Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 31: Mạc Trường Vân




Những người này làm so có thể hiểu được, Diệp Trần bây giờ đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, da thịt đã trải qua linh khí rèn luyện, lực phòng ngự so với trước tăng lên về chất.

Cho dù Diệp Trần không có làm chỉ, chỉ cần chân nguyên trong cơ thể tự động tạo ra phòng ngự phản lực, cũng xa xa không phải Từ Tuấn Kiệt có thể ngăn cản được.

Hơn nữa, Tuy rằng Diệp Trần cảm thấy Từ Tuấn Kiệt nhiều lần khiêu khính hắn, nhưng làm người cũng coi như là quang minh lỗi lạc, cho nên cũng không có đối với hắn ra đòn sát thủ, bằng không sẽ không chỉ đơn giản là bắn ngước ra đằng sau như vậy.

Tuy rằng mọi người nghĩ mãi mà không hiểu nguyên nhân trong đó là gì, nhưng cũng không có ai còn dám xem nhẹ thiếu niên có cách ăn mặc nghèo khó như trước.

...

Cùng lúc đó, ở một căn phòng nào đó trong biệt thự của Đường gia, nhân vật quan trọng của Đường gia đều tập trung ở đó, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc.

"Ông Đường, chú Đường, mọi người cân nhắc như thế nào rồi? Chỉ cần đáp ứng điều kiện của bên cháu, cháu lập tức để cho người đưa linh dược kéo dài tính mạng tới, cam đoan có thể để cho ông Đường có thể sống thêm được ba năm!"

Nói chuyện chính là một thiếu niên ước chừng không đến hai mươi tuổi, mặc đồ trắng và trông rất đẹp trai, nhưng trong tính cách của hắn ta, lại để lộ ra một loại cảm giác xấu xa rất khó chịu.

Người này chính là công tử thứ hai Mạc gia ở thành phố Thiên Hải, Mạc Trường Vân!

Hóa ra, vốn là Mạc gia và Đường gia đã thương nghị xong chuyện thông gia, hơn nữa ngay cả lễ đính hôn cũng đã quyết định rồi, thế nhưng sau khi Mạc Trường Vân này chạy tới Đường gia, bỗng nhiên lại đưa ra một cái điều kiện mới:

Sau khi Đường gia và Mạc gia thông gia, Mạc gia toàn lực hỗ trợ Đường gia đi ra khỏi cảnh khó khăn, thậm chí có thể cung cấp một viên Ích Thọ Diên Niên đan trong truyền thuyết cho Đường Nghiệp, trợ giúp Đường Nghiệp kéo dài tính mạng ba năm.

Nhưng phải trả một cái giá thật lớn, sau này Đường gia nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Mạc Trường Vân không được từ chối!

Nói cách khác Mạc Trường Vân không hài lòng chỉ là thông gia với Đường gia, mà hắn muốn hoàn toàn kiểm soát Đường gia, để cho hắn sử dụng!

"Ba!"

Sau khi trong phòng im lặng một lát, Đường lão vỗ bàn đứng dậy,

"Ta sống nhiều năm như vậy rồi, đã sớm coi nhẹ sống chết, sống lâu thêm ba năm, sống ít đi ba năm, cũng có khác gì nhau! Hơn nữa ta vốn không đồng ý cái gọi là hôm nhân chính trị, Mạc nhị công tử mời trở về đi!"

"Cha nghĩ lại a!"

Đường Nghiệp vừa mới nói xong, một người đàn ông trung niên đứng lên, đây là con trai cả của Đường Nghiệp, Đường Minh Viễn.

"Hiện nay Đường gia ta đang theo chiều hướng xuy tàn hết sức rõ ràng, nếu như cha lại...đến lúc đó Đường gia nhất định phải hoàn toàn xuống dốc! Hơn nữa coi như chỉ vì kéo dài tuổi thọ của cha thêm ba năm, trả bất cứ cái giá nào đều là đáng giá a!"

"Không sai! Anh cả nói có lý!"

Đường Minh Viễn vừa mới nói xong, lại có một người đàn ông trung niên khác đứng lên, đây là con trai thứ hai của Đường Nghiệp, Đường Minh Chí, cũng tức là cha của Đường Thanh Nhã.

Đường Minh Chí nói tiếp:

"Một khi hai nhà thông gia, Đường gia chúng ta và nhị công tử cũng chính là buộc vào nhau trên một sợi dây thừng, đến lúc đó coi như Nhị công tử không nói, chúng ta chắc chắn toàn lực trợ giúp Nhị công tử, hỗ trợ hắn đoạt được vị trí gia chủ đời tiếp theo của Mạc gia!"

Mạc Trường Vân cũng vội hùa theo nói:

"Cha vợ nói cực phải! Trường Vân sở dĩ muốn trước khi đính hôn ra điều kiện này, đơn giản chính là muốn một lời thề của các vị mà thôi, nếu trong tương lai cháu có thể đánh bại anh cả cháu, trở thành gia chủ đời tiếp theo của Mạc gia, cháu cam đoan Đường gia nhất định sẽ đạt được rất nhiều hồi báo!"

Mạc Trường Vân vừa nói ra lời này, mọi người Đường gia vốn còn có chút do dự, lập tức thi nhau động lòng, sau khi liếc nhau một cái, đồng thanh nói:

"Lão gia, ngài đáp ứng đi!"

Trong mọi người, duy chỉ có anh trai của Đường Thanh Nhã là Đường Thanh Sơn há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng ra.

Tấy ý kiến của mọi người nhất trí như thế, Đường Nghiệp nặng nề thở dài một hơi, chán nản nói:

"Việc này để cho ta suy nghĩ một chút, khách nhân bây giờ đều đã tới, chúng ta làm chủ nhà, cũng không thể quá thất lễ!"

Mọi người nghe được điều này, còn muốn khuyên tiếp, Đường Nghiệp cũng đã chống gậy đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa, mọi người còn lại thi nhau vội vàng đi theo.

Đợi đến toàn bộ mọi người của Đường gia rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại mỗi Mạc Trường Vân và một ông già gầy gò.

Khóe miệng của Mạc Trường Vân nhếch lên, hiện ra nụ cười khẩy,

"Ông già, tôi không tin ông thực sự không sợ chết! Xem ông có thể chống đến lúc nào!"

...

Lại nói Diệp Trần dễ dàng đánh bại Từ Tuấn Kiệt, một lần nữa trở lại trong phòng khách của Đường gia, nhưng bởi vì Đường Thanh Nhã hiếu kỳ, lôi kéo hỏi lung tung chuyện này chuyện nọ,

"Diệp Trần, vừa rồi anh dùng là cái yêu thuật gì a? Tuy rằng tôi không biết võ công, nhưng nghe anh của tôi nói, Từ Tuấn Kiệt kia là võ học kỳ tài, thực lực còn cao hơn cả anh ấy, anh thậm chí ngay cả di chuyển cũng không nhúc nhích một chút nào, đã đánh cho anh ta bay? Anh làm được như thế nào? Còn có, trước đó Ông Mạnh nói anh là tông sư Hóa Kình, đây là sự thật sao? Anh có còn là Diệp Trần mà tôi biết nữa hay không? Tại sao tôi cảm giác con người của anh giống như hoàn toàn thay đổi biến thành một con người khác như thế?"

Đường Thanh Nhã ngày bình thường đoan chính dịu dàng, lúc này hoàn toàn đã biến thành một bé cưng hiếu kỳ.

Diệp Trần lập tức trở nên đau đầu, lấy tay nâng trán, cười khổ nói:

"Chị cả, cô một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng không biết trả lời vấn đề nào trước cho cô!"

Mũi ngọc tinh xảo của Đường Thanh Nhã hếch lên một cái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi cong lên, trên mặt hiện ra dáng vẻ làm nũng hiếm thấy,

"Người ta thật rất hiếu kì nha, anh nói với tôi một chút thôi!"

Đường Thanh Nhã nói chuyện cùng lúc đó còn gắt gao níu lấy cánh tay của Diệp Trần, giống như sợ hắn chạy mất.

"Cái này sao..."

Ngay tại lúc Diệp Trần đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Đương Thanh Nhã, chỗ cửa ra vào của phòng khách, bỗng nhiên truyền đến một hồi xao động,

"Mọi người mau nhìn, Đường lão gia tới rồi!"

Nghe được điều này, Diệp Trần cũng không thể không hướng nhìn đến dòng người đang cuồn cuông đi vào,

Chỉ thấy, một người đang chống gậy, một ông già râu tóc bạc hết, ở dưới một đám người đang chen chúc, từ từ đi vào trong phòng khách, thỉnh thoảng hướng về phía mọi người phất tay chào hỏi.

"Lại là ông ta!"

Diệp Trần tuyệt đối không nghĩ tới, ngày ở trong bệnh viên kia, tiện tay cứu một người, lại là người đứng đầu của Đường gia, ông nội Đường Thanh Nhã, Đường Nghiệp!

Đường Thanh Nhã đứng bên cạnh cũng chú ý tới động tĩn bên kia, vội vàng đứng dậy, chỉ vào Diệp Trần cười nói:

"Gia gia của tôi tới, trước tiên tôi không nói chuyện với anh, anh ở chỗ này ngoan ngoan chờ tôi nhé, vấn đề tôi anh vẫn chưa trả lời đâu đấy, không cho phép mượn cơ hội chạy trốn!"

Diệp Trần bất đắc dĩ gật đầu một cái, xem như đáp ứng, tâm hồn thiếu nữ của Đường mừng rỡ, lúc này mới bước nhanh về hướng Đường Nghiệp đi tới.

...

Đường gia là gia tộc đệ nhất Vân Châu, mà Đường Nghiệp là người một tay sáng lập ra Đường gia, luận địa vị, nói là đệ nhất nhân Vân Châu cũng không quá đáng chút nào, tự nhiên là đối tượng mọi người tranh nhau theo đuổi.

Chỉ có điều thân thể Đường Nghiệp đã không còn khỏe được như lúc trước, sau khi chào hỏi một tiếng với mọi người, đi đến ghế chủ vị ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, chuyện còn lại thì toàn bộ giao cho hai đứa con trai của mình ứng phó.

Bỗng nhiên, sau khi hai huynh đệ Đường Minh Viễn và Đương Minh Chí, thấp giọng nói nhỏ một lúc, Đường Minh Chí đi thẳng tới trong phòng khách, trước đó đã chuẩn bị bục phát biểu, cất cao giọng nói:

"Đầu tiên, Đường mỗ rất cảm ơn các vị, có thể trong lúc trăm công ngàn việc nể mặt đến đây, hôm nay sở dĩ mời mọi người đến, thứ nhất là vì ôn chuyện lại với bạn bè cũ, thứ hai là hướng tới mọi người tuyên bố một việc vui của Đường gia chúng ta!"

Nghe được điều này, Diệp Trần luôn luôn ngồi ở trong góc cúi đầu uống rượu, bỗng nhiên nhiu mày lại, thầm nói một tiếng, quả nhiên!