt, rốt cục cũng so với trước đó ngưng thật hơn rất nhiều!

Thấy cảnh tượng này, nguyên thần của Diệp Trần, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, "Tuy rằng còn không cách nào làm tỉnh lại tàn hồn của Hi Nguyệt, tuy nhiên may mắn cũng đã tạm thời ổn định lại, kế tiếp ta phải nhanh chóng tìm một số thần hoa linh thảo, có thể luyện chế ra một số đan dược có thể hàm dưỡng thần hồn..."

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần cũng biết, lấy tu vi của chính mình trước mắt, nguyên thần không thể rời khỏi cơ thể quá lâu, thế là cùng ý thức thể của Tiêu Nhược Hi chào hỏi một tiếng, liền từ trong thức hải của nàng lui đi ra.

Nói thật, đây cũng là măn mắn Tiêu Nhược Hi chỉ là một người bình thường, không hiểu được phương pháp tu luyện thần hồn, nếu như là ở Tu Chân giới, người hơi ngưng tụ ra một tia nguyên thần, sao lại để cho người khác tùy ý xâm nhập thức hải của mình?

Chỉ sợ sớm đã thôn phệ tàn hồn của Hi Nguyệt, thậm chí ngay cả nguyên thần của Diệp Trần rồi!

...

Sau khi nguyên thần của Diệp Trần từ bên trong thức hải của Tiêu Nhược Hi đi ra, trong nháy mắt tự động trở về trong thức hải của chính mình.

Sau một lúc, Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, hiển nhiên nguyên thần đã quy vị, tuy nhiên vẻ mặt lại trắng bệch vô cùng!

Hắn đầu tiên là cưỡng ép nguyên thần xuất khiếu, sau đó lại lấy lực lượng linh hồn của mình, đến tẩm bổ tàn hồn của Hi Nguyệt, khẳng định là phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, chí ít ở trong một hai tháng, tinh thần đều sẽ có chút uể oải.

Thế nhưng, Diệp Trần không hối hận chút nào, ngược lại hưng phấn cười ha ha, bởi vì, tàn hồn của Hi Nguyệt đã ổn định lại, sau này chỉ cần từ từ tẩm bổ, chắc chắn sẽ có ngày thức tỉnh!

P/S: Ta tưởng rằng cái tên Tiêu Nhược Hi này chính là Hi Nguyệt ai dè, tác giả tạo ra trắc trở cho đôi này ;)), tiếp tục chờ đợi bàn tay của tác giả nha =)) Chương 6 trong ngày