Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 505: Ai có thể làm gì được ta?




Diệp Cuồng Tiên!

Nghe được cha con Uông gia thốt ra cái tên này thì toàn bộ mọi người ở trong trang viên của biệt thự lập tức toàn bộ xôn xao.

"Hắn chính là vị kia... Vân Châu Diệp tiên sinh sao?"

"Không phải đều nói hắn chết ở Bắc Cực rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?"

"Uông tổng, không phải ngài đang nói đùa đó chứ?"

...

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi lớn.

Vừa rồi bọn họ còn đang vì Diệp Cuồng Tiên chết mà chúc mừng, còn đang thương lượng đối phó với bạn bè và người thân của hắn, thế nào cũng không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt ấy, chính chủ thế mà lại xuất hiện!

Thật chẳng lẽ chính là như thấy quỷ rồi sao?

"Uông gia nhà giàu nhất, Uông công tử, chúng ta đã lâu không gặp a!"

Diệp Trần cũng không có vội vàng động thủ mà đi tới giữa tiệc rượu, lấy một ly rượu vang, chậm rải thưởng thức một ngụm mới chầm chậm nói.

"Diệp...Diệp tướng quân, hóa ra là ngài...ngài còn...ta đã nói rồi, Diệp tướng quân chính là kỳ tài ngút trời, người hiện tự có phúc lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!"

Sau khi Uông Thành Lâm kinh ngạc một lúc, vội vàng xoay chuyển lời nói, đổi giọng bắt đầu nói lấy lòng đối với Diệp Trần, không thể không nói, bản lãnh mượn gió bẻ măng của cái tên này, thật đúng là cao minh.

Diệp Trần cười lạnh, "Nhờ phúc của Uông gia mà quả bom nguyên tử của Mỹ quốc kia không nổ ta chết, ngươi chắc chắn rất thất vọng đi!"

Uông Thành Lâm vội vàng khoát tay, nói:

"Làm sao sẽ! Diệp tướng quân chính là trụ cột của Hoa Hạ chúng ta, từ khi Diệp tướng quân mất tích, ta ngày đêm thắp hương cầu phúc, chỉ mong Diệp tướng quân có thể sớm ngày trở về a!"

Uông Thành Lâm này ngay lập tức bắt đầu vuốt mông ngựa, để mọi người nhìn thấy mà ngạc nhiên một hồi.

Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ bị lừa dối dễ dàng như vậy?

"Ồ? Thật sao?"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp lại một cái, "Uông Thành Lâm, ta nhớ được hôm đó ở thành phố Lâm An, ở trên hội nghị đỉnh cao top 100 công ty thì miệng ngươi hứa hẹn với ta sẽ giải tán tập đoàn Cửu Châu a!"

"Bây giờ xem ra, ngươi dường như cũng không có thực hiện lời hứa đó của ngươi a!"

Giọng điệu của Diệp Trần bình thản vô cùng, Uông Thành Lâm nghe được điều này thì lại bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng nói:

"Diệp tướng quân có chỗ không biết, tập đoàn Cửu Châu là tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ, đối với kinh tế toàn bộ Hoa Hạ có địa vị vô cùng quan trọng, cho nên không phải trong thời gian ngắn là có thể giải tán!"

"Tuy nhiên, nếu là mệnh lệnh của Diệp tướng quân, Thành Lâm tự nhiên phải làm thêm, xin ngài lại cho ta thêm thời gian một tháng, ta chắc chắn sẽ tuân thủ hứa hẹn, giải tán tập đoàn Cửu Châu! Đồng thời tất cả tài sản của tập đoàn đều hiến cho cơ quan từ thiện, Diệp tướng quân, ngài thấy như vậy được chứ?"

Uông Thành Lâm này không hổ là người giàu nhất Hoa Hạ, lấy lên được cũng thả xuống được, tài sản hơn trăm tỷ, nói bỏ là có thể bỏ mà không do dự một chút nào!

Tuy nhiên, Diệp Trần không có cử động gì, lại nhấm nháp một ngụm rượu vang rồi mới lạnh lùng nói:

"Chuyện này trước tiên có thể tạm thời không nói, tập đoàn Cửu Châu các ngươi, hai tháng vừa qua khắp nơi chèn ép tập đoàn Tô Diệp, còn có Đường gia, Tào gia và Ngô gia, chuyện này thì ngươi giải thích như thế nào hả Uông Thành Lâm người giàu nhất Hoa Hạ?"

Uông Thành Lâm cảm nhận được sát khí trong giọng nói của Diệp Trần, lập tức bị dọa đến toàn thân run lên, cũng không cầm giữ được nữa, trực tiếp "Phù phù!" một tiếng, quỳ gối ở trên mặt đất, khóc ròng ròng nói:

"Diệp tướng quân! Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Xin ngài xem ở mặt mũi của Thường lão tướng quân mà bỏ qua cho ta lần này đi!"

Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì lập tức xôn xao lần nữa, cho dù bọn họ đã từng nghe nói qua sự tích truyền kỳ của Vân Châu Diệp tiên sinh thế nhưng cũng chưa từng được thấy tận mắt.

Bây giờ nhìn thấy Uông Thành Lâm người giàu nhất Hoa Hạ tiếng tăm lừng lẫy vậy mà quỳ gối trước mặt thiếu niên này, đau khổ cầu xin như thế thì lập tức từng người trong lòng kinh hãi không thôi.

Phỉa biết, Uông Thành Lâm sở dĩ có thể trở nhà người giàu nhất Hoa Hạ không chỉ có riêng năng lực xuất chúng của hắn mà còn có bối cảnh cường đại để mà dựa vào!

Lấy thân phận và địa vị của Uông Thành Lâm bây giờ thì ngay cả đại quan cấp tỉnh gặp cũng không dám sĩ diện đối với hắn thế nhưng là đối mặt với thiếu niên trước mắt này lại giống như chuột gặp phải mèo, thậm chí ngay cả một chút dũng khí phản bác cũng không có.

Lúc này, Uông Tư Tề ở một bên lập tức có chút không nhịn được, "Cha! Cha cần gì phải sợ hắn như thế? Con cũng không tin, hắn chẳng nhẽ còn dám diệt Uông gia chúng ta hay sao?"

Nói đến đây, Uông Tư Tề lấy hết dũng khí ra hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, trầm giọng nói:

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi nghe kỹ cho ta, tập đoàn Cửu Châu chúng ta là tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ, nói là khống chế một nửa mạch máu kinh tế của quốc gia cũng không khoa trương, ngươi muốn bắt chúng ta giải tán thì trước tiên cũng phải hỏi quốc gia một chút xem có đáp ứng hay không!"

"Còn có! Ông ngoại của ta là lão tướng quân Thường Tại Sơn, nếu như ngươi dám đụng đến bất luận một ai của Uông gia ta, ông ngoại của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mọi người nghe được điều này thì lập tức khe khẽ bàn luận mội hồi, "Vẫn là Tề thiếu uy vũ a!"

"Tề thiếu nói không gia, Uông gia là tồn tại mà không phải người nào muốn động là có thể động, phía sau Uông gia thế nhưng là Thường gia!"

"Cho dù Diệp Cuồng Tiên này cũng là một vị Thượng tướng quân, ít nhiều cũng phải cho Thường lão tướng quân mấy phần thể diện a?"

...

Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Uông Tư Tề lập tức càng thêm đắc ý, mà vẻ mặt của Uông Thành Lâm thì dao động một hồi, tuy rằng con trai hắn nói không sai, thế nhưng dù sao hắn vẫn cảm giác được người trước mắt này căn bản không thể tính toạn theo lẽ thường!

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Trần cũng đã vang lên lần nữa, "Uông gia? Thường gia? Quốc gia? Hừ! Diệp Cuồng Tiên ta muốn giết người nào thì giết người đó! Thiên hạ này, ai có thể làm được gì ta?"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp cong ngón búng ra.

Oanh!

Một ngọn lửa màu đỏ thắm từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, trong nháy mắt đã đánh trúng vào Uông Tư Tề.

"A!!!"

Uông Tư Tề lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, cả người đã bị một ngọn lửa vô cùng nóng bao vây lấy.

Mọi người còn lại thấy thế thì lập tức thi nhau kinh hô một tiếng, lập tức nhanh chóng lùi lại, tiếp theo, dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của mọi người, thái tử gia của tập đoàn Cửu Châu con trai của người giàu nhất Hoa Hạ lại bị một ngọn lửa vô cùng nóng trong nháy mắt đốt sạch sành sanh, chỉ còn lại một sợi khói xanh phiêu tán trên không trung.

"Tiểu Tề!"

Uông Thành Lâm ở một bên thấy thế thì lập tức rống lớn một tiếng.

Mọi người còn lại cũng đồng dạng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, từng người đều bị dọa đến toàn thân phát run, cái tên này, vậy mà thật giết Uông Tư Tề a!

"Má ơi! Chạy mau!"

Không biết ai là người hô đầu tiên, các cao tầng của tập đoàn Cửu Châu sau khi kịp phản ứng lại thì lập tức vắt chân lên cổ chạy như điên ra khỏi phòng tiệc, muốn thoát khỏi cái nơi cực kỳ nguy hiểm này, thoát khỏi tên thiếu niên cực kỳ nguy hiểm này.

Tuy nhiên, ở trước mặt Diệp Trần tốc độ của bọn hắn so với tốc độ của con rùa thì không có gì khác nhau, "Tập đoàn Cửu Châu của các ngươi đã không muốn giải tán vậy thì ta đến giúp các ngươi một chút đi"

Hô hô hô!

Diệp Trần liên tục búng ra mười ngón tay, từng ngọn lửa màu đỏ thắm thi nhau bắn ra.

Những người này đều là giới kinh doanh tinh anh, cho dù có mấy người từng tu qua võ đạo nhưng ở trước mặt Diệp Trần thì cũng không khác gì con kiến hôi, chỗ nào chống đỡ được Tam Muội chân hỏa của hắn?

Gần như thời gian chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên cao tầng của tập đoàn Cửu Châu trong buổi tiệc đều đã bị Tam Muội chân hỏa của Diệp Trần đốt cháy sạch sẽ.

Vâng trong phòng lớn như vậy giờ chỉ còn lại một mình Uông Thành Lâm, vẫn như cũ quỳ ở nơi đó như là si ngốc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:

"Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta!..."

Đáng tiếc, Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp thuận tay cong ngón búng ra, lại là một đạo Tam Muội chân hỏa bắn ra ngoài, trong nháy mắt cho vị người giàu nhất Hoa Hạ này chìm ngập vào trong đó.

P/S: Ta thích nào...chương thứ 7